BỐ MARTIN
-------
P/s: Nhân lễ Chúa Chiên Lành - Cầu cho Ơn Thiên Triệu, xin được đăng lại bài viết trước đây gửi đến các bạn đang muốn sống đời dâng hiến. Không phải để khoe khoang bản thân, nhưng hy vọng qua chính những trải nghiệm cá nhân của tôi sẽ góp phần khơi dậy ước mơ sống đời dâng hiến của nhiều bạn trẻ ngày nay.
Tôi sinh ra trong một gia đình có đến 11 người con. Trong đó 10 người là gái, và chỉ có mình tôi là trai. Má tôi kể, ngày đó sau khi đã sinh được 9 cô con gái, má tiếp tục có bầu tôi, đứa thứ 10. Dĩ nhiên ba má tôi rất mong ước sẽ có một thằng con trai, gọi là nối dõi tông đường. Nghe người ta khuyên nhủ, má tôi đến đền thánh Martin – Hố Nai để xin một đứa con trai. Chẳng biết lời cầu nguyện của bà khẩn thiết đến mức nào mà sau bao nhiêu năm chờ đợi và hy vọng, cuối cùng tôi cất tiếng khóc chào đời. Tôi chắc rằng, tiếng khóc của tôi là tiếng cười của ba má và các chị.
Má tôi kể rằng ngày đó bà xin thánh Martin cho một đứa con trai, và bà sẽ nuôi đến năm 18 tuổi sẽ trả nó về lại cho ông vì nó là con của ông. Và nếu ông thương ban cho đứa con thì ông làm dấu trên người để bà biết. Thế là tôi được sinh ra đã có dấu trên người, hai bên dái tai là hai lỗ đã được xỏ từ trong bụng mẹ. Má tôi tin chắc rằng tôi có mặt trên đời là ân ban của thánh Martin.
Bà mua một tượng thánh Martin đặt trên bàn thờ và ngày ngày đọc kinh tạ ơn ông. Thế rồi tôi lớn lên trong tâm thức ấy, tâm thức là con của thánh Martin. Mỗi năm, đến ngày 3/11 má tôi lại làm lễ bổn mạng cho tôi. Cả nhà, không một chị nào được như thế cả.
Thế nhưng, từ nhỏ, lúc nào tôi cũng yếu ớt, xanh xao. Chứng đau đầu luôn hành hạ tôi ngay từ khi còn bé. Chính căn bệnh này mà từ nhỏ đến lớn tôi không bao giờ được khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác.
Tôi còn nhớ, từ khi còn rất nhỏ, tôi đã không có bất kỳ một quyến luyến nào với gia đình. Có lần tôi đã trốn bỏ nhà đi. Lúc đó chẳng biết động lực nào xui khiến tôi lại đi lên đền thánh Martin. Chỉ muốn ở lại luôn trên đó. Nhưng vì còn quá nhỏ, đường lại xa, chưa tới nơi tôi đã khóc và quay trở về. Kể từ đó trở đi, gia đình luôn là một điều gì đó xa lạ với tôi. Chẳng bao giờ tôi nói chuyện hay tâm sự chuyện gì cùng cha mẹ và các chị. Sống trong gia đình mà tôi luôn cảm thấy lạc lõng.
Vào dịp lễ thánh Martin năm tôi tròn 18 tuổi, cũng như mọi năm, má tổ chức tiệc bổn mạng cho tôi. Sau khi bạn bè đến chung vui với tôi, má lên nhà trên thì phát hiện tượng thánh Martin mua 18 năm trước đã rơi xuống đất và bể nát tan tành. Bà ngồi xuống và khóc rất nhiều. Bà nói thánh Martin đòi tôi lại…
Thế là chuyện gì đến cũng đến, tình cảm của mọi người trong gia đình không đủ để ngăn cản tôi. Tôi bắt đầu rời gia đình và đi tu từ ngày ấy.
Ngày chia tay ba má để vào Dòng, em gái tôi ôm tôi mà khóc, nói anh đừng đi, còn má thì nép sau cánh cửa nói vọng ra: Con đừng cản, cứ để anh con đi! Tôi biết bà không dám ra tiễn tôi đi, tôi biết bà đã khóc…và bà luôn khóc vì nhớ tôi suốt mười mấy năm qua.
Hơn 15 năm theo ơn gọi dâng hiến, tôi lúc nào cũng yếu ớt, căn bệnh đau đầu tiếp tục hành hạ tôi. Sức khỏe suy kém có những lúc liệt giường cả tháng. Vậy mà chẳng bao giờ các cha đặt vấn đề về ơn gọi của tôi… Càng đi tu, tôi càng khám phá hơn về bản thân mình. Quả thật, cuộc đời tôi luôn có sự can thiệp rất rõ ràng của thánh Martin. Qua từng giai đoạn đào tạo, tôi “trót lọt”. Trước những biến cố lớn nhỏ, tôi thường lên đền Martin Hố Nai để viếng ngài. Tôi gọi ngài bằng bố. Tôi luôn có sự thân thương với ngài. Rồi khóc lóc ỉ ôi. Bố ơi thế này, bố ơi thế kia…
Thế là tôi trở thành linh mục. Nhiều người ngỡ ngàng, bản thân tôi cũng không tin điều đó…Ngày tôi chịu chức, mọi người khen má tôi khéo đẻ con. Có một thằng con trai mà cũng dâng cho Chúa…Nhưng với tôi, được trở thành linh mục là do bố Martin dắt tay tôi, nâng bước tôi lên bàn thánh. Từ ngày chịu chức đến nay, sức khỏe của tôi cải thiện rõ rệt. Ai cũng công nhận điều đó. Nhưng với tôi, tất cả những gì đã, đang và sẽ đến, đều có sự đồng hành của Bố Martin.
Mừng lễ quan thầy năm nay, tôi cảm thấy chưa bao giờ mình hạnh phúc đến thế. Bởi ba má vẫn còn sống để “hưởng hoa trái” mà ông bà đã cầu khẩn mấy chục năm nay. Nhưng xen lẫn niềm vui là nỗi buồn. Sợ rằng, một ngày nào đó, ba má về với Chúa, thì ai sẽ là người kể lại cho tôi nghe những câu chuyện ly kỳ về thánh Martin và cuộc đời tôi, về những ước ao, hy vọng của ba má…
Sáng nay, má gọi điện, bảo ngày 3/11 này con về nhà, mời thêm các cha các thầy về đây, mà muốn tự tay nấu cho con một bữa cơm, mừng bổn mạng con, má sợ năm sau má không còn sống để tổ chức lễ bổn mạng cho con nữa…Đặt điện thoại xuống, mà sao tâm trí tôi bồi hồi…Sóng sánh nụ cười, xốn xang lồng ngực.
Mừng lễ bổn mạng, tạ ơn Chúa đã cho con được làm con Chúa, con của thánh Martin và là con của ba má…
Chiều 2/11/2018
Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS