Hạt giống trên sân bóng - Tác giả: Nt Maria Hồng Hà CMR

Tiếng Cha cố trầm trầm: - Quân à! "Chúng ta được tạo dựng cho những gì lớn hơn". Chúa Nhật tới có cuộc thi vào Chủng viện đó con có tham dự không? NGUỒN:

Ơn gọi là một huyền nhiệm và dường như khởi đi từ những điều nhỏ bé và tầm thường của một tâm hồn bé nhỏ nào đó được đóng ấn khao khát tình yêu và bất chợt đâu đó hạt giống ơn gọi nảy mầm từ những nơi khô cằn tưởng chừng không thể nhưng đâu đó hạt giống vẫn nảy mầm, ngay bên dưới vết nứt của sân đất khô cằn, ta vẫn bắt gặp một nhánh dừa cạn hay ngọn cỏ gà vươn mình lên.

- Sao con không vào sân đá banh với các bạn?

- Cậu bé giật mình, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nói lí nhí trong cổ họng: con mới đến sân không quen ai! nên không dám vào sân.

Đây là lần thứ 3 Cha cố nhìn thấy cậu bé đến sân bóng nhưng chỉ đứng ở ngoài mà không vào sân đá banh với các bạn. Xoa đầu cậu bé: Cha Cố mỉm cười: con thích đá bóng lắm đúng không?

- Cậu bé khẽ gật đầu: Dạ.

- Vậy con có biết trên sân banh có những ai không.

- Cậu bé tròn mắt kể tên, có thủ môn nè, tiền vệ, hậu vệ, và tiền đạo nữa

- Vậy con thích ở vị trí nào,

- Con thích ở vị trí tiền vệ con sẽ dẫn bóng và chuyền cho đồng đội ghi bàn.

Cuộc đối thoại của cậu bé với Cha cố làm Cha rất ngạc nhiên về sự hiểu biết về sân cỏ của cậu bé mới 12 tuổi, và dường như Cha cố cũng khám phá ra cậu bé một khả năng thiên bẩm về môn thể thao đá bóng này. Và cũng từ hôm đó Quân được chính thức vào sân bóng với các bạn, vì cậu bé được Cha Cố giới thiệu, cũng thật lạ trước khi chơi bóng mọi người trong đội bóng phải đọc kinh trước tượng đài Đức Mẹ, và đội bóng đâu đó vẫn có sự hiện diện nhân hậu của Cha cố phía ngoài như đang cổ vũ hay đang mỉm cười với những cậu bé ham chơi này. Với Quân, gia đình cậu bé mới chuyển đến với xóm đạo này nên cậu không có bạn bè, và sân bóng là điểm hẹn mỗi buổi chiều tan học cậu luôn có mặt ở sân bóng để cùng đá bóng với những cậu bé mà dường như cũng bằng tuổi của cậu, những lúc giải lao cậu bé luyên thuyên và bắt chuyện với các bạn trong đội bóng nên Quân nhanh chóng biết tên của các bạn trong đội. Và rồi đội bóng nổi đình đám này đã giành giải nhất trong cuộc giao lưu đá bóng với các xứ bạn. Quân nhanh chóng trở thành một cầu thủ đá bóng xuất sắc trong sân bóng trong vai trò tiền vệ, những pha chuyền bóng điêu luyện và kỹ thuật như một cầu thủ tài năng, Quân thấy được vị trí của mình trên sân cỏ và trong đồng đội. Sân cỏ như một nơi thể hiện chính mình Quân không chỉ chấp nhận vị trí là một tiền vệ trong đội bóng, nhưng cậu còn đón nhận tất cả những việc xoay quanh đội bóng này, như phải đọc kinh trước khi chơi bóng, hàng tháng có một giờ tĩnh tâm, không được chửi thề đánh nhau trong sân bóng, và phải là một học sinh gương mẫu, học giỏi trong trường lớp học, là những điều kiện để được chơi bóng trong sân nhà thờ, như một bàn tay Vô Hình đang dẫn Quân đi đến ơn gọi thầm lặng mà chính Quân không nhận ra với cậu bé đam mê bóng đá lớn hơn những điều kiện mà Cha cố đặt ra cho sân bóng này.

Thời gian cứ mãi đi và dệt những ước mơ cho những cậu bé này, với Quân thời gian ở sân bóng thưa dần nhường chỗ việc học tập và dường như với cậu sân bóng như nhỏ lại với thân hình cao lớn của một cậu thiếu niên đang trưởng thành, cậu tìm đến những sân bóng lớn hơn với những đội tuyển của những câu lạc bộ để luyện tập và thử sức với những người bạn mới, sân bóng nhà thờ không còn là nơi cậu tìm đến để chơi bóng nữa nhưng là nơi cậu tìm gặp bóng dáng Cha cố, với giọng nói ấm áp luôn cho Quân những lời dạy bảo và khuyên răn: Quân à, nơi con Cha thấy con có ơn gọi theo Chúa đó! Mỉm cười Quân trả lời: con là cậu Út trong gia đình mà sao tu được Cha. Con thi đại học đã.

