Chỗ lệch - Tác giả: Nt. Maria Hồng Hà CMR
11.03.2023
Từ nhỏ Nó đã không thích đôi dép của Má rồi, dép gì mà mỗi khi Nó xỏ vào đi thử thì hay bị ngã, Nó thích đôi dép của Ba tuy to hơn mà xỏ vào chân vẫn đi được, chẳng hiểu vì sao Nó vẫn thắc mắc mãi điều đó từ khi nhỏ dại và tại sao Má chỉ có hai đôi dép? Một đôi đi ở nhà và một đôi đi lễ, và Má luôn vui với điều ấy. Hay tại Nó là con trai nên Nó ngại không dám hỏi Má, nhưng trong mắt Nó Má luôn là một người vỹ đại trong cuộc đời Nó. Hay Nó đi hỏi Ba xem tại sao đôi dép của Má lại đặc biệt như thế? Hay hỏi Nội, mà cũng chẳng cần hỏi Nó sẽ tự tìm hiểu tất cả.
Năm ấy, Khánh lên 5 tuổi với ngày đầu tiên đến trường học Má dắt tay Khánh vừa đi Má vừa nói chuyện chuẩn bị tâm lý cho Khánh cả tuần lễ và sáng nay vẫn những câu nói ấy:
- "Con lớn rồi phải đi học thì mai mốt lớn lên mới làm người tốt được, đi học vui lắm có nhiều bạn mới, học nhiều điều mới lắm, và là con trai không được khóc nhè xấu lắm nghen",
Bàn tay của Má nắm lấy tay Khánh làm nó thêm can đảm và khẽ gật đầu "dạ". Đôi chân Má nhịp bước với bàn chân nhỏ xíu của Khánh để đến trường, vì trường học rất gần nhà đi bộ khoảng 5 phút là đến trường thôi, vì thế mà thỉnh thoảng Má dắt Khánh đến gần trường học cho nhìn thấy mấy anh chị đi học vui thế nào! Như một niềm ao ước đến trường bây giờ như thành sự thật vậy nên Khánh lấy làm thích thú khi cùng Má chạy vào sân trường, đâu đó Khánh nghe tiếng khóc ở một góc sân, níu tay Má khẽ hỏi:
- sao bạn ấy lại khóc?
- Má khẽ trả lời: vì bạn ấy là con gái nên ngày đầu tiên đi học sẽ khóc nhè.
Con lại chơi với bạn đi.
Má đẩy Nó về phía đứa trẻ đang khóc, Nó còn đang đang bối rối không biết phải dỗ bạn gái ấy thế nào, thì bất chợt bạn ấy khóc lớn hơn làm Nó giật mình khẽ nói: bạn đừng khóc nữa đi học vui lắm bạn làm bạn của mình được không? Mình tên là Minh Khánh, còn mình tên là Diễm Quỳnh.
Và rồi cũng từ buổi gặp gỡ ấy có hai đứa trẻ trở thành bạn thân của nhau, vui đùa với nhau trong sân trường dưới ánh nhìn âu yếm của hai người mẹ, chẳng biết từ bao giờ đôi bạn ấy lớn lên cùng nhau dưới mái trường tuổi thơ với bao giận hờn vu vơ của cái tuổi "ăn chưa no, lo chưa tới" và rồi cùng nhau đi hết những năm trung học với những ước mơ tươi sáng cho tương lai cả hai cùng giúp nhau học và chọn cho mình một tương lai Minh Khánh và Diễm Quỳnh cùng chọn thi vào Đại học Y dược. Niềm vui khi cả hai cùng đậu đại học Khánh chở Quỳnh cùng đi ăn kem trên đường về, một chiếc xe tải đụng phải làm cả hai ngã xuống đường Quỳnh đã đẩy Khánh vào lề đường còn Quỳnh thì bị chiếc xe máy đi ngay sau cáng qua chân và rồi Quỳnh bất tỉnh, Khánh lồm cồm bò dậy lay gọi mãi mà Quỳnh không tỉnh lại, nhanh chóng những người gần đó đưa Quỳnh vào bệnh viện và Khánh cũng chạy theo.
Chỉ khi tỉnh dậy Quỳnh nhìn thấy Bố Mẹ và Khánh đứng bên cạnh và thấy cả người đau ê ẩm, Mẹ Quỳnh ôm lấy đứa con gái từ cõi chết trở về mà khóc nức nở thì thào:
- con đã bất tỉnh suốt ba ngày rồi đau lắm phải không con!
