Được làm con Chúa - Tác giả: Jos Nguyễn Công Phúc
13.04.2024
Sau khi xức dầu Dự tòng, cầm nến sáng trong tay, tôi chính thức trở thành người Công giáo. Tôi là con của một gia đình lương dân. Nhưng có một điều may mắn là bố tôi rất thích nét đẹp của người Công giáo. Ông có một hội bạn thân đều là người Công giáo. Vậy nên trong nhà tôi cũng có Thánh Giá và một cuốn Tin Mừng. Nhà thờ cách nhà tôi chỉ 100m. Tôi vẫn thường được nghe những tiếng chuông và tiếng kinh mỗi ngày. Mỗi năm người Công giáo đều tổ chức dịp lễ Giáng sinh rất lớn, tôi thường được bố dẫn đi cùng đến nhà bạn của bố ăn Giáng sinh. Tôi rất tò mò về những cái hang đá tôi thấy. Tôi hỏi bố về ý nghĩa của hang đá và đấy là lần đầu tôi được nghe về Chúa Giêsu. Tôi được bố kể cho nghe về những câu chuyện trong Tin Mừng. Tôi nhớ rằng, bố đều rất hào hứng mỗi khi kể cho tôi. Vì sống cùng những gia đình Công giáo nên tôi cũng có nhiều người bạn có đạo. Có lần, tôi được các bạn rủ đi lễ, rồi còn được cha xứ cho kẹo nữa nên tôi thích lắm. Về nhà, tôi vội hỏi bố tại sao nhà mình không theo đạo. Nhưng nghe xong bố lại không bảo gì, chỉ nói lớn lên một chút con sẽ hiểu. Tôi vẫn biết, tôi cũng thích trở thành người có đạo nhưng lại không hiểu vì sao bố lại không làm vậy. Mãi cho đến sau này, tôi thật sự mới hiểu lý do. Ông tôi là một người không thích đạo, thậm chí có thành kiến với đạo Công giáo. Tôi biết được chuyện này thông qua lời của mẹ. Trước đây, bố từng xin ông đi đạo nhưng ông tuyệt đối không đồng ý nên dẫn ra cãi vã. Có lần vì tức giận nên ông bị nhồi máu mà nhập viện, mọi người ai cũng trách bố. Kể từ đó bố không bao giờ đề cập đến việc gia nhập đạo nữa. Và càng lớn, mong muốn trở thành người Công giáo của tôi cũng càng ít lại. Nhưng chỉ tôi quên đi việc muốn trở thành Kitô hữu thôi, thực ra mong ước trở thành dân Chúa của bố vẫn còn đấy, chỉ là nó tạm gác lại mà thôi. Năm tôi học đại học năm 2, có lần về quê trùng với dịp lễ quan thầy giáo xứ. Tôi được bố rủ đi ăn quan thầy nhà chú Thanh, lần đấy nhà chú có một cha dòng đến chơi. Bố nói chuyện với cha đấy rất nhiều, rồi cha cũng giải thích nhiều câu hỏi của bố. Tôi thấy bố vui lắm, vì thế mà bố hình như cũng quá chén. Sau bữa tiệc, hai bố con không về nhà liền, bố rủ tôi mua thêm ít bia ra bờ đê ngồi nói chuyện. Đã rất lâu mà tôi với bố không nói chuyện riêng như này. Một phần thì hình như khi trưởng thành khiến tôi và bố càng có ít chuyện để nói. Tôi ngồi lặng lẽ, đợi bố nói trước. Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh, tôi quay sang.
Thấy bố đang bật lon bia, tôi cũng với tay lấy một lon, bật ra. Tôi cất tiếng hỏi.
- Bố có chuyện gì muốn nói với con ạ?
- Con còn nhớ lúc bé, con rất muốn gia đình mình trở thành người Công giáo không?
- Con nhớ ạ. Nhưng chắc lúc đấy còn trẻ con nên con mới muốn vậy.
- Thế bây giờ con không muốn theo đạo nữa à?
- Con không, với lại ông nội cũng không có thích nhà mình có ai theo đạo mà ạ.
- Đó là việc của ông, kệ ông.
- Nhưng mà sao vậy ạ. Con tưởng bố đã từ lâu không muốn theo đạo chứ.
- Bố chỉ là đợi ông con mất đi, rồi sẽ theo thôi. Đấy luôn là mong ước của bố.
- Tại sao vậy ạ?
Bố cầm lon bia lên, uống một hơi hết, rồi đặt lon bia sang một bên. Ông vỗ vai tôi rồi nói.
