Chuông điện thoại reo lên trong khi tôi đang cầm cây bút viết vài dòng vào cuốn nhật ký. Một số điện rất quen nhưng trong phút chốc tôi không thể nghĩ ra là số của ai, vì từ ngày vào chủng viện đến nay đã 3 năm tôi mới cầm lại điện thoại. Tôi bấm nghe, đầu dây bên kia một giọng nói ngập ngừng.
- “Con chào thầy, à mà thôi em chào anh. Chào anh cho quen chứ chào thầy thấy khó quá”, tiếng một cô gái trẻ nói từ đầu bên kia.
- Tôi đáp: “Dạ vâng, con nghe. Xin lỗi đây là số điện thoại của ai vậy ạ”.
- “Dạ em, em là Mai đây ạ.”
- “Mai sao, dạ Mai nào đây ạ”, tôi trả lời.
- “Dạ! Mai mà ngày trước học cấp 3 sau anh 2 lớp đó ạ”, cô gái đáp lại.
Bỗng dung tôi nhận ra cái số điện thoại ấy bởi lẽ đã có thời gian tôi và Mai thường xuyên trò chuyện với nhau qua số điện thoại ấy. Tôi nhận ra Mai và cuộc trò chuyện trở nên vui vẻ hơn. Sau mấy lời thăm hỏi, Mai nói tới chủ đề chính.
- “Thôi anh nhé, em vào công việc chính. Nghe nói anh đang nghỉ hè và đang ở nhà, em muốn gặp anh có chút việc không biết có tiện không, nếu không tiện em sẽ nói luôn qua điện thoại và nhờ người gửi tới anh sau”, tiếng Mai từ đầu máy bên kia.
Mặc dù chưa biết là có chuyện gì, nhưng tôi đoán có lẽ là một việc cần thiết nên tôi trả lời “Ừ thì anh đang nghỉ hè ở nhà, nếu có việc cần thì hẹn gặp cũng được”.
- Ô thế thì may quá! Thế thì gặp ở đâu được ạ.
- Ừ thì gặp ở đâu cũng được, ở nhà mình hoặc ở đâu đó thuận tiện cho Mai.
- “Con chào thầy, à mà thôi em chào anh. Chào anh cho quen chứ chào thầy thấy khó quá”, tiếng một cô gái trẻ nói từ đầu bên kia.
- Tôi đáp: “Dạ vâng, con nghe. Xin lỗi đây là số điện thoại của ai vậy ạ”.
- “Dạ em, em là Mai đây ạ.”
- “Mai sao, dạ Mai nào đây ạ”, tôi trả lời.
- “Dạ! Mai mà ngày trước học cấp 3 sau anh 2 lớp đó ạ”, cô gái đáp lại.
Bỗng dung tôi nhận ra cái số điện thoại ấy bởi lẽ đã có thời gian tôi và Mai thường xuyên trò chuyện với nhau qua số điện thoại ấy. Tôi nhận ra Mai và cuộc trò chuyện trở nên vui vẻ hơn. Sau mấy lời thăm hỏi, Mai nói tới chủ đề chính.
- “Thôi anh nhé, em vào công việc chính. Nghe nói anh đang nghỉ hè và đang ở nhà, em muốn gặp anh có chút việc không biết có tiện không, nếu không tiện em sẽ nói luôn qua điện thoại và nhờ người gửi tới anh sau”, tiếng Mai từ đầu máy bên kia.
Mặc dù chưa biết là có chuyện gì, nhưng tôi đoán có lẽ là một việc cần thiết nên tôi trả lời “Ừ thì anh đang nghỉ hè ở nhà, nếu có việc cần thì hẹn gặp cũng được”.
- Ô thế thì may quá! Thế thì gặp ở đâu được ạ.
- Ừ thì gặp ở đâu cũng được, ở nhà mình hoặc ở đâu đó thuận tiện cho Mai.
Mai trả lời “Thế hay hẹn anh ở quán nước gần cổng trường cấp 3 nhé. Chỗ đó cho tiện, nhân thể cũng lâu rồi chưa được nhìn lại trường xưa. Anh thấy thế nào?”
Thấy chỗ đó cũng tiện và dễ đi lại nên tôi nhận lời. Thế là cuộc hẹn được lên lịch. Từ hôm về, tôi cũng chưa đi đâu nhiều, loanh quanh khu xóm và mới chỉ gặp được mấy đứa bạn gần nhà. Tôi định mai đi có chút việc rồi ướm giờ về qua chỗ hẹn luôn cho đỡ mất việc.