Quỳnh thấy mình bị bó nẹp lại trên giường không nhúc nhích được khẽ hỏi:
- con bị làm sao thế này?
- Nằm yên đi con vì tai nạn xe con bị gãy xương đùi mất máu nên bác sỹ đã phẫu thuật cấp cứu cho con, Tạ ơn Chúa con đã tỉnh lại,
Đau đớn khắp người nước mắt của Quỳnh lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt và cũng từ hôm ấy mà suốt một tháng trời Quỳnh ở lại trong bệnh viện được ba mẹ thay nhau chăm sóc sức khỏe của Quỳnh tiến triển khá tốt Quỳnh có thể ngồi dậy và được xuất viện về nhà tập đi lại với lời dặn của Bác sỹ: "mỗi ngày phải tập đứng lên một chút và tập đi nếu không các cơ và thần kinh thoái hóa có thể dẫn đến liệt chân và vĩnh viễn không đi lại được, tin ở sức chịu đựng của Quỳnh có thể làm được", vị bác sỹ điều trị cho Quỳnh mỉm cười vỗ vai Quỳnh "cố lên cô bé cháu làm được mà" Quỳnh khẽ mỉm cười gật đầu "con cảm ơn Bác". Những ngày đầu trở về nhà Quỳnh được sự hướng dẫn của nhân viên vật lý trị liệu giúp đỡ để bắt đầu luyện tập, mỗi bước chân là một sự cố gắng của Quỳnh đôi chân ngày nào chạy nhảy theo ý mình hôm nay sao cứng ngắc không chịu động đậy thế này, mồ hôi trán thấm ướt khuôn mặt kiên cường của Quỳnh và rồi những ngày sau đó Quỳnh tự tập đi một mình vào mỗi buổi chiều Khánh lại sang nhà Quỳnh nói chuyện và giúp Quỳnh tập đi như một lời xin lỗi hay cảm ơn Quỳnh vì vụ tai nạn vừa qua và cũng vì tình bạn suốt 12 năm qua
- Quỳnh à có giấy báo nhập học của trường đại học y dược rồi này.
- Khuôn mặt Quỳnh như tiếc nuối một cái gì đó, Mình không đến trường được rồi, vì vụ tai nạn của mình gia đình mình đã tốn phí rất nhiều tiền, Ba mẹ không bắt người đụng vào mình bồi thường gì cả vì nhà chú ấy cũng nghèo lắm phải làm nghề chạy xe ôm nên......... tiền học phí quá cao mà mình thì như thế này.
- Hay Quỳnh bảo lưu điểm sang năm học tiếp mình sẽ đợi bạn! tiếng của Khánh buồn buồn.
- Nhưng Khánh phải học tiếp không được dừng lại, Khánh không có lỗi trong chuyện này, bạn là tương lai của ba mẹ bạn và là người bạn mình quý mến, mình rất vui vì có bạn trong cuộc đời mình tiếng Quỳnh nhẹ nhàng nhưng làm Khánh đắn đo, mà thôi Khánh về đi trời sắp mưa rồi.
Khánh lững thững về, trên đường về cơn mưa ập đến nhưng Khánh không chạy tìm chỗ trú mưa mà cứ đạp xe trên đường để mặc nước mưa làm ướt áo, ướt tóc, ướt khuôn mặt hòa vào giọt nước mắt lăn trên má, xót xa tiếc nuối, ân hận như lỗi của mình vì cứu mình mà Quỳnh bị tai nạn, Khánh và Quỳnh đã cùng nhau đi suốt chặng đường tuổi thơ nhưng sao bây giờ lại không thể? hay Khánh đã mến Quỳnh đến không thể xa người bạn này? Hay Khánh không thể đi tiếp nếu không có Quỳnh? Hàng ngàn câu hỏi bế tắc trong đầu Khánh như để cơn mưa làm trôi đi mãi.
