Tùy Bút
TƯỢNG MẸ FATIMA CỦA CHA BỐ
-----|sss|-----
Nhớ ngày mới chập chững vào đời tu, tôi gặp rất nhiều khó khăn trong đời sống, học tập, suy nghĩ, nhân bản... Cũng vì cha mẹ tôi khi đó vừa trải qua một số khó khăn về kinh tế, cộng với việc để tiện lợi cho việc tu tập, và quan trọng là có người nuôi dưỡng, lo cho ăn học, tôi đã quyết định vào nhà xứ, ở chung với cha bố. Thế là hằng ngày tôi đi học, vào mỗi Chúa nhật tôi chạy xe hơn 30km lên Thủ Đức để tham dự lớp dự tu. Chẳng biết từ khi nào tôi có thói quen, mỗi khi đi sinh hoạt lớp dự tu, sau khi tan lớp, tôi đều đến đền Đức Mẹ Fatima ở Bình Triệu cầu nguyện và tôi luôn nhận được sự ủi an. Ơn gọi của tôi ngày càng lớn mạnh. Tôi thường chia sẻ, kể lể, thậm chí khóc lóc ỉ ôi với Mẹ và mong được Mẹ chỉ bảo dạy dỗ tôi đường nẻo đến với Thánh Thể.
---
Mà ngày đó còn con nít, mới mười bảy mười tám tuổi, đang tuổi ăn tuổi học, tuổi chập chững vào đời, vì thế tôi còn non nớt, và thường phạm nhiều sai lầm. Mỗi lần như vậy, cha bố tôi thường không trách phạt ngay, mà ghi vào một quyển sổ; vào mỗi cuối tháng, ngài gọi tôi vào phòng để “tính sổ” với tôi. Tôi rất sợ. Nhưng có một điều mà nỗi sợ của tôi được an ủi phần nào vì mỗi khi vào phòng của ngài, tôi đều nhìn thấy tượng Mẹ Fatima, được đặt trong lồng kính, để trên kệ, gần ngay bàn đọc kinh. Bức tượng nhỏ xíu, màu trắng, nhưng đẹp tuyệt vời. Tượng nhỏ nhưng sắc nét, khuôn mặt hiền hậu nhân từ. Tôi thích vô cùng. Mỗi khi vào phòng nghe cha giáo huấn, trong tôi luôn có một tâm trạng khó tả. Vừa lo sợ trước sự giáo huấn của cha, nhưng cũng tin tưởng rằng những lời răn dạy của ngài hình như luôn có sự chứng kiến của Mẹ. Nhờ những lời dạy bảo nghiêm khắc đó mà tôi ngày càng trưởng thành hơn. Tôi tin rằng chính Mẹ đã nói với tôi qua những lời của cha bố, hoặc chính Mẹ đã thúc đẩy ngài giáo dục tôi bằng những biện pháp cứng rắn như thế.
---
Thời gian trôi qua, tôi chia tay cha bố vào Dòng. Rồi tu tập, trải qua các giai đoạn khó khăn, tôi luôn nhận được sự trợ giúp của Mẹ Fatima qua những lời răn dạy của cha bố. Đến khi tôi khấn trọn thì cũng là ngày cha bố về nhà hưu. Đâu đó người ta cũng có những lời không hay dành cho cha, nhưng với tôi, ngài luôn là tấm gương đời tu mẫu mực nhất. Dọn về nhà hưu dưỡng, cha bố đã bỏ đi rất nhiều thứ, nhưng có một thứ cha luôn mang theo bên mình đó là tượng Mẹ Fatima. Ngài đã thay đổi rất nhiều khi tuổi già xế bóng, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi là tình yêu đối với Mẹ Fatima. Trong những lần thăm viếng ngài, bất chợt tôi nghĩ, sau này khi ngài qua đời, tôi sẽ xin tượng Mẹ Fatima để như một sự tiếp nối và muốn noi gương ngài trong việc yêu mến Mẹ.
---
Nói vậy, nghĩ vậy mà từ khi làm linh mục, chẳng biết có phải bận bịu quá không mà tôi ngày càng ít đến để cầu nguyện với Mẹ Fatima hơn. Thậm chí, thói quen lần hạt hằng ngày cũng bị công việc và sự lười biếng lấn át. Tôi dần ít lần hạt, cầu nguyện với Mẹ, và rồi có những khi chẳng nhớ đến Mẹ nữa. Ngày cha bố mất, có lẽ ý nghĩ đầu tiên tôi nghĩ đến ngoài sự thương tiếc là xin cho được tượng Mẹ Fatima. Tuy nhiên, ai đó đã lấy trước tôi và tôi thật sự rất buồn vì điều này. Bức tượng đó không chỉ là kỉ niệm của bố, nhưng còn là một động lực để tôi cố gắng trong đời sống.