- Vì gia đình mình được ơn con ạ. Lúc sinh con, mẹ bị tai nạn nên phải mổ con ra, lúc đấy cơ hội sống của con rất thấp. Bố đã cầu nguyện rất nhiều với Thiên Chúa và cuối cùng thì con phát triển mạnh khoẻ. Rồi còn nhiều ơn khác mà chính bố được cảm nghiệm rõ hơn ai hết. Kể cả lúc ông nội con bệnh, bố cũng cầu nguyện cho ông. Bố nghĩ là Thiên Chúa có thật, và ngài yêu thương gia đình chúng ta rất nhiều.
- Sao bố lại nói chuyện này với con?
- Vì con chính là sự hiện diện của ơn Chúa rõ nhất đối với bố. Tất nhiên bố sẽ không khuyên con theo đạo, vì đó là sự tự do của con. Bố chỉ muốn trò chuyện với con thôi, vì con cũng từng ước mơ như bố.
- Con hy vọng rằng bố sẽ sớm hoàn thành mong ước của mình.
Cuộc trò chuyện với bố đêm ấy làm tôi cũng suy nghĩ nhiều, dù trước đây tôi từng thích đạo nhưng lại chưa bao giờ tôi thật sự tin vào Thiên Chúa. Trong lòng tôi lại thấy thương bố một chút, cũng có phần ghét ông vì đã cấm cản bố. Nhưng suy cho cùng, đấy là câu chuyện của riêng bố và dường như nó không phải điều tôi có thể lo được. Tôi chỉ thầm ước cho bố hiện thực được mong muốn của mình. Thiên Chúa quả biết trêu người, Đấng mà bố hằng tin tưởng lại chẳng để bố có cơ hội làm con của Ngài ở trần gian. Ông nội tôi chưa mất, nhưng..., bố lại đã mất trước ông vì tai nạn giao thông. Khi đang trong tiết học, nhận được cuộc điện thoại của mẹ, tôi ngây người ra. Tôi trách cuộc đời bất công, trách Thiên Chúa.
Sao Ngài lại để một người tin Ngài như bố mất đi. Sao Ngài lại mang bố đi khỏi trần gian này khi mà còn đó những điểu dang dở. Tôi hận Thiên Chúa, hận Đấng mà bố hằng yêu. Nhưng tôi thương cho bố hơn cả, vì đến sau cùng, ông vẫn không thể trở thành người Công giáo như ước mong. Trong đám tang của bố, tôi bắt gặp được vị linh mục tôi và bố gặp năm ngoái trong nhà chú Thanh. Tôi tiến lại, nói với cha.
- Thiên Chúa huỷ hoại đi giấc mơ của một người tin Ngài.
Vị linh mục nhìn tôi. Rồi ân cần đáp.
- Thiên Chúa sẽ không làm như vậy với bất kì ai
- Vậy tại sao bố tôi lại chết vậy thưa cha. Trong khi ông ấy còn mong muốn được rửa tội, được làm người Công giáo mà chưa thành.
- Đã thành rồi, bố của anh đã là con của Thiên Chúa kể từ khi ông ấy ước muốn như vậy. Và việc ông ấy chết đi, hẳn là vì Ngài đã có những kế hoạch riêng cho bố của anh. Chúng ta đều có thể tin tưởng rằng ông ấy đang hạnh phúc trên thiên đàng.
Nghe vậy, tôi không còn biết nói gì. Tôi cúi đầu xuống, nước mắt cứ tuôn ra mà không kìm lại được.
- Nhưng con nhớ bố, thưa cha
- Thật lấy làm tiếc, bố anh mất cũng khiến cho thế giới mất đi hàng nghìn điều tốt đẹp. Và ngay cả tôi cũng cảm thấy thật mất mát. Xin chia buồn cùng gia đình nhé.
- Cảm ơn cha.
Rồi vị linh mục rời đi, tôi tiến đến bàn thờ cha quỳ dưới đấy, mẹ tiến đến, dúi vào tay tôi chiếc thánh giá mà bố vẫn luôn để trong phòng ngủ. Tôi đặt thánh giá lên bàn thờ bố. Thấy vậy ông nội ra hiệu cho chú lấy xuống. "Đây là điều bố tôi muốn, không ai được đưa thánh giá này xuống cả." Nghe vậy, chú cũng lùi xuống, rồi tôi quay qua nhìn ông. Ông có vẻ giận nhưng lại chẳng nói gì. Kể từ sau đám tang của bố, tôi bắt đầu tìm hiểu lại đạo. Sau một thời gian dài học giáo lý. Hôm nay đây, tôi chính thức trở thành người Công giáo, ngay trong ngày giỗ đầu của bố. Tôi làm không phải vì bố nhưng vì tôi cũng đã tin như bố. Ước gì bố đã được hưởng tôn nhan Thiên Chúa như bố hằng ước mong. Lạy Thiên Chúa con tin, xin tha tội cho linh hồn bố con vì tình yêu thương vô bờ của Ngài.
【Jos Nguyễn Công Phúc】