Hậu trường ơn gọi-Hướng tới Chúa Nhật Chúa Chiên Lành, cầu cho ơn thiên triệu-tg. Lighthouse

admin



Ảnh Đêm rằm trên Nhà Nguyện Thánh Tâm- Nhà thờ Phát Diệm

Nét mặt nó u sầu phiền muộn, đôi mắt hốc hác, hình hài chỉ còn ‘da bọc xương’. Nó nhìn về phía cửa sổ ra sân trước bệnh viện. Ngoài trời đổ mưa phùn, gió bấc đuổi bắt vài hạt mưa bụi làm nhiệt độ giảm xuống thấp hơn. Hình như Nó lo cho hai đứa trẻ bị lạnh hay đang chờ đợi điều gì đó?

Thân hình nó tiều tụy lắm! Nó nhìn vào khoảng không vô định, miệng không mấp máy. Đôi tay Nó như người bại liệt, da dẻ nhợt nhạt như người thiếu máu. Tôi không nhận ra nó trước lúc đọc bệnh án và lý lịch! Nó cố tình không nhận ra tôi hay đối với nó giờ này, mọi ký ức đã trôi vào quên lãng?

Phượng ơi! Cậu có phải là Phượng Lan, ở Bản Eo không? Mắt nó lờ đờ nhìn tôi, miệng run lẩy bẩy, ấp úng không thốt nên lời, hàng lệ bắt đầu lăn trên gò má gầy guộc!

Sao cô biết tên Tôi? Cô là ai? Nó hỏi Tôi.

Tớ Thu đây! Thu choắt. Phượng còn nhớ không? Nó gục đầu xuống oà khóc nức nở! Nó khóc như chưa được khóc bao giờ vậy. Thật ra, Nó đã khóc quá nhiều. Tôi cùng khóc với Nó! Cơ thể nó suy nhược vì lao lực. Có lẽ, vì nó quá khổ cực và bần cùng. Nó ôm lấy tay tôi vừa khóc vừa run lên.

Hoàng hôn đã xuống núi, nhưng tôi không muốn về phòng trọ. Đêm nay tôi ở lại với nó. Nó thật đáng thương, chẳng ai đến chăm và thăm nom. Cha mẹ đẻ của nó đã già lại đau bệnh. Anh chị em thì lập gia đình ở xa. Gia đình nhà chồng không đoái hoài đến nó. Chồng nó thì trôi dạt ở phương trời nào không ai hay! Nó được láng giềng đưa đi cấp cứu.

***

Nó và tôi sống cùng một bản và học chung một lớp. Nhưng từ khi nó sang sông! Tôi lao vào học tập, nên chúng tôi chẳng biết thêm gì về cuộc sống của nhau. Tình cờ gặp lại nó ở nhà thương, khiến chúng tôi xúc động. Sau ngần ấy năm, giờ nó là bệnh nhân của tôi. Bệnh án của nó không có gì đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng là ổn, chỉ lo những chuỗi ngày còn lại của đời nó sẽ ra sao? Tôi lặng lẽ nhìn nó trong nước mắt! Quả đúng như nhiều người nói, cuộc sống như là một mầu nhiệm. Và để hiểu mầu nhiệm ấy, con người cần sống chậm lại, thinh lặng thì mới có thể thấu cảm được.

Gần chục năm qua, nó lặn lội đi sớm về khuya như một thân cò, “eo xèo mặt nước buổi đò đông.” Nó đã làm nhiều nghề, nhưng không có nghề nào ủng hộ nó! Từ mò cua bắt ốc, lao công dọn dẹp, thu phế liệu, thậm chí bán máu lấy tiền nuôi con! Buôn bán nó cũng từng làm. Đi ở, nó cũng đã thử. Cuộc đời nó ba chìm bảy nổi sau ngày vu quy!

