Truyện ngắn
ĐỨA CON CẦU TỰ
---------------------------------
Vừa nghe thế, bà nội gục xuống, còn chị Thủy, mẹ Thiên Ân thì mắt ráo hoảnh, rồi tự nói với chính mình: Không phải tại ngài Thánh Giu-se ơi, mà là lỗi tại con, tại con không sống đúng trách nhiệm của một người mẹ.
***
Cuộc đời của anh chị phải nói là như trong mơ, mà biết bao nhiêu cặp vợ chồng khác muốn mơ cũng không được. Gia đình hai bên nội ngoại đều khá giả. Vừa lấy nhau anh chị đã có việc làm và nhà cửa đất đai. Nhưng chồng chị lại không bằng lòng với những gì đang có, anh nói mình phải làm thêm một vài năm nữa rồi có con cũng không muộn, chứ bây giờ sinh con sớm quá.
Vậy là anh chị quyết định dừng việc có con lại để làm giàu. Chẳng mấy chốc, với vốn liếng có sẵn trong tay, cộng với sự khéo léo và chịu khó của cả hai, anh chị đã có một cơ ngơi khang trang với ba cái khách sạn tầm trung và một quán ăn quanh năm kẻ ra người vào. Còn biết bao nhiêu đất đai mà chỉ có anh chị mới biết. Sau năm năm đầu tư làm giàu, anh chị quyết định sinh con. Dù không sử dụng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, nhưng mãi chị vẫn không có thai.
Hai năm sau khi quyết đinh có con, anh chị bắt đầu hoang mang và tìm đến các chuyên gia. Rồi ba năm tiếp theo chữa chạy không biết bao bệnh viện, tìm đến nào là bác sĩ tâm lý, cho đến mời những chuyên gia về dinh dưỡng. Anh chị không có dấu hiệu nào bất thường về vấn đề sinh sản. Ấy vậy mà mãi vẫn chưa có con. Nhiều người khuyên anh chị đi thụ tinh nhân tạo, nhưng chị nghĩ mình theo đạo Công giáo, làm như thế là lỗi luật, chị không dám, chị sợ tội. Bao nhiêu tiền của dành dụm lại mang ra chạy thầy chạy thuốc để xin con. Nhưng tiền dù nhiều cũng không mua được những thứ mình mong ước.
***
Chạy chữa mãi cũng chán, nhiều người nói anh chị thử đi xin khấn xem sao? Đầy người được ơn có con đó. Nghe nói thánh Giu-se ở ngã tư Bảy Hiền linh lắm, anh chị thử đến đó xin, lỡ may được ông thánh ban cho một thằng cu thì hay biết mấy.
Cũng bán tín bán nghi, bởi lâu nay anh chị vẫn giữ đạo, và sống đạo, tuy không phải tốt lành nhưng cũng không bỏ lễ, cũng thường xuyên giúp đỡ nhà thờ này kia...; thế nên vừa nghe người ta chỉ bảo thế, anh chị cũng quyết định đến xin khấn thánh Giu-se.
***
Nghĩ cũng lạ, người ta nói Chúa thiếu công bằng là thế. Anh chị đều là những doanh nhân làm ăn có tiếng, giàu sang, vậy mà vừa đi xin khấn đã có bầu. Người ta ghen tỵ với anh chị. Người ta nói xấu này nọ. Người ta trù ẻo thế này thế kia…
Đứa con trai được sinh ra trong sự mong mỏi của cả gia đình. Không chỉ có anh chị mà cả nội ngoại hai bên. Nhất là bà nội, bà mong có cháu nối dõi từ bao nhiêu năm nay, hối anh cưới đặng còn nhìn thấy cháu đích tôn. Rồi anh chị cưới, năm năm trời cũng chưa có con. Rồi thêm vài năm nữa, mà dường như bà cụ ráng sống cho đến ngày gặp mặt được cháu nội thì mời yên lòng nhắm mắt.
Thằng Thiên Ân được sinh ra rồi lớn lên trong sự bao bọc của tất cả mọi người trong gia đình. Bà nội đặt tên cho nó là Trịnh Thiên Ân vì nó là ân ban của Chúa, của thánh Giu-se. Vậy nên, nó được nuông chiều bao bọc trước sau ngay từ khi sinh ra. Ba tuổi nó đã đánh lại mẹ, cãi lại cha, mà mỗi khi anh chị la rầy nó thì bà nội lại lên tiếng sao mắng cháu tôi, anh chị muốn tôi chết sớm hay sao vậy…Rồi ngày ngày Thiên Ân lớn lên, nó muốn gì được đó. Dường như chưa bao giờ gia đình phải để nó thiếu thốn điều gì. Mới học lớp năm nó đã có điện thoại, rồi lên lớp bảy mua cho cái xe, thi đậu lớp mười mẹ đổi xe cũ, mua xe mới. Tiền bạc lúc nào cũng được mẹ để sẵn trong cặp.
