Mẹ và tràng chuỗi Mân Côi
Trời đã về chiều, ánh mặt trời nhẹ nhàng khuất sau những rặng núi và làm cho khung trời mùa thu trở nên dịu dàng hơn. Màu hoàng hôn buông theo chiều gió khẽ đong đưa và phủ bóng trên khắp những cánh đồng lúa chín vàng ươm mênh mông. Cây hoa sữa đầu làng nở rộ những chùm hoa và tỏa hương thơm ngát. Tất cả đã tô điểm và làm nên bức tranh đồng nội quê tôi thật bình yên và rộn ràng sức sống. Đã từ rất lâu rồi hôm nay tôi mới có dịp về thăm lại quê hương mình. Tôi dừng chân trên con đường làng năm xưa và khép hờ đôi mắt với hai cánh mũi phập phồng. Tôi muốn được cảm nếm lại sự thanh bình ngọt ngào nơi quê tôi. Tiếng chuông chiều ngân vang, một âm thanh quen thuộc hòa trong làn gió vọng bên tai tôi.
Tôi thả hồn mình và miên man tưởng nhớ lại những tháng ngày được mẹ cầm tay dắt tôi đến nhà thờ. Và rồi, những ký ức của tuổi thơ ùa về trong tôi. Nhưng ký ức đẹp nhất của tôi là hình ảnh một người mẹ và tràng chuỗi Mân Côi kỳ diệu.
Sinh ra ai cũng có một người mẹ để nhớ, để thương và để yêu. Nếu như tôi là một thiên tài về văn chương, thì tôi có thể viết nên cuốn tiểu thuyết cuộc đời mẹ tôi thật dài. Nhưng hôm nay tôi chỉ viết về câu chuyện cuộc đời mẹ tôi bằng một tình yêu và lòng biết ơn của người con hiểu thảo bình thường như bao người.
Mẹ tôi là một cô gái sinh ra và lớn lên từ một gia đình nghèo, sống trong một xứ đạo nhỏ. Mẹ là cô gái đẹp và dịu dàng dễ thương ở lứa tuổi đôi mươi, cũng giống như bao người con gái khác, mẹ cũng mong muốn tìm được người mà mẹ thương yêu…Thế rồi vào một ngày cuối mùa thu, cơn mưa trái mùa đi ngang qua bầu trời trong xanh vắt, đã kéo đôi chân hai người và làm nên nhân duyên của mẹ và bố. Tình yêu của bố và mẹ tuy rất đẹp và thơ mộng, nhưng lại không được gia đình hai bên nội ngoại tán thành. Vì lý do mẹ tôi là một cô gái theo đạo Công giáo. Còn bố tôi là công tử độc đinh trong một gia đình theo đạo Phật, bà nội tôi ngày ngày ở trong Chùa làng.
Từ khi còn nhỏ mẹ tôi đã rất yêu mến Đức Mẹ Maria và mẹ luôn siêng năng lần hạt Mân Côi. Nên khi phải đứng trước sự lựa chọn trong hoàn cảnh éo le này, mẹ tôi chỉ biết chạy đến khấn nguyện cùng Đức Maria và mẹ đã hứa là mẹ sẽ noi gương Đức Mẹ đáp tiếng "Xin Vâng" như một hạt giống Tin Mừng âm thầm giữa dòng đời để làm nhân chứng cho tình yêu Chúa.
Khi về nhà chồng, mẹ là một nàng dâu ngoan hiền chu đáo và hết lòng thương yêu chăm sóc mọi người. Nhưng đáp lại mẹ chỉ nhận được sự lạnh lùng thành kiến từ phía gia đình bên nội. Chỉ có duy mình bố là luôn bên cạnh động viên an ủi mẹ.
Tôi được ra đời là hoa trái đầu tiên của tình yêu giữa bố mẹ. Nhưng cũng vì sự ra đời của tôi mà mẹ đã lâm bệnh rất nặng. Để giữ mạng sống của mẹ, bố đã phải bán tất cả những gì quý giá trong nhà. Gia đình tôi càng gặp khó khăn bao nhiêu thì dường như bà nội lại càng trở nên thất vọng bấy nhiêu. Hơn nữa mẹ lại không còn khả năng sinh cho bà nội một đứa cháu trai để nối dõi tông đường. Mẹ cũng buồn lắm và kể từ khi đó mẹ cũng không còn nói được nữa. Mẹ đã trở thành một người câm lặng. Vì thương mẹ, nên bố đành phải đi làm xa để kiếm tiền. Nhưng lại một nỗi buồn nữa ập đến với gia đình tôi, khi vụ tai nạn lao động đã nhẫn tâm lấy đi sinh mạng của bố. Trước khi ra đi, bố chỉ kịp nắm chặt đôi tay của mẹ với hai hàng nước mắt lo lắng thương nhớ. Mẹ cũng chẳng nói được gì, chỉ lặng lẽ trao cho bố một tràng chuỗi Mân Côi, bố hôn tràng chuỗi rồi nhắm mắt ra đi mãi mãi.
