(Ảnh: Sưu tầm)
- Ê, tên thánh mày là Têrêsa à?
- Ừh, mà sao mày?
- Bố mẹ mày hay thật đấy, sao đặt mày là Têrêsa, người mang tên thánh này hay chết sớm lắm!
Đó là câu nói của đứa bạn lúc nó chín tuổi, chuẩn bị lớp học giáo lý xưng tội lần đầu, cũng là khi nó bắt đầu có “khái niệm” về thánh Quan thầy. Nó nghe, ngạc nhiên rồi…khóc. Không phải mỗi đứa bạn đó nói thế, mà mấy đứa khác cũng bảo “mang tên thánh Têrêsa hay chết trẻ lắm” khiến nó vô cùng hoang mang. Thực ra nó chưa hề biết đến thánh Quan thầy của mình, bảo Têrêsa thì biết là Têrêsa thôi, mặc dù tên thánh này với nó cũng…lạ, thậm chí chưa từng nghe cha xứ giảng về vị thánh nữ này. Xung quanh nó thì chủ yếu là “Maria”, nó thích tên thánh này lắm. Ấm ức vì không được mang tên thánh Đức Mẹ, nay lại bị bạn bè hù dọa, nó vừa giận vừa sợ, chạy thục mạng về nhà hổn hển “chất vấn” mẹ:
- Sao bố mẹ đặt tên thánh của con là Têrêsa, người mang tên thánh này hay chết sớm lắm!
- Kỳ vậy, ai nói với con thế? Thánh Têrêsa là bông hoa nhỏ của Chúa, một trong những bông hoa đẹp nhất thế gian con ạ. Tuy Chị mất sớm nhưng Chị vẫn sống mãi trong lòng mọi người, con phải tự hào khi được Chị Thánh làm Quan thầy chứ?
- Không chịu đâu, con muốn là Maria như mẹ cơ. Con cũng không muốn chết sớm…
- Thế này nhé, bà ngoại con cũng là Têrêsa.
- Bà ngoại vẫn trẻ mà - nó ngừng khóc dù vẫn còn nghi hoặc.
- Cố ngoại con cũng Têrêsa thì sao nhỉ - Mẹ nó cười cười…
Lúc này nó mới thôi khóc. Ờ ờ, mình quên mất, nhà mình nhiều Têrêsa chứ có ít đâu nhỉ, ai cũng sống thọ cả mà. Bà cố đã ngoài tám mươi, tóc bạc trắng nhưng vẫn khỏe lắm, thi thoảng nó còn bắt bà cố cõng đi chơi nữa cơ. Xem ra mấy đứa bạn nói bậy rồi!
***
Chín năm trôi đi, nó đã là Sinh viên năm nhất. Cơ duyên thế nào nó lại là thành viên của Cộng đoàn sinh viên Giáo phận Vinh tại Hà Nội, nhận thánh Têrêsa làm Quan thầy. Ngày Lễ Thánh, nó nhận được quà “tân sinh viên” của cộng đoàn thật sung sướng biết bao. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, lúc ra về nó gặp mưa, ốm lăn quay ra. Lần đầu xa nhà bị ốm, ở trọ một mình, không biết tự chăm sóc lại ngại đi khám, nó tự đi mua thuốc, uống chẳng đúng giờ giấc nên bệnh càng thêm nặng, mới hơn chục ngày mà đã gầy tọp. Ký ức xưa hiện về, bản tính nhát gan khiến nó lại sởn gai ốc: “mang tên thánh Têrêsa hay chết trẻ lắm”! Tay run run không biết vì sốt cao hay vì sợ hãi, nó cầm điện thoại gọi về nhà để “bắt đền” mẹ…
Nhưng người bắt máy lại là bà ngoại…
Mới “alô”, nó đã nghe tiếng bà cười vui:
- A, Thảo hả, con bé này lớn thật rồi, còn biết gọi điện về chúc mừng Quan thầy của bà cơ đấy. Bà cũng chúc mừng Quan thầy của cháu nhé!
Nó ngẩn người ra:
- Ơ, lễ Quan thầy thánh Têrêsa qua hai tuần rồi mà bà…
- Bậy nào - Bà ngắt lời nó - Hôm nay chứ, thế mày không đi lễ à, còn ê a gọi về nhà làm chi?!
- Cháu đi lễ rồi, nhưng lễ thánh Têrêsa hôm 1/10 mà, cháu đi lễ Cộng đoàn Vinh vui lắm, còn nhận được quà “tân sinh viên” đây này, sao lại là hôm nay được.