Cứ thế, ngày qua ngày, thằng Thiên Ân nhận ra rằng nó muốn gì được đó, nó là ông vua nhỏ trong gia đình. Hễ muốn gì mà ba mẹ không cho thì y như rằng hoặc là nó méc nội, hai là quyết tâm nhịn đói cho đến khi ba mẹ đáp ứng sự đòi hỏi của nó.
Nhiều lần anh chị đề nghị với mẹ nên có cách dạy thằng Thiên Ân sao cho hợp lý, chứ cứ để tình trạng này thì thế nào trước sau gì nó cũng hư. Nhưng cứ hễ bàn tới chuyện dạy thằng Ân là y như rằng bà nội cứ thao thao bất tuyệt rằng tụi mày phải tin vào Thánh Giu-se chứ, tụi mày xin khấn thánh Giu-se không lẽ ổng không ban ơn cho nó ngoan hiền…
***
Cuối cùng, việc gì đến cũng đến, thằng Thiên Ân bỏ nhà đi. Bà nội ngất lên xỉu xuống, khóc lóc đòi anh chị đi tìm cháu cho bằng được. Anh chị đau lòng, nhớ con cũng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn bặt vô âm tín. Mấy tháng sau thằng Ân về, cả nhà vui mừng, không ai hỏi lý do tại sao con bỏ đi. Chỉ có bà nội là bào chữa nó về là mừng rồi, đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người quay lại.
Về được dăm ba bữa, nó vơ vét tiền bạc của nội dành dụm bao nhiêu năm rồi lại đi. Thế là cả nhà lại tìm. Cứ như thế, thằng Ân dường như thích cái trò đi đi về về như thế. Mà cứ mỗi lần về là nó lại mang theo một thứ hay vài thứ gì đó. Lúc đầu là tiền bạc, rồi tư trang của mẹ, cũng có khi là cái xe, hay cái tivi...
***
Cả nhà anh chị mướn xe đi cha Long xin khấn Lòng Thương Xót Chúa chỉ mong phép lạ sẽ xảy đến một lần nữa cho gia đình. Thế là nó cũng trở về, bỗng nhiên ngoan hiền khác thường. Nó nói con hối hận rồi, con sẽ làm lại từ đầu… Nói vậy mà chưa được đầy tháng nó lại đi. Lần này nó cầm luôn sổ đỏ của cả ba khách sạn. Bà nội lại khóc lóc đòi cháu. Anh chị thì vừa thương vừa giận.
Nhiều người bàn tán về thằng con cầu khẩn của anh chị. Họ nói bữa thấy nó đi với bọn thằng Tèo Thẹo xóm trên, có khi đi với tụi thằng Bảy Ngón ở dưới nghĩa địa…đi với tụi nó không chộm cướp thì cùng xì ke ma túy…Anh chị ruột gan rối bời. Quyết tìm con, quyết bắt nó về làm lại cuộc đời.
***
Vừa đi chợ vệ, chị đã thấy công an đầy trong nhà, người ta đang truy nã thằng con chị vì tội cướp của giết người. Chị ngã quỵ ngay trước cửa.
Rồi người ta cũng tìm ra được thằng Ân, chờ ngày xét xử. Kể từ hôm đó, chị ngày nào cũng lên đền thánh Giu-se khóc lóc than vãn, xin khấn cho thằng con trai cầu tự của chị. Nhưng rồi dường như lần này thánh Giu-se giả điếc làm ngơ. Con chị bị kết án hai mươn năm tù vì hai tội danh buôn bán tàng trữ ma túy và cướp của giết người. Chị không còn nước mắt nữa mà khóc.
***
Ngày thằng Ân thụ án, lại đến với thánh Giu-se, chị ngồi đó, hai mắt ráo hoảnh, rồi nói với thánh Giu-se mà cũng như nói với chính mình: Ngài đã thương ban cho con một đứa con, nhưng con đã không nuôi dạy nó lên người. Con không trách ngài, nhưng con trách bản thân con đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ…nói rồi chị khóc, hai hàng nước mắt trào ra như thể chưa bao giờ chị được khóc.
Ừ! Giờ chỉ biết khóc thôi chứ có làm được gì nữa đâu!
Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS