(Ảnh: Cộng đoàn Vinh- Hà Tĩnh tĩnh tâm mùa Chay 2021)
Một ngày hè đẹp trời năm ấy, chú đến thăm tôi. Dù đã quen nhau qua Facebook ít lâu nhưng tôi vẫn bất ngờ khi chú đến chơi nhà. Ở xóm đạo nơi Tây Bắc Xứ Nghệ, việc một “cụ già” ngấp nghé tuổi Ba Mươi “lặn lội” hơn năm cây số ghé thăm một con bé sắp bước vào lớp Mười Một cũng khó mà nói là “chuyện bình thường” được. Chú về rồi, mẹ gọi tôi lại, nửa đùa nửa thật:
- Mẹ biết nó, học sau mẹ mấy khóa, giờ đã có công ăn việc làm ở Hà Nội, “được” đó con…
Tôi ngỡ ngàng nhưng xấu hổ vô cùng:
- Mẹ…
- Mẹ mẹ cái gì, được thì mẹ nói là được, nhìn đấy mà phấn đấu…
- Ớ, con tưởng…
- Tưởng cái gì mà tưởng. Ờ ờ, mà nó hơi nhiều tuổi nhưng mọi thứ đều ổn, tao cũng chỉ mong sau này có đứa con rể được vầy là mãn nguyện rồi…
- Aaaaaa. Mẹ…
- Cái bà này - Bố tôi cắt ngang - Con nó đang đi học, chưa chi đã nói mấy chuyện yêu đương bậy bạ, bà có bị làm sao không đấy?
- Ơ hay cái ông này, tôi nói sai à? Bọn trẻ con bây giờ đâu như hồi xưa, phải định hướng cho nó sớm. Thế nếu nó đỗ được Đại học ở Hà Nội, rồi kiếm được thằng chồng có đạo, có công việc tử tế chả tốt sao. Con bé nhà mình nó lanh chanh thế, ra Hà Nội không biết tìm bạn có đạo mà chơi, coi chừng việc đạo việc đời hỏng hết, lúc đó hối cũng chả kịp ấy.
- Nhưng mà…
Bố định nói gì đó, song ông lại ngưng, dường như cũng đồng tình với mẹ làm tôi càng thêm xấu hổ, nghẹn ngào.
Nhưng chỉ ba ngày sau, mẹ tôi thở dài:
- Tưởng cái thằng đó thế nào, nghe bảo nó còn đến nhà mấy con bé khác nữa, haiza…
Bỗng dưng tôi thất vọng vô cùng! Không thể ngờ và dù không có tình cảm yêu đương gì với chú nhưng tôi vẫn khó chấp nhận một kẻ “trâu già ưa gặm cỏ non” thế này. Mà kể ra cũng phải, chú trắng trẻo đẹp zai như cái tên của chú, một cặp kiếng tròn vo như giai Hàn Cuốc Hàn Xẻng, lại có công việc ngon lành ở Hà Nội, đối với mấy con nhóc như tôi, dù có xinh đẹp kiêu kỳ đến mấy cũng phải mơ ước, các bậc làm cha làm mẹ lại càng ham…
Nhưng rồi cũng chỉ ba ngày sau, mẹ tôi lại thầm thì:
- Hóa ra không phải, nó đến cả nhà mấy đứa con trai. Là cái thằng ấy phụ trách một nhóm sinh viên Công giáo Vinh - Hà Tĩnh ngoài Hà Nội, đợt này về giới thiệu cái nhóm ấy cho bọn học sinh cấp ba. Thế nó có nói về cái nhóm ấy với con không?