---
Bố mất, tôi buồn, nhưng rồi cũng vui vì nhận ra rằng sự ra đi của bố là để tôi có thể tự đứng bằng đôi chân của mình. Tôi trở về với cuộc sống thường nhật và những sứ vụ. Tuy vậy, việc cầu nguyện với Mẹ Fatima, hay chịu khó hy sinh lần hạt Mân Côi cũng chẳng được thường xuyên, tôi dễ dàng bỏ qua nếu có công việc nào đó. Từ ngày qua Ý đến nay, tôi chao đảo vì phải đối diện với nhiều khó khăn, mà lại chẳng biết tâm sự chia sẻ với ai. Vì thế mà có thời gian tôi thật sự thất vọng và chán nản.
---
Tuần vừa rồi, sau khi cầu nguyện thật nhiều trước Thánh Thể Chúa, tôi quyết định chạy tập thể dục vào mỗi buổi sáng. Để vượt qua được sự ươn lười của bản thân, và chiến thắng được cái lạnh một, hai độ C, với ai đó thì dễ nhưng với tôi quả là một nỗ lực lớn lao. Trong khi chạy bộ và lang thang một mình, trước bầu khí trong lành và khung cảnh đẹp tuyệt vời, tôi dễ dàng đắm chìm vào cầu nguyện và rồi trong tôi dần sống lại nhiệt huyết của những ngày đầu theo Chúa. Sáng nay, đang khi chạy bộ tập thể dục, tôi nhìn thấy một cửa hàng bán đồ cũ, vì tò mò nên tôi vào xem. Ngay trước lối ra vào có một cái tủ kính, quan sát tỉ mỉ một hồi, giữa một đám tượng ảnh lộn xộn, tôi nhận ra tượng Mẹ Fatima. Trời ơi, tôi không tin vào mắt mình! Một bức tượng giống với bức tượng của cha bố khi xưa. TƯỢNG MẸ FATIMA! Tôi không chần chừ, ngay lập tức lấy tượng ra ngắm nghía và mua với giá 12 euro.
---
Trên đường trở về, lòng tôi vui kinh khủng, đã lâu rồi tôi không có niềm vui nào như thế. Cầm tượng Mẹ trên tay tôi nâng niu mãi rồi tự nghĩ, tại sao bức tượng đẹp như thế này mà người ta lại bỏ? Ở Việt Nam, không được bán những tượng ảnh đã làm phép, hoặc khi một tượng ảnh thánh không được thờ phượng nữa thì người ta thường bỏ xuống giếng, hoặc cất ở những nơi tôn kính để tránh phạm thánh; còn ở đây, giữa một đất nước Công Giáo, dường như tất cả đã bị tục hóa, bao nhiêu tượng ảnh thánh không được thờ phượng, người ta buôn bán như một món đồ tầm thường. Tượng Mẹ và ảnh Chúa không còn được trân quý như những món đồ tầm thường khác.
---
Bất chợt tôi nhận ra, đã bao lâu rồi, từ trong tâm trí, tôi đã đã vất bỏ chân dung của Mẹ? Đã bao lâu rồi tôi không còn có thói quen cầu nguyện, chia sẻ, khóc lóc, ỉ ôi với Mẹ? Đã bao lâu rồi tôi không dành thời gian để ngồi lặng lẽ bên Mẹ? Tôi tuy không phạm thánh, vất bỏ ảnh tượng Mẹ, hoặc mang ra bán như nhiều người đã làm, nhưng có lẽ tôi đã bán chính bản thân mình cho những đam mê bất chính, ẩn mình dưới vẻ bề ngoài hào nhoáng của một Linh mục.
---
Tôi đã mất cha bố, rồi mất luôn đời sống cầu nguyện với Mẹ Fatima trong một thời gian dài. Giờ đây, mua lại tượng Mẹ từ một tiệm đồ cũ, tôi như tìm lại chính con người của mình. Con người cũ kỹ, chai lì và ương bướng của tâm hồn tôi đã che khuất chân dung Mẹ, như cách mà người ta đặt tượng Mẹ ẩn sâu trong đám đồ lỉnh kỉnh. Về đến nhà, tôi lau chùi tượng Mẹ cẩn thận, đặt vào bàn đọc kinh, như cách cha bố đã làm ngày xưa. Hy vọng từ rày trở đi, tôi không chỉ luôn đặt tượng Mẹ Fatima vào nơi trang trọng trong phòng mình, mà hơn nữa còn đặt Mẹ trong chính trái tim tôi.
----------
Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS