VÀ ĐOÁ “HOA HỒNG TUYẾT”
(Huyền thoại “Christmas-rose”)
Ngày xưa có cô bé mục đồng,
Bêlem quê nghèo buốt giá đông.
Một ngày bé gặp ba đạo sĩ,
Hoang mang lạc đường giữa mênh mông…
Thì ra… đạo sĩ đến từ xa,
Dõi ánh sao rua rực sáng loà,
Rủ nhau lên đường tìm Cứu Chúa,
Rong ruổi đường dài đã đi qua.
Bé bỏ đàn chiên bé dẫn đường,
Gót hồng bé bỏng thật đáng thương,
Trời đông tuyết lạnh manh áo mỏng,
Dài đường đói mệt vẫn đảm đương.
Địa chỉ sao trời đưa đã tới,
Máng cỏ hồng lên ánh sáng tươi.
Ấm hơi chiên bò rơm đồng nội,
Hài Nhi bé nhỏ rạng môi cười.
Hạnh phúc ngập tràn ba Đạo sĩ,
Sấp mình phủ phục kính Quân Vương,
Lần lượt tiến dâng lên phẩm lễ,
Vàng ròng, mộc dược với nhũ hương.
Khép nép bên hang bé nghẹn ngào,
Chẳng quà chẳng lễ…biết làm sao ?
Thân phận mục đồng nghèo quá thể,
Rưng rưng dòng lệ bé tuôn trào !
Rồi bé đi tìm quanh khắp cõi,
Bêlem đồng vắng truyết dâng đầy,
Một cánh hoa thôi mà chẳng thấy,
Trở về với giọt lệ thơ ngây…!
Có ngài thiên sứ ở trên cao,
Cảm động tình thương bé dạt dào,
Nên biến giọt lệ hồng trên tuyết,
Hoa hồng tuyết trắng đẹp làm sao !
Biết nói làm sao ôi hạnh phúc,
Ô hay, quà tặng bé đây rồi.
Rưng rưng ngắt cánh hoa hồng tuyết,
Bé quỳ dâng tặng Chúa Giêsu.
Đức Mẹ, Thánh Giuse, Chúa mỉm cười,
Chút quà đơn mọn, đoá hoa tươi,
Gom cả con tim, lòng hiếu thảo,
Của lễ tình yêu thật mĩ miều !
Bêlem kể từ mùa đông ấy,
Đường quê, hóc đá tuyết ngập đầy.
Người ta bỗng thấy hoa hồng tuyết,
Cánh trắng nhuỵ vàng khắp đó đây…
Sơn Ca Linh (GS 2020)
THÁNH GIA THẤT
Ngôi Hai Thiên Chúa xuống làm người:
Nhận Mẹ Đồng Trinh, Thánh dưỡng nuôi.
Gia trưởng hết lòng xin phục vụ,
Mẫu Thân tận hiến chẳng khi rời.
Gian nan, biến cố đều vâng chịu,
Lao động, khó nghèo vẫn sáng tươi.
Gương mẫu Thánh Gia: đầu Lịch Sử
Tin Mừng rao giảng khắp nơi nơi ...
Thế Kiên Dominic
HÃY GÁNH LẤY TUỔI GIÀ
Con hãy gánh lấy tuổi già của mẹ cha
Như cha đã cõng con qua thời thơ bé
Rất dịu dàng, rất khoan thai êm nhẹ
Bởi tình mẹ yêu đẹp đẽ dường bao
Chút thời gian còn lại chỉ thoáng mau
Đời mẹ cha sẽ không là gánh nặng
Nhưng khi tình trong tim con đi vắng
Một ngày dài mười hai tháng một năm
Tha thiết xin con, chưa phải vì nghĩa ân
Mà chỉ vì lẽ công bằng vay trả
Nếu vì yêu thương, thì ôi đẹp quá
Phúc lộc cho người hiếu thảo kính tôn
Cha sẽ bằng an cả xác cả hồn
Mẹ phó thác toàn thân trong tay Chúa
Chúa vô hình hiện thân nơi con đó
Một tình yêu rộng lượng với mẹ cha
Khi con còn bé, cha mẹ thứ tha
Nay cha mẹ già, mong con tha thứ
Đừng chấp lỗi khi mẹ cha giận dữ
Khác gì con lúc bé nhỏ vòi quà
Con ơi hãy
Gánh lấy tuổi già của mẹ cha
Chúa chúc phúc cho nhà con rạng rỡ
Tuổi già của con cũng đang về, đâu đó
Thời gian như một thoáng gió qua mau…
gã tuần phiên
TIẾNG HÁT THIÊN THẦN
Tiếng Hát Thiên Thần trong thời đại mới
là tiếng hát của lòng yêu tự trái tim ta
Thiên Đàng nay không ở đâu xa…
chính tâm hồn ta
nên cung điện nguy nga
nên đền vàng sang trọng.
Tiếng hát Thiên Thần
cũng không ở đâu xa.