- À dạ, là thế này…
Tôi thở phào nhẹ nhõm. May quá, tôi sai rồi, “thần tượng” của tôi đâu có thể tệ hại như vậy được! Tôi kể loa qua cho mẹ nghe câu chuyện của hai chú cháu hôm nọ. Mẹ nhìn tôi lom lom:
- Vậy tốt, nếu đỗ Đại học, ra Hà Nội cứ theo nó cho mẹ…
***
Chú là cựu sinh viên trường FPT, còn tôi mơ vào trường Xây dựng, bố mẹ không cấm cản nhưng bảo là “điên”, học trường Xây dựng thì chọn khoa “Gia đình” cho chúng tôi nhờ! Hôm đó hai chú cháu nói chuyện khá “hợp gu”, cơ bản là cũng đã quen cái lối “chặt chém” của nhau trên Facebook từ trước. Chú kể rằng Hà Nội đầy sôi động nhưng cũng dễ sa ngã, nếu không có Cộng đoàn Vinh - Hà Tĩnh cưu mang, e là chú cũng đã hư hỏng mất rồi, bởi cái dân FPT “bụi bặm” đã ăn vào máu. Chú giới thiệu chú thuộc Cộng đoàn Don Bosco. Tôi cả cười:
- Là Cộng đoàn Đông-các-cô hả, vậy sao chú còn ế đến giờ?
Chú ngỡ ngàng:
- Ớ cái con bé này, chặt chém thành thần rồi!
Chú bảo, đừng tưởng “chặt chém” được chú mà ngon, mai mốt vào Cộng đoàn Vinh - Hà Tĩnh rồi biết. Năm xưa chú cũng là một “chém sĩ” có tiếng chứ bộ, nickname “Thầy Phaolo” một thời đình đám trên Facebook Cộng đoàn Vinh - Hà Tĩnh đấy. Chú lấy nick này là do thời ấy người ta có phong trào cưa cẩm các ông thầy, hơn nữa hồi đó chú cũng muốn đi tu chứ bộ. Ấy thế nhưng như một sự sắp đặt của Chúa, trên Facebook thời đó chú đụng phải một loạt các nữ “cao thủ” chuyên gia “đánh bả” các ông thầy. Trình “thả thính” của các nàng ấy đã vượt ra ngoài trái đất, hướng tới hệ mặt trời rồi, làm cho ông thầy Phaolo này phải rụng rời chân tay và sớm xin “giải nghệ” vì kiếm quá cùn, có “chặt chém” giỏi mấy cũng bị dính bả, ngậm thính như thường…
***
Những năm sau đó, chú không đến nhà tôi chơi nữa khiến tôi thấy buồn và khó hiểu. Tôi đã thi đỗ vào trường Xây dựng nhưng là khoa Kiến trúc chứ không phải khoa “Gia đình” như bố mẹ tôi thường đùa. Việc học của tôi cũng liên quan đến vẽ thiết kế, đồ họa khá nhiều, tôi ước sao có chú - người thường design các áp phích, lịch của Cộng đoàn và làm các video - ở bên trợ giúp thì tốt biết bao…
Thế rồi đùng một cái, tôi được tin chú đã thi đỗ vào Chủng viện, tôi nhận ra chú không chỉ đơn giản là “thần tượng” mà hơn thế, là “người tôi thương nhớ”. Tôi không phải là kẻ “cướp người của Chúa” hay là chuyên gia đi “đánh bả” các ông thầy, nhưng tình cảm với chú là hoàn toàn tự nhiên, bởi tôi chưa từng nghĩ chú lại trở thành một “ông thầy” đúng nghĩa. Tôi đã thức trắng đêm khi nhận tin ấy, cho tới khi có tiếng lao xao bên ngoài, tôi mở của sổ nhìn xem, ra là tiếng người ta đi tập thể dục buổi sáng. Những tia sáng mặt trời đã xuyên qua cửa sổ, ánh sáng ấy xuất phát từ phía Cộng đoàn Vinh - Hà Tĩnh yêu dấu của tôi. Bỗng dưng tôi tìm ra cách hóa giải nỗi niềm của mình: những tình cảm đã dành cho chú, tôi sẽ chuyển hết sang Cộng đoàn, để tình thương mến của chú mãi mãi đi bên cạnh cuộc đời…