Nhật ký tuần thánh
Khi nghỉ hưu tôi có thời gian đi lễ hằng ngày vào mỗi buổi chiều.
Cả tuần lễ mà sao chỉ thấy hai người ngồi giữ xe miết. Tôi buột miệng hỏi mới biết tổ giữ xe có người nghỉ, chưa tìm được ai thay nên anh chị phải làm. Tôi nói nếu không chê tôi ốm yếu thì tôi xin giữ xe phụ với mọi người.
Tôi trở thành người giữ xe bất đắc dĩ từ sau buổi chiều hôm ấy.
Nhận công việc rồi mới thấy chán, người giữ xe chung với mình thật là khó tánh, không chỉ dẫn nhưng lúc nào cũng sẵn sàng để quạu, có khi tôi bị rầy, có khi bị nạt chuyện chẳng đáng. May mắn là tôi đã xác định rõ mục đích công việc nên với thời gian mọi sự cũng trở thành nhẹ nhàng hơn.
Mỗi tuần tôi giữ xe hai buổi: chiều Chúa nhật và chiều thứ hai.
Chiều Chúa nhật là thánh lễ có số người tham dự nhiều nhất. Vì vậy công việc giữ xe cũng cực hơn nhiều lần so với ngày bình thường. Nhưng chồng và con trai tôi luôn có mặt đầu giờ và cuối giờ để giúp tôi hoàn thành công việc một cách tốt nhất.
Thằng nhóc Lê nghe lời tôi cũng tham gia giữ xe cho nhà thờ.
Tuần thánh năm nay hầu như ngày nào tôi cũng có mặt ở bãi xe.
1. Thánh lễ tiệc ly vào chiều thứ năm từ 18 - 20 giờ: tôi và Lê.
Hồng tình nguyện ra phụ vì thánh lễ chiều nay rất đông, chỉ có hai người thì không xuể.
Người giữ chính phải có mặt trước một giờ để dọn dẹp vệ sinh và giữ xe cho những người đến sớm.
Sau lễ mọi người còn la cà nói chuyện, gặp gỡ thành thử phải đợi ít nhất từ nửa giờ cho đến một giờ đồng hồ nữa.
Bỗng xuất hiện một thằng ngáo đá xông vào bãi xe, nó xục xạo tìm tòi cái ví tiền của nó, nó đâu có bình thường làm cả tổ giữ xe không biết phản ứng cách nào. May lúc đó cũng vừa hết giờ lễ, thấy mọi người túa ra đông nên nó bỏ đi. Anh Tám tổ trưởng dân phòng cho chúng tôi điện thoại và dặn có chuyện gì thì gọi cho anh, tổ dân phòng ở gần đó.
Sau thánh lễ có chầu Thánh Thể đến 12 giờ đêm.
Bảo con trai đi chầu với mẹ, con trả lời bận không đi được, con sẽ đọc kinh một mình.
Tôi nói hôm nay thì khác, con không đi mẹ giận.
Con trả lời bằng lòng đi nhưng chắc chỉ có cái xác của nó thôi, vì nó không sẵn sàng...
Tôi chấp nhận, miễn sao con chịu đến nhà thờ. Ở đó, nó sẽ cảm nhận được điều Chúa sẽ nói với nó. .
Mà đúng là như vậy thật.
Các diễn viên nghiệp dư trong ngôi nhà thờ nhỏ
2. Thứ sáu, thánh lễ tưởng niệm cuộc thương khó Chúa: tôi và Lê tiếp tục giữ xe.
Hôm nay Lê giữ dùm cho giáo họ, tôi giữ dùm cho Thanh vì cô ấy lo nhiều chuyện phụ với cha.
Vì phụ nên tôi có thể tham dự thánh lễ và chạy ra chạy vào để xem diễn nguyện dù không trọn vẹn.
Thánh lễ sốt sắng, buỗi diễn nguyện tiến trình từ đêm tiệc ly đến con đường khổ nạn và táng xác Chúa. Các diễn viên nghiệp dư diễn với tất cả tâm tình nên rất nhiều cảm xúc, đã lấy đi nước mắt của nhiều người. Nhất là em đóng vai Chúa Giêsu quá đạt, nửa giờ được treo trên thánh giá, điểm tựa chỉ có nửa bàn chân và không nhúc nhích. Một vai diễn tuyệt vời.
Chồng tôi cũng tham gia một vai trong 12 môn đệ. Nhìn anh tôi thấy vui vui.
Nhờ vai diễn này, anh đã hiểu rõ hơn, sống tâm tình hơn.
3. Ba giờ chiều thứ bảy con trai theo mẹ viếng xác và hôn chân Chúa, ngắm đàng thánh giá và lần chuỗi Lòng Thương Xót, con rất dễ thương chứ không như hôm thứ năm tuần thánh.
Nhà thờ nhỏ, ít người chầu nên giữ xe sát hông nhà thờ và không đeo thẻ xe.
Hậu quả, bị mất một chiếc xe đạp. Kẻ gian trà trộn vào người đi viếng Chúa, bãi xe đã bắt đầu bị để ý. May mà chỉ mất xe đạp. Cha bảo trích quĩ đền. Ca giữ xe hôm đó là hai vị có thâm niên giữ xe gần mười năm. Cũng may cho tôi.
4. Đêm thứ bảy thánh lễ vọng Phục sinh bắt đầu từ 21giờ: tôi và Lê lại có mặt ở bãi xe tiếp.
Có mặt ở bãi xe một giờ trước thánh lễ mà hình như cũng hơi bị trễ. Mọi người đến sớm quá.
Chồng và con trai thay nhau cùng với tôi giữ xe suốt giờ lễ vì sợ gặp thằng ngáo đá như hôm thứ năm vừa rồi.
Về đến nhà gần 24 giờ đêm.
Con trai phụ mẹ kiểm tra thẻ xe để sáng mai Chúa nhật có thẻ cho thánh lễ.
Gần 1giờ sáng tôi mới thiếp đi vì mệt.
5. Đồng hồ báo thức lúc 5 giờ30 sáng Chúa nhật, tôi bật dậy để ra giữ xe nữa.
Hôm nay bạn tôi bận công việc nên đề nghị đổi ca với tôi. Tôi nhận lời dù rất mệt.
Vậy là tuần thánh năm nay tôi miệt mài với công việc nhỏ bé, tuy thầm lặng nhưng không kém phần căng thẳng. Mỗi lần xong ca mà yên ổn là thoải mái, là vui rồi.
Mệt. Nhưng có lẽ trong 60 năm trần thế, đây là tuần thánh đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy mình có được một tâm tình trọn vẹn nhất.
Con cám ơn thời gian khuyến mãi và ân huệ mà Chúa dành tặng cho riêng con.
Cám ơn Chúa đã đồng hành với con trong công việc hèn mọn này.
Cám ơn chồng và con trai, nhất là con trai, chẳng bao giờ nhăn nhó khi mẹ nhờ.
Xin Chúa chúc lành cho tất cả.