Thời áo trắng của nó khép lại sớm. Nó buộc phải nghỉ học để bước sang sông, bao mộng mơ hoài bão bị cuốn trôi theo dòng nước. Một ngã rẽ ngoài sự tưởng tượng của nó và nhiều người. Tuy nơi nó bắt đầu cuộc sống mới là một nơi nhiều hứa hẹn.

Chồng nó đẹp trai, có khiếu ăn Nói. Nó quen anh trong dịp lễ Noel. Tiếng xét yêu đương khiến nó đánh đổi với chính niềm tin của mình. Cuộc hôn nhân “tai nạn” của nó và hắn diễn ra trong vội vã nhưng âm thầm, như báo trước một tương lai không bình yên!

Một vài người thân như ruồng bỏ nó. Mẹ nó khóc nhiều. Nó cũng tủi thân, nhưng điều đau khổ hơn là hắn đã bỏ rơi nó. Nó đã yêu và trao hiến cho hắn trọn vẹn, vô vị lợi, đánh đổi tất cả, gia đình và niềm tin. Nó sống những chuỗi ngày đầy nước mắt kể từ về với hắn. Hắn làm tan nát cuộc đời nó. Khi nó nhận ra đàng sau sự ngọt ngào đường mật của hắn thì đã quá muộn! Ngày qua ngày, nó ôm con gào thét trong nỗi đau quằn quại.

Nó nghe thiên hạ nói đủ điều về hắn: cờ bạc, rược chè, gái gú, côn đồ máu lạnh… Trước khi cưới nhau, hắn là một chàng trai lịch lãm, nhưng hắn đã trở nên một con người khác từ khi nào? Chỉ có hắn mới biết được. Việc gì hắn cũng dám làm. Ngay cả nắm đấm vào mặt vợ, vào anh chị em và cha mẹ hắn! Hắn không quan tâm sự tồn tại của bất cứ ai. Thứ hắn cần là tiền và những cuộc ăn chơi trụy lạc thâu đêm.

Tôi không hiểu tại sao nó có thể sống với hắn với hai mặt con? Trái tim nó lớn quá, nên dù hắn xem nó như nô lệ nhặt từ xó chợ về, nó vẫn yêu hắn. Thật ra, nhiều lần nó muốn bỏ lại tất cả để ra đi, nhưng một phần vì thương con, một phần vì yêu hắn, nên nó cam chịu. Nhưng có thể, nó muốn giữ trọn lời thề của giao ước hôn nhân mà niềm tin dạy nó?

Cho đến một ngày, tận mắt nó nhìn thấy hắn gian díu với người phụ nữ khác ngay trong nhà mình! Từ đó, bầu trời trong tim nó sụp đổ. Nó kìm lòng chịu đựng, không phải vì yêu hắn, nhưng vì thương con. Nó không muốn con nó không có cha. Thật ra, Nó nhiều lần tha thứ và hi vọnghHắn trở về, nhưng hắn vẫn ngựa quen đường cũ!

Quá đau khổ, Nó giận cả Chúa. Nó bỏ lễ. Nó sợ gặp nhiều người, nhất là những người trước đây là khuyên Nó không nên lấy chồng ngoại đạo. Nó bắt đầu oán trách về cuộc đời mình. Nó hối tiếc về chọn lựa sai lầm ngày ấy, nhưng nó không hề nói ra. Nó trách mình đã nhẹ dạ cả tin, Nó trách mình đã yêu một cách mùa quáng, nên không nghe lời khuyên của cha mẹ và bạn bè. Nhưng có lẽ, nó ăn năn với Chúa nhiều hơn, Đấng mà nó một đời tin yêu một đời, nhưng giờ nó như đã quên Ngài.