Ngày nhập học chỉ có mình Khánh lững thững bước vào cánh cổng đại học, đâu đó tiếng cười ríu rít của Quỳnh vọng lại như những ngày của thời trung học bất giác giật mình Khánh trở lại với hiện tại bây giờ trên đường học vấn chỉ còn một mình Khánh không có Quỳnh nữa anh lao vào học và dường như chỉ có học để bù lấp hình ảnh của Quỳnh, những tương quan bạn bè với Khánh chung lớp chung khoa đều không thể nào thay thế Quỳnh chính vì thế mà cứ mỗi ngày nghỉ học Khánh lại đến thăm Quỳnh. Gần hai năm trời Quỳnh mới có thể đứng lên đi lại bình thường nhưng di chứng của gãy xương đùi kéo cơ và xương của cô lại làm cho chân gãy thấp hơn chân đối diện cũng từ đó Quỳnh không đủ tự tin đi đâu vì mặc cảm với đôi chân của mình, Quỳnh chọn học nghề may quần áo thay vào vào việc học đại học để đỡ vất vả cho ba mẹ vì năm nay đứa em của Quỳnh cũng vào đại học, Quỳnh muốn học nghề để phụ ba mẹ chăm sóc gia đình. Thấy đứa con gái thông minh vì gia đình mà bỏ học ba mẹ Quỳnh cũng rất đau lòng nhưng hoàn cảnh kinh tế gia đình không đủ để lo cho cả hai đứa con học đại học nên đành chấp nhận, và tôn trọng ý kiến của Quỳnh.
Thời gian như chiếc giỏ mây đan dệt mãi từng nan mây cũng đã dệt cuộc đời của Quỳnh và Khánh thành những con người có ích cho xã hội trong tấm lòng của người Kitô hữu tha thứ và vui tươi để cùng nhau xây dựng cuộc sống ý nghĩa. Ngày Khánh tốt nghiệp trong bộ áo Blu trắng tinh do chính tay Quỳnh may như niềm tin vào cuộc sống và công việc ở tương lai mà Khánh đang vươn tới vì bên đời Khánh hôm nay vẫn có Quỳnh như mảnh ghép của trái tim Khánh làm tròn đầy tình yêu của đôi bạn, đẩy tình bạn ngày nào thành tình yêu trong trẻo của một người nam và nữ như bao mối tình đẹp trong thế giới này, cũng chẳng biết từ bao giờ Khánh và Quỳnh yêu nhau nữa lối về của Khánh có Quỳnh luôn mỉm cười trước những khó khăn.
Đã hơn sáu năm kể từ ngày Quỳnh bị tai nạn Quỳnh hay từ chối tất cả các buổi tiệc, đám cưới hay họp lớp hoặc đến những nơi đông người, vì đôi chân của mình dù đi lại được bình thường nhưng mỗi bước đi vẫn là bước thấp bước cao làm Quỳnh không đủ tự tin. Mấy hôm nữa là ngày cưới của Thu Minh cô bạn thân của Quỳnh và Khánh, từ chối thì không được nhưng nếu đi thì mọi người sẽ cười hay chế giễu Quỳnh vì đôi chân này, và cũng đã từ lâu Quỳnh không diện áo đầm hay váy nữa, dẫu cô may rất nhiều quần áo, thậm chí cả váy cưới cho khách hàng nữa nhưng chính Quỳnh thì lại không dám may cho chính mình những bộ váy ấy, Quỳnh chỉ may cho mình những bộ quần áo đơn giản và che đi đôi chân của mình càng nhiều càng tốt, nhưng Quỳnh đã quên mất cô có một dáng người rất đẹp vào một thời mà bao bạn gái phải ghen tị về chiều cao và dáng người chuẩn không cần chỉnh của Quỳnh. Biết được nỗi lòng của Quỳnh chiều nay tan ca trực Khánh đã đến cửa hàng giày dép nữ chọn đặt một đôi giày dành riêng cho Quỳnh, đôi giày được thiết kế cách đặc biệt vì Khánh muốn tạo bất ngờ cho Quỳnh.
- Khánh à ngày mai Quỳnh không đi dự đám cưới của Thu Minh được cho mình gửi quà cho bạn ấy nhé.
- Sao vậy, Quỳnh đi đi, Thu Minh thân với Quỳnh lắm mà không đi bạn ấy buồn lắm đó.
- Mặc dù Quỳnh đã may một chiếc váy cho mình rồi nhưng mình ngại vì......... chân của mình.
- Khánh ngồi xuống lấy trong chiếc hộp ra một đôi giày trắng bít đầu rất dễ thương định xỏ vào chân Quỳnh nhưng phản ứng tự ty của Quỳnh co chân lại, Khánh khẽ nói: Quỳnh đi thử đôi giày này đi nó rất hợp với Quỳnh.
Bấy giờ Quỳnh mới chịu đi thử vào chân và đúng thật nó đặc biệt vì nhìn bên ngoài thì nó bằng nhau nhưng đi vào chân Quỳnh mới nhận ra đôi giày làm đầy đôi chân bị hụt của mình làm cho bước chân không còn chấm phẩy nữa, Quỳnh ôm lấy Khánh như một lời cảm ơn không thành lời. Khánh mỉm cười hạnh phúc.
Hôm sau Quỳnh và Khánh cùng đi dự đám cưới của Thu Minh trong bộ váy trắng dường như Quỳnh nổi bật trong đám đông bạn bè, có người nói đã lâu không thấy Diễm Quỳnh hôm nay xuất hiện vẫn xinh đẹp hơn ngày xưa nữa, và chẳng ai nhận ra khuyết điểm của Quỳnh nhờ vào đôi giày thần kỳ mà Khánh tặng, Khánh và Quỳnh sánh bước bên nhau đến chúc mừng Thu Minh, Thu Minh mỉm cười hạnh phúc trước sự hiện diện của Quỳnh, không nhận ra cô bạn thân vẫn giấu mình sau mấy bộ đồ đơn giản mà hôm nay thật xinh xắn trong chiếc váy trắng với dáng người thon nhỏ của Quỳnh, khẽ buông câu chọc ghẹo: "hôm nay đám cưới mình, bao giờ Quỳnh và Khánh mới đám cưới?" câu nói của Thu Minh làm Quỳnh ngượng ngùng đôi má đỏ ửng khẽ liếc nhìn Khánh.
Và cũng đến ngày Khánh đưa Quỳnh về nhà ra mắt bố mẹ nhìn thấy đôi trẻ lớn lên với nhau từ nhỏ Bố của Khánh rất vui ông chấp nhận Quỳnh như đứa con mới trong gia đình, Mẹ của Khánh có vẻ phân vân lắm bà chẳng nói gì vì bà cũng biết Quỳnh từ nhỏ mà gia cảnh thế nào, chỉ có đứa em gái của Khánh là tỏ thái độ chẳng mấy thiện cảm, cứ liếc nhìn Quỳnh từ đầu đến chân, sau bữa trưa đó khi Quỳnh đang đứng phụ rửa chén cô ta buông một câu:
- chẳng biết anh trai bác sỹ của tôi có nhìn nhầm người không mà lấy người như vậy, đúng là đôi đũa lệch,
Nghe câu nói của cô em chồng Quỳnh rất buồn như bị xúc phạm nên xin phép bố mẹ Khánh về sớm vì thấy không được khỏe, "đúng là giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng mà". Chiều đó Mẹ khẽ gọi cửa phòng Khánh để nói chuyện: con à, con lấy vợ là ai Mẹ không quan trọng miễn là con hạnh phúc, nhưng cái Quỳnh chân nó như thế thì sao? Con là bác sỹ cũng phải lấy người môn đăng hộ đối với con cho khỏi mất mặt với bạn bè! Lúc này Khánh mới nói sự thật với Mẹ, Mẹ à con yêu Quỳnh và chỉ lấy Quỳnh thôi, vì vụ tai nạn ngày xưa vì cứu con mà cô ấy mới bị gãy chân đó mẹ, người mẹ lặng người khi biết sự thật được giấu kín suốt 7 năm qua Quỳnh không hề trách cứ ai cô cứ thế lặng lẽ sống tốt cuộc đời của mình trong khiếm khuyết về đôi chân của mình. Và rồi ngày Khánh hỏi cưới Quỳnh ba má Quỳnh rất vui ba của Quỳnh chỉ nhắn gửi với Khánh: Quỳnh là đứa con gái tốt dù rằng nó không xứng với cháu nhưng nếu yêu nhau thì "một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng" hứa với chú là chăm sóc cái Quỳnh thật tốt nhé.
Ngày cưới của Khánh và Quỳnh diễn ra thật tốt đẹp tiếng chuông nhà thờ như reo mừng cho đôi bạn trẻ nắm tay nhau bước vào nhà thờ để Chúa chúc phúc và là tình yêu cho đôi bạn trong sự hiện diện của họ hàng và hai gia đình thông gia hôm nay có thêm con trong nhà như dấu chỉ của ân phúc Thiên Chúa ban cho dòng họ vậy.
Bây giờ thì Nó đã hiểu tại sao đôi dép nào của Mẹ cũng một chiếc thấp và một chiếc cao làm cho Nó tò mò bây giờ đã có câu trả lời, với Nó đứa trẻ lên bảy tuổi tự hỏi tình yêu là gì mà có thể làm cho mọi chỗ lệch trở nên bằng phẳng? tình yêu là gì? và Nó hiểu hơn tình yêu tạo nên Nó là đứa con là đứa cháu đích tôn trong gia đình và là tình yêu của Thiên Chúa cho nó hiện diện giữa gia đình.
【Maria Hồng Hà CMR】