(Ảnh: Sưu tầm)
Một ngày đẹp trời, tôi về quê đúng dịp lễ Chầu lượt Nhà thờ Yên Đại - GP Vinh và thật may mắn, đươc nghe bài giảng Đức cha Phaolo Maria Cao Đình Thuyên. Giọng Đức cha sang sảng:
"Cách đây 10 năm, khi là Giám mục phó, tôi đã về đây dự Lễ Chầu Lượt và chứng kiến một sự việc rất đặc biệt, giờ xin kể lại với quý ông bà anh chị em:
Hôm ấy có nhiều người xin làm phép Tượng Ảnh nhiều quá, tôi không làm phép hết được nên nghĩ ra một cách, cuối giờ lễ, tôi hỏi: "Ai có tượng Thánh Giá thì giơ lên cha làm phép cho", nhiều người giơ tượng ảnh lên lắm, nhưng cuối Nhà thờ có một người giơ một tượng ảnh rất to lên, tôi vội vã đeo kính lên nhìn cho rõ, thì ra đó là một cụ ông đang giơ vợ mình lên cao, cụ bà giang hai tay ra như Tượng Ảnh vậy, cụ ông thều thào: "Lạy cha, đây là Thánh Giá của đời con"
(Cả Nhà thờ cười rầm rầm)
Đức Cha tủm tỉm cười, ngài dừng mấy giây, lại đủng đỉnh kể tiếp:
“Sau giờ lễ, tôi có dịp tiếp kiến cụ, khâm phục cụ lắm, ở tuổi ấy rồi vẫn còn bế được vợ, tôi hỏi:
- Sao cụ lại gọi bà ấy là "Cây Thánh Giá cuộc đời" ạ?
- Dạ, con theo gương Chúa Giê-su thôi ạ!
- Ồ, ngạc nhiên quá ạ!
- Dạ, lạy Đức cha, thì con cũng vác bà ấy lên đồi, rồi cột chặt bà ấy với con suốt cuộc đời, cho đến khi chết mới được tháo đinh...
- Ái chà, cụ nói cũng có lý. Nhưng là cụ tự nguyện hay bị ép buộc đấy?
- Dạ, con cũng theo gương Chúa Giê-su thôi. Chúa Giê-su chịu đóng đanh một nửa là do yêu loài người, nửa kia là do vâng ý Chúa Cha. Con cũng thế, vác Thánh Giá một nửa vì yêu, một nửa vì bố mẹ bảo lớn tuổi rồi phải lấy vợ, nếu không các cụ cũng đuổi ra khỏi nhà...
(Cả Nhà thờ cười to hơn)
Đức Cha lại tủm tỉm, ngài hạ giọng:
- Chắc giờ này trong đây nhiều thanh niên đang cầu xin cho mau mau được vác Thánh Giá lắm ấy nhỉ...
(Cả Nhà thờ cười như vỡ chợ)
Nhớ chuyện xưa, mình cũng xin được hỏi các Thanh niên Công giáo xem, là trong Cộng đoàn của các bạn có khoảng 50% thành viên là Cây Thánh Giá, nửa còn lại có tình nguyện vác dùm không?!