
Đức Thánh Cha kính yêu của con, hôm nay con ngồi đây, lòng ngổn ngang biết bao cảm xúc, mắt con nhòa đi khi nghĩ về những gì Ngài để lại cho thế gian này. Con vừa nhìn thấy hình ảnh chiếc quan tài của Ngài, đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn, chỉ là một chiếc hộp gỗ mộc mạc với cây thánh giá giản dị trên nắp. Trên đó, một mảnh giấy trắng nhỏ được đặt ngay ngắn, như lời từ biệt cuối cùng của Ngài với thế giới này. Chiếc quan tài ấy được đặt trên một tấm thảm đỏ, nhưng chính sự giản đơn ấy lại làm con đau nhói trong lòng. Con nhìn lại di sản vật chất của Ngài: 100 đô la, một chiếc xe lăn, một chiếc cặp táp, một cái giường, và giờ đây là chiếc quan tài đơn sơ ấy. Tất cả chỉ có vậy, Đức Thánh Cha ơi! Chỉ có vậy thôi mà sao con thấy lòng mình nhột nhạt, xấu hổ và day dứt đến thế!
Con nghĩ về Ngài, một vị Thánh Cha của cả nhân loại, một người đã sống trọn đời mình để yêu thương, để phục vụ, để dâng hiến. Ngài đã dành cả cuộc đời để mang tình yêu của Chúa đến với những người nghèo khó, những người đau khổ, những người bị lãng quên. Ngài đã đi khắp thế gian, mang lời an ủi đến những trái tim tan vỡ, mang niềm hy vọng đến những nơi chỉ còn bóng tối. Vậy mà, khi Ngài rời xa thế gian này, Ngài chẳng mang theo gì ngoài tình yêu thương vô bờ mà Ngài đã gieo rắc. Di sản vật chất của Ngài chỉ vỏn vẹn 100 đô la – một số tiền chẳng đủ để mua một bữa ăn sang trọng trong thế giới xa hoa này. Chiếc xe lăn cũ kỹ, chiếc cặp táp sờn màu thời gian, cái giường đơn sơ nơi Ngài nghỉ ngơi, và chiếc quan tài mộc mạc ấy – tất cả như một lời nhắc nhở rằng Ngài chẳng bao giờ sống cho chính mình. Ngài sống để cho đi, để yêu thương, để trở thành ánh sáng cho đời.

Nhìn lại những gì Ngài để lại, con thấy mình thật nhỏ bé, thật hèn mọn, Đức Thánh Cha ơi! Con là ai mà sao con lại còn trần gian thế này? Con là ai mà sao con lại vun vén cho mình nhiều đến thế? Con tự hỏi lòng mình, con đã sống như thế nào trong suốt những năm tháng qua? Con đã làm gì để xứng đáng với tình yêu của Chúa, với những bài học mà Ngài đã dạy con qua cuộc đời thánh thiện của Ngài? Con nhìn quanh mình, những thứ con sở hữu, những điều con theo đuổi, những tham vọng, những lo toan – tất cả bỗng trở nên vô nghĩa khi con đặt chúng bên cạnh cuộc đời của Ngài. Con có quá nhiều, Đức Thánh Cha ơi! Con có quần áo đẹp, con có những bữa ăn thịnh soạn, con có một mái nhà ấm áp, và con vẫn không ngừng chạy theo những thứ vật chất phù phiếm. Con lo lắng cho ngày mai, con tích trữ cho tương lai, con vun vén cho chính mình mà quên mất rằng tất cả những thứ đó rồi cũng sẽ qua đi, cũng sẽ tan biến như mây khói.
Con nhìn chiếc xe lăn của Ngài, chiếc xe đã cùng Ngài đi qua những ngày tháng cuối đời, khi thân thể Ngài yếu đuối và đau đớn. Nhưng ngay cả trong những ngày đau bệnh ấy, Ngài vẫn không ngừng yêu thương, không ngừng cầu nguyện, không ngừng nghĩ cho đoàn chiên của Ngài. Chiếc xe lăn ấy không chỉ là một phương tiện, mà là biểu tượng của sự kiên cường, của lòng khiêm nhường, của tình yêu không bao giờ cạn kiệt. Con nghĩ về chiếc cặp táp của Ngài, chiếc cặp đã theo Ngài qua bao hành trình, chứa đựng những lời cầu nguyện, những bài giảng, những tâm tình của Ngài dành cho nhân loại. Chiếc cặp ấy giờ đây đã sờn cũ, nhưng con biết bên trong nó là cả một kho tàng tình yêu và sự khôn ngoan mà Ngài đã để lại cho đời. Còn cái giường của Ngài, cái giường đơn sơ với tấm chăn mỏng, nơi Ngài nghỉ ngơi sau những ngày dài mệt mỏi – nó nhắc con nhớ rằng Ngài chẳng bao giờ tìm kiếm sự tiện nghi cho riêng mình. Ngài đã sống một cuộc đời giản dị, thanh bần, để dành trọn tâm sức cho Chúa và cho tha nhân.

