(Ảnh: Internet)
Ngày nảy ngày nay có một anh chàng mạnh mẽ và thuộc làu làu Kinh Sách tựa như thánh Phaolo, nhưng có lẽ vì cũng khó tính như ngài chăng, nên nỗi 29 tuổi vẫn chưa có một mối tình vắt vai. Câu hỏi: “Làm thế nào để cưới được vợ đạo gốc” quả là một câu hỏi khó đến độ ngay cả trang Thắc Mắc Công Giáo cũng chẳng thể trả lời được!
Một ngày Chúa nhật nọ, trên đường đi lễ, anh ta gặp một đám đánh nhau, anh nhớ ngay đến mối phúc thứ bảy: “Ai làm cho người hòa thuận ấy là phúc thật, vì chưng sẽ được gọi là con Đức Chúa Trời vậy” nên vội vào can ngăn, kết quả là… anh bị chậm lễ. Oái ăm thay hôm nay trời mưa nhẹ nên mọi người chạy hết vào Nhà thờ, anh đành tìm một gốc cây để trú mưa dự lễ, nhưng bên Nam các Thanh niên đã chọn hết chỗ nên anh vòng sang bên Nữ, và ố la la, dưới gốc cây trước lèn Đức Mẹ có một cô gái đang cầm ô đứng như… đợi anh vậy. Anh tới lại gần và suýt ngất xỉu vì cô gái ấy đã từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của anh: đôi mắt bồ câu con đậu con bay trong chiếc áo dài xanh như đít nhái. Anh đánh bạo lại gần thì cô gái đã nhanh chóng “mời chào”:
- Anh đứng vào đây cho đỡ ướt ạ!
- Vâng… cảm ơn…
Anh run run tiến vào đội chung ô với “crush”, nhưng gần như chỉ “xem lễ” chứ không tham dự Thánh lễ được cho đàng hoàng vì chia trí. Tới giờ rước lễ, cô gái hỏi anh:
- Anh có rước lễ hôn?
- Vâng… thôi để anh đi lễ chiều bù, chứ lễ này anh trễ mất bài đọc hai…
Cô gái tròn xoe mắt không hiểu anh nói gì, rồi đưa ô cho anh, chắc nghĩ anh này rước lễ thì không, còn hôn thì cũng chẳng dám. Cô lên rước lễ xong xuống là lấy lại cái ô (có lẽ sợ anh trộm mất chăng):
- Anh đi lễ hay ngồi trong Nhà thờ hay ngoài?
Cô gái vừa giành lấy chiếc ô, vừa hỏi. Anh chàng ngỡ ngàng, cô gái này chịu lễ xong chẳng hề làm dấu cầu nguyện gì cả, miệng còn nhai nhóp nhép bánh thánh thế kia thì nát hết Chúa à, lại còn trò chuyện luôn cơ. Anh ngại ngùng:
- À à, thường thì vào trong!
- Em thì luôn ở ngoài cho thoáng, mí cả em tên thánh Maria nên ở dưới bóng Mẹ cho “an toàn”, em tên An, còn anh?
- À, anh là Bình, tên thánh Phaolo.
- Hi, hay đấy, anh em mình hợp tên. Em bán hàng online, ở ngoài này cũng tiện, ai gọi thưa lại và chốt đơn dễ dàng, không ảnh hưởng tới người khác mà lại không lo hụt đơn. Tuần tới anh lại sang đây đứng với em cho vui nha!
Anh chàng sốc quá, “thần tượng” của mình gần như sụp đổ trong nháy mắt. Nhưng chàng vẫn cố trấn tĩnh, chỉ vào tấm áp phích bên hông Nhà thờ: “Phúc cho ai tắt điện thoại một giờ, vì họ sẽ lắng nghe được Lời Chúa”. Nhưng còn bất ngờ hơn, cô gái chau mày:
- Vâng anh, Lời Chúa không được thay đổi một phết một phẩy mà người ta dám sửa, lại còn treo bên hông Nhà thờ nữa cơ…
Anh chàng nghe vậy toát mồ hôi, chắc nàng ta cũng thuộc lòng Lời Chúa đây, bèn hỏi:
- Thế anh hỏi thật, em buôn bán thế có thờ thần tài không?