- Ừ nhưng hãy suy nghĩ những gì Cha nói.

- Dạ

Những năm đại học đã thêu dệt bao giấc mơ trong cuộc đời Quân, tuy thế mỗi tối thứ năm Quân vẫn tham gia câu lạc bộ đá bóng và luyện tập như một môn thể thao yêu thích của mình. Như mọi tối đi đá bóng về đến con hẻm trở về nhà, bất chợt một con chó chạy ra, lạc tay lái đụng vào con chó

Rầm.....m.......

Bất động trên đường và vào lúc trời tối nữa nên dường như chẳng ai thấy Quân, chẳng biết mình đã té ngã từ lúc nào, chỉ nghe thấy ù ù ù bên tai và khi tỉnh hẳn Quân gắng sức ngồi dậy, định hình mình đang ở đâu, thì một sự rùng mình đáng sợ, pha lẫn chút bàng hoàng, khi nhớ đến cú ngã đã xảy ra và dường như Quân không bị thương nặng lắm, như có bàn tay vô hình nào đó đã kéo Quân vào lề đường còn chiếc xe máy thì bị đổ bên cạnh, khẽ chớp mắt suy nghĩ nếu Quân ngã giữa đường không khéo bị xe tải cáng lúc nào không biết. Cố lê thân mình đau đớn lên chiếc xe máy đổ chổng cheo bên cạnh Quân trở về nhà trong tình trạng bê bết máu vì trầy xước. Bước chân vào nhà khi ánh điện leo lét của Mẹ Quân vẫn chờ cậu về, trong sự thảng thốt tiếng Mẹ Quân thốt lên: con tôi bị sao vậy? Quân khẽ nói: con bị té xe không sao đâu má! Bóng điện trong nhà sáng choang, Quân loạng choạng nằm xuống giường,

- Má anh xuýt xoa: con đi bệnh viện đi.

- Con không sao mà Má

Sau những gì xảy ra suốt ba tháng Quân không đến sân bóng nữa, những buổi chiều đi dạy học về, Quân hay ghé qua nhà Thảo cô bạn gái thời đại học, Thảo hiền lành dễ mến, hay lắng nghe những tâm sự của Quân và luôn nhớ sở thích của Quân mỗi khi ghé qua là ly nước chanh có thêm một chút muối. Tình cảm của hai người cũng lớn dần lên sau những buổi gặp gỡ ấy, và rồi tối hôm ấy Quân và Thảo hẹn nhau đi xem phim chiếu rạp đúng hẹn Quân đến chở Thảo đi xem phim, hôm ấy rơi vào ngày 14/2 ngày Valentine. Vừa ra khỏi nhà, thì từ đâu có hai người xông đến đánh đấm Quân túi bụi không kịp phản ứng Quân ngã quỵ xuống đất đâu đó chỉ nghe tiếng la mắng chửi bới: "Mày mà còn gặp con Thảo nữa thì chết với tụi tao, đây là cảnh cáo". Quân nửa sống nửa chết trở về nhà và lỡ hẹn buổi xem phim với Thảo. Và Quân biết mình có thêm tình địch từ lúc nào không biết. Và với bộ dạng bầm tím lúc này Quân không thể đến gặp Thảo, tình yêu của Quân dành cho Thảo là thật, nhưng thời gian lại không cho Quân câu trả lời thỏa đáng, Thảo lên xe hoa với anh chàng Đại gia Việt Kiều. Quân thấy mình hụt hẫng bởi tình đời là thế. Và rồi Quân lại tìm đến sân bóng để trút bỏ mọi phiền não, nhưng đôi chân dẫn Quân đến sân bóng của nhà xứ, cái sân nhỏ tẹo, nhưng nơi đó Quân thấy quen thuộc và nhẹ lòng biết bao, lững thững men theo sân bóng, bóng dáng Cha cố quen thuộc làm Quân trải lòng,

Tiếng Cha cố trầm trầm: - Quân à! "Chúng ta được tạo dựng cho những gì lớn hơn". Chúa Nhật tới có cuộc thi vào Chủng viện đó con có tham dự không?

Quân nhoẻn cười: - con sẽ thử.

