Là người Công giáo, hẳn ai cũng biết câu Kinh thánh này, song kiên trì cầu nguyện liên lỉ mãi mà chẳng được, thì có khi cũng ngã lòng à nha!
Thánh Bổn mạng của tôi là Giu-se, nhưng tính tôi chẳng hiền lành như ngài, ngược lại còn ngổ ngáo nữa là đằng khác. Thuở bé tôi cứ bực dọc vì sao chẳng được đặt tên thánh Phaolo, có phải là đã nam tính, mạnh mẽ và uy dũng biết bao. Đã vậy lớn lên tôi sẽ làm “Tông đồ dân Ngoại” như “idol” vậy.
Việc đầu tiên tôi nghĩ đến khi trưởng thành là sẽ cưới một cô gái Ngoại đạo và đưa cổ về với Chúa, vừa mở rộng Nước Chúa, lại vừa đỡ phải đi tìm mấy cô gái Công giáo hiền hiền mà kiêu kiêu. Nhưng thực tế là tôi bị…ngã ngựa như Phaolo, và tôi cũng “quay đầu” như ngài. Người yêu tôi nhất quyết không theo đạo, dù rằng cổ và gia đình không ở “phe đối lập”, cũng chẳng theo đạo Phật, đạo Cao Đài hay bất cứ đạo nào mà vô thần hoàn toàn. Lý do: Cổ thích tự do, theo cổ, tính “bất khả phân ly” trong Công giáo là “không thể chấp nhận được”, ngoài ra việc cấm phá thai cũng là một điều khiên cưỡng, bởi vì đôi khi để đứa bé không được sinh ra còn hơn là để nó sinh ra trong khổ cực, thiếu thốn hay đau yếu, tật nguyền,… và một số lý do khác.
Cú ngã ngựa đó làm tôi đau đớn, tôi lại về với Nhà thờ, để tìm “nửa của mình”, nhưng nào đâu có dễ!
Một năm sau, tôi đi lễ Quan Thầy ở Xứ Bạn và crush một em gái lên đọc “Bài đọc 1”. Tan lễ tôi lén theo em về để “xin infor”, ngờ đâu đến đoạn ngõ nhỏ, ẻm la ầm lên: “Các anh ơi, kíu em, có thằng biến thái nó theo em”. Thế là tôi chẳng kịp chạy, không rõ thanh niên ở đâu mà đông thế! Tôi bị “thập diện mai phục”, sau đó phải nằm viện mất một tháng. Thằng em cùng khu trọ tôi nói, thanh niên có đạo nó hiền, nó “nhẹ tay”, chứ phải dân Ngoại thì chắc anh “đứt cước” rồi, bởi vì ở cái khu vực này, tư tưởng “trâu ta ăn cỏ đồng nhà” nó vẫn còn gơ gớm lắm! Tôi thì nghĩ chắc là từ bé tôi ngổ ngáo, bị “tẩn” cũng nhiều nên “lì đòn” lắm, bằng không có khi nằm viện cả năm ấy chứ. Thôi thì theo nó đến Cộng đoàn Sinh viên Xa Quê cho “lành” vậy.
Tưởng “lành” nhưng cũng chẳng “lành” đâu!
Tôi vẫn “có duyên” với “ca đòn”, lại crush thêm một em lên đọc bài đọc 2. Khổ cái tôi lại chẳng biết hát nên tiếp cận em khá khó khăn, đến khi làm quen được, tính “tấn công” mới hay em ấy đã “đổ” thằng em kia mất rồi, đau thế! Mặc dù nếu “đấu tay đôi” chắc gì tôi đã thua, song tôi không thể “trọng sắc khinh bạn” được, đành ngậm ngùi gạt nước mắt chúc phúc cho hai đứa.
Lúc này tôi bắt đầu thấy nhức đầu mỏi chân mỗi khi thời tiết thay đổi. Tuổi già ập đến thật nhanh, mới đó mà đã suýt soát 30, bố mẹ “thúc sau đít” ầm ầm. Tết về ai cũng hỏi… à mà thôi, “Ăn tết văn minh, ai lại hỏi… chuyện ấy bao giờ”. Thay vì đi chơi, tôi ở nhà “bế quan…cầu nguyện” tới ngày trở lại Hà Nội luôn.
