Sợ … mà vẫn tiến bước
Có khi nào bạn cảm thấy nản lòng, thất vọng về bản thân, sợ hãi khi nghĩ đến chặng đường sắp tới và muốn bỏ cuộc không? Nếu có, mình xin được chia sẻ một kinh nghiệm rất riêng tư của mình, một kinh nghiệm đã giúp mình tiếp tục bước đi, và bước đi một cách tương đối khá an bình.
Bạn mến, chuyện xảy ra một vài năm về trước. Khi ấy mình đang giúp ở một giáo xứ thuộc diện ‘vùng sâu vùng xa’ của bang New York. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi với bao nhiêu biến cố lớn nhỏ của hành trình con người: có vui có buồn, có tốt có xấu, có nụ cười có nước mắt, có sốt sắng có khô khan, có đạo đức có tội lỗi, có hy vọng có chán nản, có nhiệt tình có thờ ơ,…
Một lần nọ, khi đang giúp Lễ bên cạnh linh mục chủ tế, bỗng nhiên mình có một cảm giác rất đáng sợ. Thật ra, cảm giác này thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của mình trước đó. Nhưng không hiểu sao lúc bấy giờ nó hiện lên rõ rệt và mạnh mẽ kinh khủng đến như vậy. Nhìn vị linh mục dâng Lễ, cầm bánh rượu trong tay và đọc lời những lời rất thánh, nhìn cộng đoàn phụng vụ đang hướng về phía bàn thờ một cách chăm chú và sốt sắng, mình chợt nghe một tiếng nói vang lên rất to trong tâm trí: “Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ đứng ở vị trí này. Một kẻ bất toàn và tội lỗi như ngươi, liệu ngươi có xứng đáng cử hành nó không? Chẳng lẽ ngươi dám cầm trên bàn tay nhơ nhuốc của mình tấm bánh và chén rượu thánh thiện ấy sao? Ngươi tưởng là ngươi sẽ không cảm thấy bất an khi làm như vậy? Người ta sẽ nhìn vào ngươi và sẽ nghĩ gì khi họ biết ngươi cũng chẳng hay ho gì? Thôi, đừng có dại dột mà đeo gông vào cổ…”
Mình sợ quá. Đúng là những cử hành này là rất thánh và mình rất chẳng ra gì. Kinh khủng! Thôi, có lẽ rút lui và không tiếp tục con đường này nữa cho chắc ăn, càng sớm càng tốt…
Mình lại nhìn vị linh mục, nhìn anh chị em trong cộng đoàn, và càng sợ hãi hơn nữa. Nhưng đúng lúc mình chuẩn bị quyết định trong tâm trí rằng sẽ bỏ cuộc, có một tiếng nói nhẹ nhàng thầm thĩ trong tâm hồn đang rất xao động của mình: “Việt à, sứ mạng của con lớn hơn tội lỗi của con. Có Thầy đây, đừng sợ!”
***
Bạn thân mến, mình đã bình an và tiếp tục sứ mạng của mình cho đến ngày hôm nay dù rằng đời mình vẫn bao phen ngả nghiêng trong thân phận con người mong manh và đổ vỡ. Mình cũng nhận ra một điều rằng chính thân phận mỏng giòn yếu đuối ấy lại có thể trở thành một khí cụ tuyệt vời để loan báo một cách xác tín tình yêu vô điều kiện của Thầy Giêsu, một Tin Vui vô cùng quan trọng mà bao nhiêu anh chị em khác cần được chia sẻ khi hành trình của họ xảy ra đổ vỡ và khổ đau.
Cảm ơn bạn đã nghe tâm sự của mình. Nếu bạn có kinh nghiệm nào, xin cũng sẻ chia với anh chị em, trong đó có mình, để cuộc sống được an vui hơn, bạn nhé.
Giuse Việt, O.Carm.
http://dongcatminh.org/so-ma-van-tien-buoc/