Trở về nhà Quân lục tìm cuốn sách Giáo lý công giáo mà Cha cố tặng ngày đội bóng nhỏ đoạt giải. Bất chợt tấm bằng giáo lý Hôn nhân rớt xuống chân Quân, một thoáng suy nghĩ Quân nhặt tấm chứng nhận hoàn tất chương trình giáo lý Hôn nhân, chẳng biết Quân đã nghĩ gì nhưng tấm bằng lại được xếp gọn lại để cuốn giáo lý công giáo được rút ra, Quân đọc lại như một chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Mỗi buổi chiều đi dạy học về Mẹ Quân đều thấy Quân chăm chú ngồi vào bàn làm việc lật giở mấy cuốn kinh Thánh, và lúc coi đá banh trên ti vi Quân cũng tranh thủ đọc cuốn Giáo lý Công giáo, bà chẳng hiểu con bà đang có dự định gì?

Ngày đến chủng viện ba mẹ và các anh chị đưa Quân đến tận đầu xóm nhìn theo bóng cậu út xa dần. Quân đến Chủng viện một mình, anh cản mọi người trong gia đình đi cùng, con đường phía trước của Quân như rộng hơn, sáng hơn nhưng cũng đượm cô đơn, đâu đó cơn gió hất mái tóc xoăn xuống trán Quân cái không khí của Sài Gòn quen thuộc mà sao hôm nay Quân cảm thấy có cái gì đó mới mẻ, tinh khôi đang quyện lấy mình. Đẩy cánh cửa vào sân Chủng viện, nơi ở mới, cuộc sống mới của Quân bắt đầu, ngày đầu tiên được tiếp đón và giới thiệu, giờ đọc kinh, giờ học, giờ chơi và giờ ăn được quy định trong chuẩn mực, đôi mắt Quân sáng lên khi nhìn thấy sân chơi đá bóng của Chủng viện, mỉm cười với cuộc sống mới ở đây. Và sau bữa trưa hôm ấy Quân trở về phòng nhưng cơn đau dạ dày ập đến đau đớn Quân chập choạng bước sang phòng y tế và anh té ngã trước cửa phòng và ngất đi, anh được cấp cứu và dần tỉnh dậy, nhưng cơn đau dạ dày vẫn dày vò anh trong suốt đêm hôm ấy. Nằm trên giường Quân không thể ngủ được cơn đau vẫn âm ỉ, trong bóng tối và sự tĩnh lặng của Chủng Viện, Quân cảm nhận được những gì mà ơn gọi đòi hỏi, mà Thiên Chúa muốn nơi anh. Lời cầu nguyện trong đêm đó "Lạy Chúa nếu Chúa muốn con tiếp tục hành trình ơn gọi này con xin vâng và đón nhận tất cả những đòi hỏi của ơn gọi và nguyện dấn thân hết mình cho Danh Chúa được tỏ sáng và ích lợi cho tha nhân, còn nếu Chúa không muốn con vui vẻ sống tiếp cuộc sống thường nhật của con". Quân thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Sáng hôm sau thức giấc Quân thấy một bác sỹ đứng bên cạnh, sau khi khám bệnh và viết toa thuốc cho Quân, Quân thấy mình ổn hơn cơn đau không còn nữa nhưng vẫn phải uống thuốc.

Những ngày tháng trong Đại Chủng viện, giúp Quân định hướng và thấy rõ hơn ơn gọi của mình, bàn tay Chúa dẫn Quân đi không mệt mỏi qua những chặng đường tu học, như một huấn luyện viên đại tài Thiên Chúa đã huấn luyện Quân nên một cầu thủ giỏi giang trong học vấn và tri thức, không chỉ trên sân bóng Quân đã đóng đúng vai trò của một tiền vệ dẫn bóng thì hôm nay chính Quân cũng được giao nhiệm vụ dẫn dắt các linh hồn mà Chúa trao phó cho trong Thiên chức Linh Mục

- Con chào Cha Phó,

- Cha Quân đáp: Chào con

- Cha làm gì vậy Cha

- Cha vẽ sơn cho thành sân bóng cho tụi con chơi.

- Thích quá sắp có sân chơi bóng

Chỉ tay phía cuối sân, - có hai cái khung thành ở kia nữa kìa

Tiếng đám trẻ la hét vui sướng vì sắp có sân bóng, chen lẫn niềm hạnh phúc của Cha Quân đang miệt mài dấn thân trong sứ vụ Linh mục, và khởi đi từ những công việc nhỏ bé này cho đám nhóc có chỗ chơi lành mạnh, hơn là nơi mấy phòng Game, và biết đâu hạt giống ơn gọi cũng đang bắt đầu được nảy mầm từ những cậu bé ham chơi này.

Cơn gió hất mái tóc xoăn, Cha Quân đưa tay lau mồ hôi nụ cười thật tươi trong tiếng cười giòn tan của đám trẻ tranh nhau trái bóng trong sân nhà thờ.

Nt Maria Hồng Hà CMR