Thật ra, nó không bỏ đức tin, nhưng vì hắn không cho nó đến nhà thờ. Có lần, nó đưa con đi rửa tội và đi lễ, bị hắn cho một trận đòn chí tử. Hắn nói: “Mày rửa tội cho bọn nó, thế sau này ai thờ tao? Mày đi lễ làm gì? Mày đi lễ có được tiền không? Mày đi lễ, mày cầu nguyện thế nào mà tại sao tao không trúng được số đề, làm ăn toàn thất bại vậy?...” Rồi hắn xúc phạm niềm tin mà trước đây hắn từng đi theo, xúc phạm đến lời cam kết khi bước vào cuộc hôn nhân này.

Khi say, hắn chửi cả cha đứa nào sinh ra hắn. Hắn giống Chí Phèo. Nhưng Chí Phèo năm xưa còn cao thượng hơn hắn. Vì Chí Phèo có khao khát lương thiện. Câu nói cuối cùng của Chí Phèo nói với Bá Kiến, khiến người đời suy nghĩ! Rằng: “ai cho tao lương thiện?” Còn hắn, có lẽ đời hắn không cần lương thiện, hắn cần lương tháng!

Hắn không cần lương thiện vì dù hắn đã trở thành một người theo đạo Công giáo. Nhưng hắn đã chối bỏ sự thánh thiện! Chẳng qua, ngày ấy, hắn vì bất đắc dĩ, nên miễn cưỡng theo đạo để làm đẹp lòng gia đình bên vợ, cũng như để tiến tới đám cưới hợp lệ, bằng không, đám cưới ấy sẽ vắng bóng họ hàng bên ngoại. Hắn đã thực hiện cú lừa ngoại mục. Hắn đã đạt được mục đích. Ôi ! Vô phúc cho kẻ dùng sự thánh thiện để lừa dối!

***

Phượng! Cậu về sống ở nhà Thu nhé? Tớ thì đang sống một mình. Nhà tớ rộng lắm!

Cậu Nói sao? Cậu đang độc thân hả? Nó hỏi tôi.

Uhm ! Tớ còn độc thân. Tớ đang chờ người đến rước về nhà họ đây. Nói rồi tôi quay ra cửa sổ như muốn trốn cái nhìn tò mò của nó. Hình như nó đoán ra điều gì đó.

Nó cười và nói: “Lấy chồng thì chọn đứa cho đàng hoàng, đừng lấy chồng ngoại đạo nhé. Đừng đi lên vết xe đổ của tớ nhé tớ. Tớ đã đau khổ một đời. Nhiều năm nay tớ không được đến nhà thờ. Tớ sống như đã chết vậy! Nhưng lúc nào tớ cũng cầu nguyện, xin Chúa, xin Mẹ nâng đỡ.”

Cả hai chúng tôi òa khóc!

Tôi thì thào với nó: “Đức tin của cậu lớn quá. Dù sống trong đau khổ, cậu vẫn không quên Chúa, cậu vẫn cầu nguyện. Tớ tin là Chúa sẽ nhận lời cầu nguyện của cậu. Thú thật với cậu, nhiều lúc tớ bỏ quên và than trách Chúa, nhất là lúc gặp khó khăn tớ không cầu nguyện nhiều như cậu. Cám ơn Cậu đã dạy cho tớ một bài học quý giá”

Thưa bác sĩ! Có chuyện gì thế? Một y tá tìm tôi.

Dạ có người nhà của bệnh nhân Phượng xin gặp.

Alo ! Xin lỗi ai vậy? “Dạ tôi là mẹ chồng của Phượng. Phiền bác sĩ nói với Phượng rằng: Hưng, chồng của nó vừa qua đời do xốc thuốc phiện!”

Nó ngã gục ngay xuống giường và bất tĩnh!

Tôi cầm điện thoại lên chỉ kịp nghe: “xin bác sĩ làm ơn nhắn dùm Phượng, cho con nó về chịu tang bố chúng, cám ơn bác sĩ!”

***

Hơn bốn tháng sau, tôi mới có dịp về thăm nó. Điện thoại của nó không liên lạc được. Tôi tìm đến căn nhà nhỏ của nó, nhưng hoàn toàn vắng tanh. Căn nhà lá lát gạch nung vách nứa lạnh tanh! Ở giữa nhà, bát hương khói, phía trên là di ảnh Hắn, phía sau là dòng chữ: “cầu cho anh Phêrô Hải mới qua đời, hưởng dương 32 tuổi!”. Người trong tấm ảnh thờ khá đẹp trai! Thật ra, tôi không hiểu tại sao lại gọi chồng nó là hắn? Lẽ nào, tôi thành kiến về người đã gây đau khổ cho Phượng? Nhưng từ tận đáy lòng, tôi vẫn cầu nguyện cho chồng nó. Đúng vậy, con người được phép lên án tội lỗi, nhưng phải xót thương tội nhân.

Đột nhiên, bà lão tiến tới hỏi: “Cô tìm cô Phượng à?

Dạ! Cháu là bạn Phượng, cháu tới thắp hương cho chồng nó.

Bà hàng xóm thở dài đáp: “Ừ! Phượng dắt con đi được hơn 1 tuần nay. Tội nghiệp con bé! Nhưng có khi chồng nó chết coi như là một sự giải thoát cho nó! Hi vọng nó về với cha mẹ nó, may ra đỡ cơ cực hơn, rồi làm lại cuộc đời, chứ ở đây như là địa ngục trần gian, ai mà chịu được! Vậy mà con bé nó chịu đựng được ngần ấy năm thật không thể tin được? Thôi coi như con bé đã trả nghĩa vợ chồng. Cái thằng Hải, nó có phúc mà không biết hưởng. Mà nghe đâu vợ chồng nó là người theo đạo Công giáo gì đó?”

Tôi chào bà cụ ra về mà lòng buồn tê tái, xót xa cho cuộc đời nó. Nhưng điều bà cụ vừa nói khiến Tôi đau nhói hơn! Đi hết con đường đất, phía trước tôi là con đường liên huyện dẫn tôi về Bản Eo. Mặt trời ngã dần xuống sườn đồi, con dốc cao dẫn về bản Eo. Hai bên đường là đồi keo xanh mướt. Mùi hoa dẻ thoang thoảng. Xa xa phía đồi trọc, hoa sim, hoa mua và mẫu đơn đang đua sắc. Trên nền trời, từng khóm mây vội vã cuốn lại như muốn thúc dục đàn én về tổ. Lâu lắm rồi tôi mới được thưởng thức hương vị mặn mà thân thương của đất mẹ. Quả đúng như người đời thường nói: “dù vui hay buồn, đất mẹ là nơi ta muốn về nhất”

Không biết nó có về lại quê xưa không? Không biết nó có nhớ và suy nghĩ gì về tôi không? Có lẽ, giờ này nó đã biết về ý định của tôi qua gia đình? Hi vọng nó không quá ngạc nhiên về việc tôi quyết định sống độc thân dâng hiến để phục vụ nhiều người, trở thành ‘bác sĩ tình thương’, để điều trị cho những tâm hồn bị thương tổn! Vì thiếu tình thương cũng là một căn bệnh nan y, một ‘thứ virút’ đã và đang gây đau khổ cho nhân loại này!

Nó và tôi, ai cũng có ơn gọi. Chúng tôi chỉ khác nhau về bậc sống. Đau khổ hay hạnh phúc phụ thuộc khả năng phân định ơn gọi của từng người. Vậy nên, lựa chọn ơn gọi không giống một ván bài theo kiểu may rủi. Phân định và lựa chọn ơn gọi cần ơn Chúa, và sống ơn gọi đó nhờ Người. Vì lựa chọn ơn gọi luôn là điều khó, và sống trọn vẹn ơn gọi đã lựa chọn lại càng khó hơn gấp bội.



Mùa Phục Sinh 2021

Hướng tới Chúa Nhật Chúa Chiên Lành, cầu cho ơn thiên triệu.

Lighthouse