- Chết thật cái con bé này, cháu với bà là Têrêsa Chúa Giêsu, Têrêsa thành Ávila thế kỷ 16 chứ đâu phải Têrêsa Hài đồng Giêsu thế kỷ 19 đâu. Thế mày nhầm từ bé đến giờ hả cháu…
Nó giật mình, ơ hay nó nhầm (?), thế hóa ra mấy chục năm nay mẹ nó cũng nhầm à?! Cơ nhưng mà nó tưởng chỉ có mỗi Chị Thánh Têrêsa xinh đẹp thường được đặt tượng bên tả, bên hữu các nhà thờ thôi chứ, sao lại có thánh Têrêsa khác nữa. Nó vội chào bà và bật internet, “sớt” chữ “Tê rê sa” hỏi ông “Gu-gồ” ngay. Ấy, kỳ thật, cả cái ông “Gu-gồ” này cũng nhầm lẫn hay sao mà toàn đăng bài về thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu thôi!? Nó đọc mãi mới ngớ ra Chị là “Têrêsa thành Lisieux”, trong khi bà nói rõ “Têrêsa thành Ávila” thế kỷ 16 cơ mà! Nó lại “sớt” chữ “Têrêsa thành Ávila”, lúc đó mới hiện ra một số lượng khiêm tốn bài viết về Ngài. Hóa ra Ngài cũng là Tiến sĩ Hội thánh, còn là “tiền bối” của thánh Têrêsa thành Lisieux. Nó lại đọc, đọc hết những gì người ta viết về thánh Quan thầy của mình. Nó thấy sự khác biệt lớn nhất với thánh Têrêsa thành Lisieux là thánh Têrêsa thành Ávila vượt qua được bạo bệnh của mình lúc còn trẻ và sống thọ, gần tới “thất thập cổ lai hy”. Song nó thấy hai thánh nhân gần như giống nhau tuyệt đối ở tình yêu Chúa Giê-su và dường như thời gian, tuổi tác không còn là yếu tố quan trọng. Ngẫm kỹ người ta chẳng cần phải sống thọ hay không, chỉ cần mỗi ngày sống đẹp, sống trong tình yêu chúa Giêsu là đủ rồi…
***
Bên ngoài trời vẫn mưa, những cơn mưa dầm đề, dai dẳng đáng ghét của tháng Mười nhưng nó chẳng còn sức quan tâm. Mệt mỏi, nó mê man thiếp đi. Trong giấc mơ nó thấy những giọt mưa rơi, rơi, rơi xuống mặt đất bỗng nở thành những bông hoa hồng tươi thắm. Rồi những bông hoa được kết thành đôi bàn tay giang ra từ trời cao, trên đám mây ẩn hiện hình ảnh Chị Thánh xinh đẹp tươi cười như đón đợi nó, bỗng chốc Chị Thánh già đi hay thay bằng hình ảnh thánh Têrêsa thành Ávila, nó cũng không biết nữa, nó muốn cất bước lên với Chị nhưng không nhấc chân nổi, chỉ hai cánh tay giơ lên đón lấy đôi tay được dệt bằng hoa hồng đang từ từ hạ xuống….
…Cốc cốc cốc, thùm thùm thụp…
…Nó bị sốt virus chứ không phải cảm lạnh, căn bệnh chẳng liên quan gì đến việc ướt mưa hôm đi lễ về. Nhưng nó lại uống quá nhiều thuốc cảm nên người đơ ra, cơ thể mất nhiều nước và suy nhược, hôm nay bị sốt lại mà nó không biết. May cho nó là mấy anh chị trong Cộng đoàn thấy nó bỏ lễ, bỏ sinh hoạt, hỏi ra biết nó ốm nên bất chấp trời mưa to gió lớn đến thăm và cứu nó kịp thời, bằng không có khi Chị đã đưa nó về Trời rồi cũng nên. Mà không đúng! Lần này là Chị cứu nó chứ, bằng cánh tay của Cộng đoàn…
Lơ mơ chưa tỉnh hẳn nó đã nghe tiếng kinh cầu nguyện. Nó sợ hãi tưởng mình đã về với Chúa, một lúc sau mới nhận ra mình đang ở Bệnh viện Đống Đa cạnh Nhà thờ, ngồi bên giường bệnh là một chị “Têrêsa” của Cộng đoàn đang ngủ gà ngủ gật. Bên ngoài trời vẫn rả rích mưa, “mưa hồng ân” hay “mưa hoa hồng” (?), nó tự hỏi rồi tự tìm ra câu trả lời cho mình: “hưởng dương 24 tuổi và thọ 67 tuổi có khác nhau nhiều không”…