**************
Hôm sau đúng giờ hẹn, tôi tới quán nước gần cổng trường. Dựng xe vào chỗ mát, tôi vào trong đang, kiếm một bàn để ngồi thì có tiếng gọi.
- Anh Thắng, anh Thắng đó phải không, em ở đây ạ.
Tôi đưa mắt về phía có tiếng gọi, bóng dáng một cô gái vừa quen vừa lạ, quen bởi vì em vẫn gương mặt ấy, vẫn đôi mắt, vẫn nụ cười, vẫn mái tóc ấy, nhưng lạ vì là trông em có vẻ chỉn chu hơn bởi bộ đồ em mặc và bởi sự sắc xảo của một cô gái trưởng thành.
Cuộc trò chuyện diễn ra vui vẻ khi tôi và Mai hỏi thăm nhau về những gì xảy ra trong vài năm qua. Sau khoảng nửa tiếng ngồi trò chuyện, thấy tôi đưa tay nhìn đồng hồ, Mai liền nói.
- Có lẽ anh đang muốn về à? Thôi thì em vào việc chính nhé.
Mai rút từ trong túi xách ra một tấm thiệp, đặt nó lên bàn rồi từ từ đẩy về phía tôi. Mai nói: “Em sắp lấy chồng, mời anh sắp xếp thời gian về dự, vì biết anh đang nghỉ hè nên em mời, chứ nếu anh đi học thì em cũng không dám mời đâu”.
Tôi khá bất ngờ vì từ nãy tới giờ khi nói chuyện, Mai chẳng hề nói gì đến chuyện tình cảm và tôi cũng không hỏi đến. Bỗng một suy nghĩ thoáng qua, có điều gì đó khiến tôi thấy vui. Trước đây tôi và Mai rất thân. Từ lúc đi học cấp 3 đến khi học xong đại học, tuy nhà cách xa nhau và không cùng giáo xứ, nhưng chúng tôi hay gặp nhau trong các buổi giao lưu giáo lý viên hay giới trẻ. Ngay cả khi đi học đại học mỗi lần về quê, chúng tôi lại hẹn nhau đi chơi đâu đó. Cũng chính vì thân nhau và hay đi với nhau nên nhiều người nghĩ rằng chúng tôi yêu nhau. Thế nhưng lại không phải vậy. Chúng tôi chơi với nhau rất thân và coi nhau như anh em ruột vậy, có chuyện chi cũng chia sẻ và giúp đỡ nhau những lúc cần thiết. Đến khi học xong đại học, tôi nói với Mai rằng tôi có ý định đi tu, Mai cũng rất ủng hộ. Tôi đã từng hỏi Mai rằng có đi tu không, nhưng Mai đáp “Em cũng không biết, nhiều lúc thấy cũng thích nhưng chắc khó lắm. Hihi em cũng không biết nữa”…
*******
Đưa tay tôi nhận lấy tấm thiệp nhưng chẳng mở ra xem. Tôi hỏi Mai: “Lấy chồng ấy sao? Ai vậy? Ở đâu thế? Cũng nhanh quá nhỉ!
Giọng Mai bỗng dung trùng xuống, nét mặt cũng tỏ vẻ buồn. Mai nói: “Em yêu một anh cùng cơ quan, lúc đầu hai đứa ok nhưng gia đình anh ấy không đồng ý vì nhà anh ấy không theo đạo và anh ấy lại là con cả của gia đình nên không thể trái ý bố mẹ. Em và gia đình cũng đã nói với anh ấy nhiều lần là mong muốn anh ấy theo đạo. Nhưng vì gia đình và cả dòng họ nên anh ấy nói là sẽ xem xét và nghĩ đến điều đó sau khi cưới vì lúc ấy hi vọng gia đình anh ấy đỡ căng thẳng hơn. Vừa rồi khi mọi thủ tục xong, em có cảm giác anh ấy không còn giữ điều đã nói…”
*******
Ngồi nghe Mai kể về đám cưới sắp tới, niềm vui lúc mới gặp Mai của tôi bỗng trở thành nỗi lo. Tôi có cảm giác Mai sẽ gặp nhiều khó kăan trong cuộc hôn nhân này. Một cô gái ngoan hiền và sốt sắng đạo nghĩa, nay bước vào cuộc hôn nhân dị giáo, không biết cuộc sống của em sẽ ra sao.
Vì thời gian không cho phép nên tôi ra về mặc dù dường như Mai còn nhiều điều muốn giãi bày và xin lời khuyên. Tôi hẹn nếu có dịp sẽ chia sẻ sau, còn về ngày cưới tôi cũng xin lỗi vì chắc không thể tới dự vì một vài lý do...