- Ô, sao lại không! Có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà anh. Hàng tháng mùng 1 và ngày rằm Sếp bảo em mua hoa quả đặt vào rồi thắp hương nữa, sau đó đánh chén luôn cũng tiện. Mí cả tượng thần tài chỗ em bán hàng đặt ở góc nhà, em đeo Thánh giá đứng vẫn cao hơn, Chúa ở trên hết các thần, hí hí…
- Ơ hơ. Thờ cúng luôn cả thần tài à?
- Ủa, anh tên thánh Phaolo mà không biết trong thơ gởi tín hữu Cô-rin-tô, thánh Phaolo cho phép người ta ăn đồ cúng vì đó cũng là đồ ăn thức uống Chúa ban mà. Còn chuyện thắp hương, các cha cũng thắp, rồi cũng vái đó thôi?
Đến lúc này, anh chàng Phaolo của chúng ta phải vịn tay vào cây để không ngã sấp mặt, nhưng cũng cố hỏi xem:
- Vậy em tên thánh Maria, thì em có thờ Đức Mẹ không?
- Tất nhiên là có rồi. Mình đâu phải người Tin lành đâu, người Tin lành không tin Đức Mẹ đồng trinh mà, họ còn bảo Đức Giáo Hoàng Phanxico là Satan, là ngụy Giáo Hoàng nữa đó, anh gặp người Tin lành phải cẩn thận nha anh, bây giờ lạc giáo nhiều lắm…
Anh chàng mặt tái dại, ú ớ:
- Tin lành nào chả tin Đức Mẹ đồng trinh, nhưng họ chỉ tin Đức Mẹ đồng trinh cho tới khi sinh Chúa Giêsu thôi, chứ không đồng trinh trọn đời, vì sau đó sinh ra mấy người con nữa với thánh Giuse. Công giáo tôn kính, sùng kính Đức Mẹ chứ không phải thờ, nói thờ là phạm điều răn thứ Nhất đó. Còn những người bảo Đức Giáo Hoàng Phanxico là Satan hay ngụy Giáo Hoàng là Sứ điệp từ trời chứ đâu phải Tin lành!
Cô gái lại trợn tròn đôi mắt bồ câu con bay con đậu nhìn anh, vừa lúc đó mọi người đứng lên để cha đọc lời chúc bình an cuối lễ, hai người vội đứng lên, mỗi người một tâm trạng.
Cha vừa chúc bình an xong, còn chưa đọc kinh “Cám ơn” thì có điện thoại rung, cô gái mở ra xem rồi nói vội với chàng trai:
- Em về chốt đơn, ship cho kịp. Hẹn anh tuần sau nhé!
Chàng ta ngỡ ngàng nhìn người trong mông nặng (mộng) đang chạy vội sang phía bãi đỗ xe, cô nàng bỏ luôn cả việc đọc kinh viếng Đức Mẹ - Bổn mạng của mình…
***
Tuần sau, nàng Maria An xinh đẹp của chúng tâ váy áo xúng xính, trang điểm kỹ càng đến “điểm hẹn”, nhưng đợi hoài chẳng thấy anh chàng Phaolo Bình đâu, anh ta ốm chăng. Đến cuối lễ, nàng chạy sang phía Nam chờ thì tóm được anh chàng đang lù khù đi ra, vội vã bắt lấy:
- Sao anh cho em “leo cây”?
- À à… thực ra em là “gốc cây” mà, đâu có leo?
- Hả, anh dám?
- Hì, anh khuyên thật em, sau này đi lễ thì vào Nhà thờ nghe cho rõ, chơ ở ngoài câu được câu mất, lại đi khoe với người khác mình là “đạo gốc” thì ngại lắm, mà người ta lại cười cho…
Nói xong anh chàng quay đi để lại cô gái xinh đẹp khóe mắt ầng ậc nước vì tức giận, đến nỗi chốc lát nó chảy ra trôi cả phấn má tèm nhem trên mặt. Cô gái đi thẳng ra bãi đỗ, phóng xe về giở lại Kinh Sách xem, rõ ràng là cô nhớ đúng, sao cái tên mặt dầy kia dám bảo cô sai, hắn ta nghĩ hắn là gì chứ, chỉ đơn giản là một khách hàng tiềm năng thôi mà…