ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI...
Câu chuyện tôi kể ra dưới đây thật hy hữu, nhưng lại là một chuyện đã xảy ra trong thực tế. Tôi nói hy hữu bởi ngày nay có rất nhiều những email bị coi là "spams". Thường khi gặp những lá thư như thế, người ta chẳng cần đọc hết nội dung của nó, đã vội xóa bỏ, vì sợ rằng mình sẽ bị kẻ nào đó chơi khăm hoặc quậy phá một cách nhảm nhí...
Khoảng 5 năm trước, tôi nhận được một email chứa nội dung "comment" cho một bài thơ của tôi đăng trên blog Viết Cho Nhau . Thấy tên người gởi là Emilio, tôi đã định xóa đi vì cho nó là spam, tôi không nghĩ rằng người Tây Ban Nha đó đã đọc bài thơ của tôi để rồi cho lời nhận xét. Nhưng tôi kịp dừng lại, vì thấy những lời nhận xét được viết bằng tiếng Việt, chứ không phải bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi tò mò đọc nội dung của nó, thì ra đó là một bức tâm thư viết bằng ngoại ngữ, rồi được dịch sang tiếng Việt bằng công cụ google.
Emilio tự giới thiệu, cậu là một cậu bé người Tây Ban Nha, Cậu có một ước mơ được đi du lịch khắp thế giới để được biết hết về nó. Cậu đã đi thăm một vài nước, nhưng rồi cậu biết mình không thể hoàn thành ước mơ này vì cậu "không đủ sức mua"! Cậu bèn nghĩ ra một phương cách khác, đó là việc sưu tầm tem của các nước trên thế giới. Mỗi con tem thường có hình ảnh đặc trưng cho nét văn hóa và truyền thống riêng của đất nước nó, đó chính là điều cậu mong muốn tìm hiểu. Cậu cho biết, đã sưu tập được tem của khá nhiều nước trên thế giới, nhưng đa phần là tem của những nước phát triển, bộ sưu tập của cậu còn thiếu những con tem của một số nước chậm tiến như Kenya, Việt Nam, chẳng hạn. Vậy là, cậu tìm cách vào blog viết bằng tiếng Việt, và chính lại là blog Viết Cho Nhau, nơi tôi có đăng một số bài thơ của mình.
Cậu viết: "Tôi biết lá thư này sẽ không được ai chú ý, nhưng tôi vẫn muốn gợi sự chú ý của bạn..." Rồi cậu bày tỏ ý muốn được gởi cho một lá thư theo đường bưu điện, để có thể có một con tem Việt Nam, bổ sung vào bộ sưu tập của mình. Cậu cẩn thận đưa vào lá thư một đường "link" dẫn đến blog nơi cậu đã trình bày về bộ sưu tập tem. Cậu cũng ghi rõ địa chỉ nhà mình vào trong thư, với hy vọng ai đó sẽ gởi cho cậu một lá thư truyền thống.
Đọc xong lá thư, tôi mường tượng ra hình ảnh một cậu bé đang hồi hộp "click" chuột để gởi đi bức tâm thư, rồi hồi hộp ngóng chờ người đưa thư xuất hiện ở cửa nhà mình với lá thư truyền thống trên tay... Tôi hình dung ra nét mặt vui sướng của cậu bé khi nhìn vào con tem Việt Nam, như được gặp bà tiên trong một câu chuyện cổ tích. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, chắc đây chỉ là một chuyện tầm phào, kẻ nào đó viết ra để nghịch chơi vậy thôi. Một lần nữa, tôi lại có ý định xóa lá thư đi cho khỏi bận trí. Tuy nhiên, hình ảnh về cậu bé lại hiện ra trong đầu tôi, thế là tôi quyết định sẽ gởi thư cho Emilio.
Tôi không nói chắc các bạn không biết rằng, công việc gởi thư đơn giản này lại nhiêu khê đối với một người mù như tôi là như thế nào đâu! Vì sợ viết địa chỉ không chính xác và cũng vì sợ làm phiền đến người nhà, trước hết, tôi copy những dòng địa chỉ của cậu bé vào một văn bản trên computer, ghi thêm vào đó địa chỉ nhà tôi, rồi viết một lá thư ngắn bằng tiếng Anh cho cậu bé, trong lòng thầm hy vọng cậu bé biết tiếng Anh để có thể đọc lá thư của tôi. Trong nội dung bức thư, tôi cũng cho cậu biết tôi là một phụ nữ mù, và sẽ rất vui khi nhận được hồi âm của cậu. Sau đó, tôi phải nhờ một người bạn thân đem file văn bản đó ra tiệm photocopy, copy xong rồi, người bạn của tôi dùng kéo cắt những dòng địa chỉ để dán lên bì thư. Việc này cũng không đơn giản chút nào, bởi thị lực của anh bạn tôi rất kém, phải vất vả lắm chúng tôi mới chuẩn bị xong lá thư ấy. Anh bạn của tôi cũng là một thành viên của hội người mù, một mắt đã bị "cúp điện", mắt kia chỉ còn thị lực độ 1/10...
Tôi phải lên tận trung tâm thành phố mới mua được loại tem theo như yêu cầu. Gởi thư đi rồi, tôi chẳng biết sao mình cứ hồi hộp chờ đợi hồi âm của một cậu bé nào đó, mà có lúc tôi lại nghĩ chắc là chuyện tầm phào ai đó chọc phá mình... Tôi chặc lưỡi, thôi thì coi như mất mấy chục ngàn tiền tem!
Và, một tuần sau đó, khi check mail, tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì đã thật sự có một cậu bé Emilio trên đời này. Tôi nghĩ, niềm hạnh phúc của tôi còn lớn hơn của Emilio nữa!
Emilio cảm ơn tôi vì đã gởi cho cậu lá thư như cậu mong đợi. Cậu cũng dẫn đường link đến blog, mời tôi vào xem bộ sưu tập tem của cậu. Đến bây giờ tôi mới chợt nghĩ ra, nếu như tôi đã nhờ người mắt sáng vào xem blog của cậu ta, thì tôi đã không phải nghi ngờ gì nữa... Nhưng như thế này lại hóa hay, vì đó là một sự thử thách niềm tin của tôi đối với con người. Quả thật, tôi hạnh phúc vì cảm thấy việc làm của mình có ý nghĩa. Tôi chợt nhớ đến những ca từ trong bài hát "ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI" của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: Sống trong đời sống cần có một tấm lòng/để làm gì em có biết không... Tôi chia sẻ điều đó với mẹ, và mẹ tôi cũng công nhận như thế, bà đứng dậy đi tìm dĩa nhạc có bài hát đó. Hai mẹ con tôi ngồi nghe mà cảm thấy ấm cả cõi lòng.
Dưới đây là nội dung email hồi âm của Emilio, và nếu thích, bạn có thể tìm vào xem bộ sưu tập tem của Emilio, theo địa chỉ cậu đã ghi trong thư.
Dear Thuy,Thank you very much for the wonderful letter from Vietnam that you have sent to me, I have published it on my blogI'm very sad for hearing from you that you are a blind woman, but I have to tell you that you are very courageous. I don't know how you can read messages written in your blog by visitors, but I thank you again for helping me in order to complete my collection of letter from whole world.I send you again my sincere wishes of health and happiness to you and all your dear beings.http://cartasenmibuzon.blogspot.comYours faithfullyEmilio