Và rồi, con nhìn chiếc quan tài của Ngài, Đức Thánh Cha ơi! Chiếc quan tài ấy làm con nhói lòng. Nó quá đơn sơ, quá mộc mạc, đến mức con cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Ngài là một vị Thánh Cha, một người cha của cả thế giới, vậy mà khi rời xa cõi đời, Ngài chỉ muốn được an táng trong một chiếc quan tài giản dị như thế. Không hoa, không vàng bạc, không xa hoa – chỉ có gỗ thô và cây thánh giá nhỏ. Điều đó làm con bật khóc, Đức Thánh Cha ơi! Con khóc không chỉ vì sự ra đi của Ngài, mà còn vì con nhận ra mình đã sống một cuộc đời quá khác biệt so với Ngài. Con đã chạy theo những thứ phù phiếm, con đã lo lắng cho những điều không đáng, con đã quên mất rằng cuộc đời này ngắn ngủi biết bao, và điều duy nhất còn lại chính là tình yêu, là lòng nhân ái, là sự dâng hiến mà chúng ta để lại cho đời.
Con tự hỏi, Đức Thánh Cha ơi, nếu một ngày con rời xa thế gian này, con sẽ để lại được gì? Con có để lại được một di sản tình yêu như Ngài đã làm không? Hay con chỉ để lại những thứ vật chất vô nghĩa, những thứ rồi cũng sẽ tan biến theo thời gian? Con nhìn lại cuộc đời mình, và con thấy mình thật đáng trách. Con đã sống quá ích kỷ, quá toan tính, quá trần tục. Con đã vun vén cho mình quá nhiều, đã lo lắng cho bản thân quá nhiều, mà quên mất rằng con được sinh ra không phải để sống cho chính mình, mà để sống cho Chúa, cho tha nhân, cho những người cần con nhất. Con đã quên mất lời Ngài dạy, rằng "hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con". Con đã quên mất rằng tình yêu thật sự là cho đi, là hy sinh, là quên mình vì người khác.
Nhìn lại tất cả những gì còn lại của cuộc đời Ngài, con nhột quá, Đức Thánh Cha ơi! Con nhột vì con thấy mình chẳng xứng đáng với những bài học mà Ngài đã để lại. Con nhột vì con đã sống một cuộc đời quá xa rời những giá trị mà Ngài đã sống và đã dạy. Con nhột vì con nhận ra rằng con đã lãng phí quá nhiều thời gian để chạy theo những thứ phù phiếm, trong khi Ngài đã dành cả đời mình để yêu thương và phục vụ. Con nhột vì con thấy mình thật nhỏ bé, thật hèn mọn trước tấm gương sáng ngời của Ngài. Con tự hỏi, con là ai mà lại sống trần gian thế này? Con là ai mà lại vun vén cho mình nhiều đến thế? Con đã làm gì để xứng đáng với tình yêu của Chúa, với những hy sinh mà Ngài đã dành cho nhân loại?
Đức Thánh Cha ơi, con biết rằng Ngài giờ đây đã về với Chúa, đã được an nghỉ trong vòng tay yêu thương của Ngài. Con biết rằng Ngài đang nhìn xuống con, với ánh mắt hiền từ và bao dung. Con biết rằng Ngài không trách con, không phán xét con, mà chỉ mong con thay đổi, mong con sống tốt hơn, sống đúng với những gì Ngài đã dạy. Con xin Ngài cầu bầu cho con, xin Ngài giúp con có đủ sức mạnh để bước đi trên con đường mà Ngài đã đi. Con muốn sống giản dị hơn, yêu thương nhiều hơn, dâng hiến nhiều hơn. Con muốn sống một cuộc đời ý nghĩa, một cuộc đời mà khi con rời xa thế gian này, con có thể để lại một di sản tình yêu, như Ngài đã làm.
Con xin cảm tạ Ngài, Đức Thánh Cha ơi, vì cuộc đời của Ngài đã là một bài học lớn lao cho con. Con xin cảm tạ Ngài vì Ngài đã cho con thấy thế nào là tình yêu thật sự, thế nào là sự dâng hiến trọn vẹn. Con xin Ngài tiếp tục đồng hành cùng con, dẫn dắt con trên hành trình còn lại của cuộc đời con. Con hứa với Ngài, con sẽ cố gắng sống tốt hơn, sống giản dị hơn, sống yêu thương hơn. Con sẽ cố gắng để một ngày nào đó, khi con đứng trước mặt Chúa, con có thể ngẩng cao đầu và nói rằng con đã sống một cuộc đời không hổ thẹn với những bài học mà Ngài đã để lại.
Con nhột quá, Đức Thánh Cha ơi! Nhưng con cũng biết rằng chính sự nhột nhạt này sẽ là động lực để con thay đổi, để con sống tốt hơn. Con yêu Ngài, và con sẽ mãi mãi ghi nhớ những gì Ngài đã để lại cho con, cho nhân loại. Xin Ngài phù hộ cho con, để con có thể bước đi trên con đường của tình yêu và sự dâng hiến, như Ngài đã làm suốt cuộc đời mình. Amen.
【Lm. Anmai, CSsR】