Kể từ khi bố mất, ngày nào nội cũng dẫn tôi lên Chùa. Nội sợ tôi theo mẹ, mỗi tối mẹ chỉ ẵm tôi trong vòng tay và khi tôi đã ngủ mẹ lại đặt tôi nằm bên cạnh nội. Mẹ nằm một mình trong phòng mà trong tay vẫn mang tràng chuỗi Mân Côi. Rất nhiều đêm mẹ đã khóc, tôi nghe thấy và cảm nhận được những giọt nước mắt mặn chát của mẹ. Mỗi lần như thế, mẹ lại nhớ lại lời hứa với Đức Mẹ và cố gắng vượt qua. Có lẽ mẹ cũng không bao giờ nghĩ sau tiếng "Xin Vâng" ấy là cả một chặng đường Thánh giá đầy chông gai và nước mắt như vậy...
Thời gian thấm thoắt qua đi, nội tôi cũng đã già và yếu đi nhiều. Ngày ngày bà không còn lên Chùa nữa! Đôi vai của mẹ thêm trĩu nặng vì phải chăm sóc bà và tôi. Nhưng trên khuôn mặt của mẹ vẫn dịu dàng và nụ cười luôn nở trên môi. Dường như đến khi nằm trên giường bệnh, nội mới dần dần cảm nhận và thấu hiểu được tấm lòng thảo hiền của một người con dâu như mẹ. Trước lúc ra đi, bà xiết chặt đôi bàn tay của mẹ và tôi. Bà đã thều thào nói gì đó như muốn xin lỗi mẹ vì những năm tháng qua bà đã làm mẹ phải buồn. Nhìn đôi mắt ăn năn thành khẩn của bà, mẹ cũng chẳng giấu được nỗi xúc động. Mẹ hiểu được nỗi ưu tư của bà. Và cảm xúc thầm lặng dồn nén trong mẹ bấy lâu bỗng như bị vỡ òa thành những tiếng nấc nghẹn. Có lẽ lần đầu tiên từ khi về làm dâu đến bây giờ mẹ mới cảm nhận được tấm lòng thành của người mẹ chồng. Tôi không tin nổi, đây như một phép màu. Người mẹ câm lặng của tôi bao năm tháng qua nay lại nói được rồi sao? Mẹ gạt nước mắt, ôn tồn kể lại tất cả. Mẹ không hề bị câm, nhưng vì mẹ muốn được ở bên tôi và muốn bà nội không phiền lòng. Mẹ đã chọn im lặng và âm thầm cầu nguyện, xin Chúa biến đổi nội để có một ngày nào đó nội sẽ hiểu mẹ. Nghe những lời tâm sự của mẹ, nội càng ân hận hơn. Ánh mắt và những hơi thở cuối của nội trở nên nghẹn ngào hơn.
Nội nhìn mẹ như muốn xin một điều gì đó mà nội không nói được. Như trực giác thấy, thấu hiểu được niềm khao khát của nội, mẹ liền đưa cho nội tràng chuỗi Mân Côi, nội nắm trên tay và đặt ở ngực, sau đó đôi mắt nội khép lại đi vào một giấc ngủ vĩnh hằng bình an.
Sau khi nội qua đời, tôi cùng mẹ sống những tháng ngày bình an và hạnh phúc, chiều nào mẹ cũng đưa tôi đến nhà thờ đọc kinh và dự lễ. Vào tháng mười kính Đức Mẹ Mân Côi, tôi cùng mẹ đi đọc kinh Mân Côi tại các gia đình trong xóm…
Thời gian cứ thế đưa cuộc đời và tuổi thơ của tôi bên mẹ và cho tới khi tôi tốt nghiệp đại học thì mẹ rời xa tôi mãi mãi. Di chúc và món tài sản lớn nhất mẹ để lại cho tôi là tràng chuỗi Mân Côi mà tôi vẫn còn giữ cho đến hôm nay. Sống giữa Sài Gòn chốn phồn hoa, tôi đã có gia đình và trở thành một thương gia. Nhưng với tôi tràng chuỗi của mẹ vẫn là một tài sản giá trị nhất. Đặc biệt trong khoảng thời gian mà Sài Gòn đang đối diện với đại dịch Covid. Tôi có nhiều thời gian lần chuỗi và cầu nguyện với Mẹ Maria nhiều hơn nữa!
Ánh mặt trời đã tắt hẳn, trên cánh đồng lúa mênh mông kia lại đón đợi những giọt sương đêm ngọt ngào. Hạt lúa hôm nào gieo dưới lòng đất nay đã trổ sinh cho con người một vụ mùa bội thu. Hôm nay là kỷ niệm ngày Chúa gọi mẹ tôi về tròn mười năm. Hình ảnh của mẹ tôi cũng thật giống những hạt lúa kia. Mẹ đã gieo vào lòng mỗi người chúng tôi một hạt giống tình yêu. Sự hy sinh âm thầm của cả cuộc đời mẹ đã làm nên tôi ngày hôm nay. Lời hứa của mẹ năm xưa với Mẹ Maria đã trở nên hiện thực, mẹ đã cố gắng sống như một chứng nhân Tin Mừng âm thầm.
Nguyên Hương