Cầu được ước thấy, vừa ra lễ Mừng Xuân của Cộng đoàn Sinh viên Xa Quê, tôi “crush” ngay một cô gái có đôi mắt bồ câu xinh đẹp. Là trong lúc lễ ở Nguyện đường, tôi có cảm giác bị “đốt cháy” ở sau gáy, quay lại mấy lần thì thấy có cô gái có đôi mắt tròn xoe cứ nhìn chằm chằm vào mình, sợ chết khiếp. Đến khi không chịu nổi, tôi bực dọc quay lại nhìn chằm chằm lại, nhưng rồi vẫn chịu thua ả ta. Con gái đâu mà lì, trong giờ lễ nhìn giai không chớp mắt, thật là…
Là…bị lác chứ sao nữa, hic hic. Nàng bị “lơ” mạnh chứ không phải “lơ gió” đâu, nên nhìn lên Cung thánh mà tôi bị nhầm nhọt sang trồng trọt ấy chứ! Đến khi tan lễ tôi mới hay là đôi mắt bồ câu ấy thực ra là…con đậu con bay, hầyza… Nhưng không sao cả, vì nàng rất dễ thương, tính lại hiền và nấu ăn tuyệt cú mèo. Thôi thì mỗi lần đi chơi hay đi café, thay vì ngồi đối diện tôi cứ ngồi vuông góc với nàng cũng đâu có sao, chỉ có điều chẳng bao giờ tôi được nhìn thẳng vào mắt nàng, thành thử thời gian vèo trôi mà tôi vẫn chưa kịp nói lời yêu. Thế rồi nàng đi Pháp để chữa mắt theo chương trình hỗ trợ của một Tu viện bên ấy. Ngày chia tay, tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Em hôn lên trán tôi (vì em cao hơn tôi chừng 5cm, còn đi giày cao gót), nói là đợi em về hẵng nói, vội gì. Nhưng rồi không rõ các Sr bên ấy dụ hoặc kiểu gì mà chữa mắt xong em ở lại Tu viện luôn, bỏ lại tôi khắc khoải đợi chờ với những email không bao giờ được hồi âm cho đến ngày Cha Linh hướng của Cộng đoàn báo em sắp…tiên khấn.
Lúc này tôi thực sự sốc. Tôi đã cầu nguyện bao nhiêu, sao Chúa lại lấy đi cả người yêu tôi? Tôi thất vọng lắm, tôi không muốn quay lại Cộng đoàn Sinh viên Xa quê nữa. Tôi đi sang Nhóm Sinh viên Công giáo Tổng giáo phận cho vơi bớt nỗi buồn.
…Và ở nơi đó, một năm sau, tôi lại “crush” một em Sinh viên năm cuối. Em và tôi nói chuyện “hợp gu” lắm, từ chuyện học hành cho tới chuyện công việc, từ chuyện thể thao cho đến âm nhạc, kể cả chuyện…uống rượu em cũng “chén chú chén anh” với tôi không hề e ngại. Thu hết can đảm, mượn rượu, tôi nhìn sâu vào mắt em, và nói: “X này…”, bất ngờ em nói: “Đợi em tí, em đi vệ sinh”. Ặc ôi, “thời khắc lịch sử” thế này mà em đi “giải quyết nỗi buồn” thì đến lạy. Xong em ra, bảo luôn: “Thôi em mệt rồi, anh em mình về đi”. Tôi vừa về đến nhà đã nhận tin nhắn của em: “Em biết anh sắp nói gì, thôi khỏi cần nói, anh zai yêu quý, bạn tri kỷ của em ạ”. Tôi ngã vật ra giường đau đớn. Chả phải đã có lần em nói giữa đám bạn bè: “Ai zai và số 0 là như nhau”…
Nhưng đó chưa phải là đích điểm nỗi đau thất tình này. Sau đó ít lâu, có người bạn giới thiệu tôi với một em Công giáo khác. Quen nhau chưa được bao lâu thì nghe nói em này đã hỏi X về tôi và X đã bô bô: “Anh Vinh Kiu ấy à, bữa trước mới tán em mà em không yêu”. Thôi xong! Tôi trở nên “nổi tiếng” trong toàn Nhóm Sinh viên Công giáo Tổng giáo phận, rằng đã từng “cưa” em X nhưng không “đổ”. “Con gà tức nhau ở tiếng gáy”, tôi “hết cửa” cưa gái nhóm này luôn.
Ba năm trôi qua, tôi hờ hững khi nhận tin NYC của mình khấn trọn. Thật nhanh, thật bất ngờ với ai đó, nhưng chẳng phải với tôi. Các em NYC khác cũng đã lấy chồng. Mặc dù vẫn liên lỉ cầu nguyện, song tôi đã chán ngán chuyện tìm vợ người Công giáo lắm rồi. Mấy đứa “bạn già” của tôi đã vợ con đề huề, mỗi lúc nhậu chúng thường đùa tôi: “Nghe nói bên Nhóm Cựu sinh viên có mấy em ế, mày đi giúp tán các em đi, bởi nếu mày nhảy vào cưa thì em ấy hoặc lấy chồng ngay hoặc sẽ đi tu, hêhêhê…”. Tôi “cay” lắm nhưng chẳng làm gì được, đơn giản vì tụi nó…nói đúng.
Hôm nay, tôi lại đến Nhà thờ. Chúa nhật Tuần 27 Thường niên, Tin Mừng theo Thánh Lu ca, chương 11, câu 5-13, “hãy xin thì sẽ được”, tôi cười buồn, “Lạy Chúa, con đã cầu xin lần thứ 7x70 rồi đấy ạ, sao Người vẫn bắt con mang tên thánh Francisco Assi (FA) L, con cầu xin nốt lần thứ 491 nữa thôi đấy ạ, hãy cho con trở về với thánh Bổn mạng Giuse”. Cầu nguyện thế thôi, vì tôi đã ngã lòng lắm rồi, nhưng tôi cũng không tin đây là lần cuối tôi cầu xin Chúa, bởi vì tất cả đều đã bỏ tôi mà đi, chỉ có Người vẫn còn đó.
Đang miên man suy nghĩ khi đi ra lấy xe thì “rầm” một phát, tôi ngã lăn quay ra. Người đâm sầm vào tôi là một cô nàng “Ninja Lead”…
Cô ấy hiện nay là vợ tôi. Tên thánh của nàng là Maria.
Amen.
Thánh Bổn mạng của tôi là Giu-se, nhưng tính tôi chẳng hiền lành như ngài, ngược lại còn ngổ ngáo nữa là đằng khác. Thuở bé tôi cứ bực dọc vì sao chẳng được đặt tên thánh Phaolo, có phải là đã nam tính, mạnh mẽ và uy dũng biết bao. Đã vậy lớn lên tôi sẽ làm “Tông đồ dân Ngoại” như “idol” vậy.
Việc đầu tiên tôi nghĩ đến khi trưởng thành là sẽ cưới một cô gái Ngoại đạo và đưa cổ về với Chúa, vừa mở rộng Nước Chúa, lại vừa đỡ phải đi tìm mấy cô gái Công giáo hiền hiền mà kiêu kiêu. Nhưng thực tế là tôi bị…ngã ngựa như Phaolo, và tôi cũng “quay đầu” như ngài. Người yêu tôi nhất quyết không theo đạo, dù rằng cổ và gia đình không ở “phe đối lập”, cũng chẳng theo đạo Phật, đạo Cao Đài hay bất cứ đạo nào mà vô thần hoàn toàn. Lý do: Cổ thích tự do, theo cổ, tính “bất khả phân ly” trong Công giáo là “không thể chấp nhận được”, ngoài ra việc cấm phá thai cũng là một điều khiên cưỡng, bởi vì đôi khi để đứa bé không được sinh ra còn hơn là để nó sinh ra trong khổ cực, thiếu thốn hay đau yếu, tật nguyền,… và một số lý do khác.
Cú ngã ngựa đó làm tôi đau đớn, tôi lại về với Nhà thờ, để tìm “nửa của mình”, nhưng nào đâu có dễ!
Một năm sau, tôi đi lễ Quan Thầy ở Xứ Bạn và crush một em gái lên đọc “Bài đọc 1”. Tan lễ tôi lén theo em về để “xin infor”, ngờ đâu đến đoạn ngõ nhỏ, ẻm la ầm lên: “Các anh ơi, kíu em, có thằng biến thái nó theo em”. Thế là tôi chẳng kịp chạy, không rõ thanh niên ở đâu mà đông thế! Tôi bị “thập diện mai phục”, sau đó phải nằm viện mất một tháng. Thằng em cùng khu trọ tôi nói, thanh niên có đạo nó hiền, nó “nhẹ tay”, chứ phải dân Ngoại thì chắc anh “đứt cước” rồi, bởi vì ở cái khu vực này, tư tưởng “trâu ta ăn cỏ đồng nhà” nó vẫn còn gơ gớm lắm! Tôi thì nghĩ chắc là từ bé tôi ngổ ngáo, bị “tẩn” cũng nhiều nên “lì đòn” lắm, bằng không có khi nằm viện cả năm ấy chứ. Thôi thì theo nó đến Cộng đoàn Sinh viên Xa Quê cho “lành” vậy.
Tưởng “lành” nhưng cũng chẳng “lành” đâu!
Tôi vẫn “có duyên” với “ca đòn”, lại crush thêm một em lên đọc bài đọc 2. Khổ cái tôi lại chẳng biết hát nên tiếp cận em khá khó khăn, đến khi làm quen được, tính “tấn công” mới hay em ấy đã “đổ” thằng em kia mất rồi, đau thế! Mặc dù nếu “đấu tay đôi” chắc gì tôi đã thua, song tôi không thể “trọng sắc khinh bạn” được, đành ngậm ngùi gạt nước mắt chúc phúc cho hai đứa.
Lúc này tôi bắt đầu thấy nhức đầu mỏi chân mỗi khi thời tiết thay đổi. Tuổi già ập đến thật nhanh, mới đó mà đã suýt soát 30, bố mẹ “thúc sau đít” ầm ầm. Tết về ai cũng hỏi… à mà thôi, “Ăn tết văn minh, ai lại hỏi… chuyện ấy bao giờ”. Thay vì đi chơi, tôi ở nhà “bế quan…cầu nguyện” tới ngày trở lại Hà Nội luôn.
Cầu được ước thấy, vừa ra lễ Mừng Xuân của Cộng đoàn Sinh viên Xa Quê, tôi “crush” ngay một cô gái có đôi mắt bồ câu xinh đẹp. Là trong lúc lễ ở Nguyện đường, tôi có cảm giác bị “đốt cháy” ở sau gáy, quay lại mấy lần thì thấy có cô gái có đôi mắt tròn xoe cứ nhìn chằm chằm vào mình, sợ chết khiếp. Đến khi không chịu nổi, tôi bực dọc quay lại nhìn chằm chằm lại, nhưng rồi vẫn chịu thua ả ta. Con gái đâu mà lì, trong giờ lễ nhìn giai không chớp mắt, thật là…
Là…bị lác chứ sao nữa, hic hic. Nàng bị “lơ” mạnh chứ không phải “lơ gió” đâu, nên nhìn lên Cung thánh mà tôi bị nhầm nhọt sang trồng trọt ấy chứ! Đến khi tan lễ tôi mới hay là đôi mắt bồ câu ấy thực ra là…con đậu con bay, hầyza… Nhưng không sao cả, vì nàng rất dễ thương, tính lại hiền và nấu ăn tuyệt cú mèo. Thôi thì mỗi lần đi chơi hay đi café, thay vì ngồi đối diện tôi cứ ngồi vuông góc với nàng cũng đâu có sao, chỉ có điều chẳng bao giờ tôi được nhìn thẳng vào mắt nàng, thành thử thời gian vèo trôi mà tôi vẫn chưa kịp nói lời yêu. Thế rồi nàng đi Pháp để chữa mắt theo chương trình hỗ trợ của một Tu viện bên ấy. Ngày chia tay, tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Em hôn lên trán tôi (vì em cao hơn tôi chừng 5cm, còn đi giày cao gót), nói là đợi em về hẵng nói, vội gì. Nhưng rồi không rõ các Sr bên ấy dụ hoặc kiểu gì mà chữa mắt xong em ở lại Tu viện luôn, bỏ lại tôi khắc khoải đợi chờ với những email không bao giờ được hồi âm cho đến ngày Cha Linh hướng của Cộng đoàn báo em sắp…tiên khấn.