Không trên chín tầng mây cao ngất
nhưng là tiếng hát tự cõi lòng ta dìu dặt
những ý yêu chan hòa,
đắm đuối những cung đàn
thánh khiết, thiết tha
Đêm Be lem năm xưa rất thánh
bởi, là đêm của sự Thánh Thiện từ Trời
bao phủ cả dương gian
đêm nhân loại tưng bừng
trong vạn ánh hào quang
hào quang thánh đức của tình thương vĩ đại.
Đêm Thánh hôm nay, đêm trần gian họa lai
Nghĩa Đất Tình Trời Hội Ngộ Giao Duyên
Thánh ân từ trời cao
tràn xuống khắp mọi miền
Bởi sự Chí Thánh của Thiên Chúa
đã chạm tới cõi dương trần tội lỗi.
Mầu nhiệm thay, hồn nhân gian chới với
Trí nào suy cho thấu nghĩa vô cùng
Một tình thương Thiên Chúa rất khiêm cung
Bỏ ngai vàng xuồng trần làm người thế
Chúng tôi tin và tuyên xưng trọng thể:
Đức Giê-su Con Thiên Chúa làm người
Tiếng Hát Thiên Thần cùng nhạc tấu chơi vơi
Là Đức Tin rạng ngời lòng cậy mến
Hương Nam
HẠNH PHÚC LÀ QUÊN MÌNH
Thôi! anh cứ để nguyên màu cũ
Còn chút rêu sẽ mãi xanh đời
Đừng bồi hồi theo cánh lá rơi
Sợ hương mới chạnh lòng thay đổi
Thôi! anh cứ để nguyên bối rối
Đừng đem chia cho cánh phượng hồng
Bên song cửa, em tủi chờ mong
Cái lạnh đầu mùa anh chia sẻ...
Xin anh cứ để nguyên ước thệ
Cho nắng mưa phủ bớt đục trong
Cho thời gian xóa vết thương lòng
Để mái ấm còn nguyên màu cũ
Cho em cứ để nguyên cổ hủ
Như đôi bờ ngày ấy sông tương
Đành rằng cuộc sống vốn vô thường
Mộng và thực đều phù du quá!
Thôi! anh cứ để nguyên màu lá
Bên nụ mai vàng còn... ấp e
Con thơ vẫn đùa giỡn sau hè
Hạnh phúc là quên mình chấp nhận
Và… em sẽ giữ nguyên lời khấn
Cho gia đình mãi ấm yêu thương
Dù anh đi muôn nẻo dặm trường
Cuối cùng... gia đình là bến đỗ
Vâng! em sẽ giữ nguyên nếp khổ
Như Mẹ Maria, gươm nhọn thấu tim
Chìa khóa hạnh phúc trong tay mình
Trong lời kinh hằng ngày dâng hiến
Thanh Hương
ÂM ĐIỆU MÙA NOEL
Âm điệu No-el vang vọng khắp
Đông bay buồn, thổn thức niềm côi.
Chúa Thiên Sai, máng cỏ loài người
Nhẹ chạm tim thơ, đời náo
Nức.
Hoa đăng lấp lánh, màn đêm thức
Con Chúa nằm, Nôi Thánh đợi ai?
Sương tuyết phủ, Ngôi Lời tá túc
Mượn chiên, bò, thở ấm Đông bay!...
Thực - Tâm, con bỗng nghe chùng bước
Tình Chúa yêu người, chẳng đắn đo.
Ngàn tía, muôn hồng, vui mắt tục!
Vết lăn trầm cuốn nhịp phiêu du!
Đêm Thánh qua, còn vang vọng mãi
Tim trần tình nhẹ thỏa truân chuyên.
Tiến dâng Ngôi Thánh phận khiêm hèn
Hạt bụi trầm, tuyên tin, tín thác.
Hoàng Tâm
LỜI CỎ RƠM
(Mừng Thánh Gia Thất)
Chỉ là phận cỏ, kiếp rơm
Cỏ thơm chữ nghĩa, rơm thơm chữ tình
Cứ đơn sơ, thật lòng mình
Một loài thụ tạo rất xinh rất hiền
Chút nghĩa tình, bỗng nên duyên
Công minh Dưỡng Phụ, tinh tuyền Mẫu Thân
Hài Nhi thánh thiện vô ngần
Ngự nơi hèn mọn thanh bần cỏ rơm
Cỏ hiểu cỏ, rơm hiểu rơm
Trời chân hạ hiểu khiêm nhường trần gian
Xây nên mái ấm bình an
Một nhà bé nhỏ nồng nàn yêu nhau
Cỏ rơm vui mối tình đầu
Con Thiên Chúa xuống chạm vào cỏ rơm
Bởi Giu-se, cọng cỏ thơm
Ma-ria cũng cọng rơm hương nồng
Nhà ai cả vợ cùng chồng
Cả con cùng cháu một lòng khiêm cung
Được ơn yêu mến, thủy chung
Chúa thương ai chuộng phận cùng cỏ rơm
Phúc người nghèo khó, giản đơn
Nhà con xin Chúa ban ơn khiêm nhường
ả giang hồ, 26-12-2013