**************
Tối hôm trước ngày cưới của Mai, tôi bỗng nghĩ về em. Vì không thể đến dự ngày trọng đại của em, tôi viết cho em vài dòng, đó như những lời chúc và cũng là những lời chia sẻ đối vơi em.
“Mai thân mến,
Chúc mừng ngày hạnh phúc của em nhé, thật tiếc vì không thể hiện diện trong ngày trọng đại của em. Nhưng ngày mai anh sẽ cầu nguyện cho em và gia đình em cách đặc biệt trong. Cầu chúc em có một gia đình hạnh phúc, cố gắng làm một người vợ tốt luôn hiếu thảo với cả hai bên gia đình nhé.
Hôm trước khi nghe em nói chồng em và gia đình chồng là người ngoại giáo và không đồng ý theo đạo, anh lo lắng cho em đôi chút, nhưng không sao, mọi sự để Chúa lo. Về việc này bây giờ anh chỉ muốn chia sẻ chân thành. Nếu muốn chồng em theo đạo, thì em phải cầu xin Chúa thay đổi và tác động chồng em. Mọi sự do Chúa, nhưng Chúa cần sự cộng tác của em rất nhiều. Bây giờ em sẽ như một nhà truyền giáo vậy. Em sẽ là sợi dây kết nối hai bên gia đình, kết nối chồng em và cả gia đình chồng em với Chúa. Kết hôn với một người cùng đạo đã khó khắn, kết hôn với người ngoại đạo khó khăn lại càng lớn hơn. Nhưng mọi sự đều có thể được miễn là em phải thực sự mong muốn và đừng quên bám chặt lấy Chúa.
Còn nhiệm vụ của em bây giờ là em hãy sống thật tốt, cố gắng giữ luật Chúa cho nên và hãy làm một người vợ hiền ngoan, một người con dâu công giáo hiếu thảo với gia đình chồng. Để thay đổi suy nghĩ của gia đình chồng, không phải một ngày hai nhưng có khi mất nhiều năm, thậm chí cả đời người. Thế nên sự khó khăn sẽ không hề ít. Có nhiều người lựa chọn như em, trong số đó cũng có những người kết quả sau này rất tốt đẹp, nhưng cũng có những người không những không làm được cho chồng theo đạo, mà chính bản thân cũng dần mất đạo. Có nhiều người khi sinh con cái, gia đình chồng không cho theo đạo mặc dù trước khi cưới đã hứa hẹn đủ điều. Vì thế, em cần phải cố gắng nhiều . Hãy sống như một tấm gương sáng để bất cứ ai nhìn vào em cũng thấy điều đặc biệt của một người có đạo, cho dù có thể điều đó không làm cho những người em muốn trở lại đạo, nhưng là bổn phận và là việc em cần phải làm. Thậm chí trong trường hợp xấu nhất khi vì đức tin mà giữa em với chồng và gia đình chồng xảy ra mấu thuẫn, em vẫn phải cố gắng.
Anh không khuyên em từ bỏ sự cố gắng, hay chạy trốn, nhưng em hãy tìm đến Chúa. Hãy nhớ nhé, đừng quên Chúa khi nào cả. Ngay cả khi mọi thứ không được như ý em muốn, em hãy luôn tìm đến với Ngài. Hãy nói với Chúa mọi điều em muốn rồi người sẽ giúp sức cho em. Làm vợ hay làm con dâu chưa bao giờ dễ dàng. Đối với ng]ò lấy chồng ngoại đạo, điều ấy càng trở nên khó khăn gấp bội. Mong em sẽ là một tín hữu sốt sắng, một tông đồ nhiệt thành truyền giáo cho chính gia đình mình. Bây giờ em là cánh tay nối dài của Chúa. Hãy luôn nhớ rằng mình là người Công giáo và hãy cố gắng làm sáng tỏ đức tin của mình vào mọi công việc hằng ngày. Nếu được như thế, chắc hẳn Chúa sẽ làm những điều em muốn thay cho em. Cầu chúc em luôn bình an, có một gia đình hạnh phúc và điều em mong muốn cho chồng sẽ thành hiện thực.
Chào em!
Bùi Lữ
http://gpbuichu.org/news/CAC-UY-BAN/viet-cho-em-nguoi-lay-chong-ngoai-dao-10391.html
http://gpbuichu.org/news/CAC-UY-BAN/viet-cho-em-nguoi-lay-chong-ngoai-dao-10391.html