Lúc này tôi thực sự sốc. Tôi đã cầu nguyện bao nhiêu, sao Chúa lại lấy đi cả người yêu tôi? Tôi thất vọng lắm, tôi không muốn quay lại Cộng đoàn Sinh viên Xa quê nữa. Tôi đi sang Nhóm Sinh viên Công giáo Tổng giáo phận cho vơi bớt nỗi buồn.
…Và ở nơi đó, một năm sau, tôi lại “crush” một em Sinh viên năm cuối. Em và tôi nói chuyện “hợp gu” lắm, từ chuyện học hành cho tới chuyện công việc, từ chuyện thể thao cho đến âm nhạc, kể cả chuyện…uống rượu em cũng “chén chú chén anh” với tôi không hề e ngại. Thu hết can đảm, mượn rượu, tôi nhìn sâu vào mắt em, và nói: “X này…”, bất ngờ em nói: “Đợi em tí, em đi vệ sinh”. Ặc ôi, “thời khắc lịch sử” thế này mà em đi “giải quyết nỗi buồn” thì đến lạy. Xong em ra, bảo luôn: “Thôi em mệt rồi, anh em mình về đi”. Tôi vừa về đến nhà đã nhận tin nhắn của em: “Em biết anh sắp nói gì, thôi khỏi cần nói, anh zai yêu quý, bạn tri kỷ của em ạ”. Tôi ngã vật ra giường đau đớn. Chả phải đã có lần em nói giữa đám bạn bè: “Ai zai và số 0 là như nhau”…
Nhưng đó chưa phải là đích điểm nỗi đau thất tình này. Sau đó ít lâu, có người bạn giới thiệu tôi với một em Công giáo khác. Quen nhau chưa được bao lâu thì nghe nói em này đã hỏi X về tôi và X đã bô bô: “Anh Vinh Kiu ấy à, bữa trước mới tán em mà em không yêu”. Thôi xong! Tôi trở nên “nổi tiếng” trong toàn Nhóm Sinh viên Công giáo Tổng giáo phận, rằng đã từng “cưa” em X nhưng không “đổ”. “Con gà tức nhau ở tiếng gáy”, tôi “hết cửa” cưa gái nhóm này luôn.
Ba năm trôi qua, tôi hờ hững khi nhận tin NYC của mình khấn trọn. Thật nhanh, thật bất ngờ với ai đó, nhưng chẳng phải với tôi. Các em NYC khác cũng đã lấy chồng. Mặc dù vẫn liên lỉ cầu nguyện, song tôi đã chán ngán chuyện tìm vợ người Công giáo lắm rồi. Mấy đứa “bạn già” của tôi đã vợ con đề huề, mỗi lúc nhậu chúng thường đùa tôi: “Nghe nói bên Nhóm Cựu sinh viên có mấy em ế, mày đi giúp tán các em đi, bởi nếu mày nhảy vào cưa thì em ấy hoặc lấy chồng ngay hoặc sẽ đi tu, hêhêhê…”. Tôi “cay” lắm nhưng chẳng làm gì được, đơn giản vì tụi nó…nói đúng.
Hôm nay, tôi lại đến Nhà thờ. Chúa nhật Tuần 27 Thường niên, Tin Mừng theo Thánh Lu ca, chương 11, câu 5-13, “hãy xin thì sẽ được”, tôi cười buồn, “Lạy Chúa, con đã cầu xin lần thứ 7x70 rồi đấy ạ, sao Người vẫn bắt con mang tên thánh Francisco Assi (FA) L, con cầu xin nốt lần thứ 491 nữa thôi đấy ạ, hãy cho con trở về với thánh Bổn mạng Giuse”. Cầu nguyện thế thôi, vì tôi đã ngã lòng lắm rồi, nhưng tôi cũng không tin đây là lần cuối tôi cầu xin Chúa, bởi vì tất cả đều đã bỏ tôi mà đi, chỉ có Người vẫn còn đó.
Đang miên man suy nghĩ khi đi ra lấy xe thì “rầm” một phát, tôi ngã lăn quay ra. Người đâm sầm vào tôi là một cô nàng “Ninja Lead”…
Cô ấy hiện nay là vợ tôi. Tên thánh của nàng là Maria.
Amen.