LÒNG TIN VÀO THIÊN CHÚA CỦA ĐINH THANH HẢI
Niềm tin của Nó vào Thiên Chúa. |
- Ông nội với Ba mi đã rửa tội theo Chúa, nên mô còn tin chuyện mời thầy đi tìm chú mi.
Đó là câu mà Mệ Nội thường hay nói với Nó, mỗi khi Nội muốn đi tìm người con trai đã chết ở Đại Lộ Kinh Hoàng - Mùa hè đỏ lửa 1972 ở Quảng Trị, những ngày tháng 4 u buồn và tang thương, bao phủ lên người dân quê hương tôi. Nội nghe nơi nào có thầy bói hay là đi cho bằng được, mời thầy đi tìm xác con thơ... Ông Nội với Ba không bao giờ tin thầy bà, mê tín dị đoan, nhưng cũng chiều cho Mệ Nội vui, nhưng biết bao lần tìm mà không được, mỗi lần vậy Mệ Nội lại buồn hơn.
Gia đình Nó thì theo đạo ông bà, tổ tiên từ xưa nay. Năm 1962, ông Nội được Cha ở nhà thờ làng Dương Lộc đỡ đầu đưa vào cảnh sát (áo trắng), đó là cái duyên của Ông Nội đến với Thiên Chúa. Sau 1975 thì ông Nội cùng gia đình vẫn theo đạo ông bà.
- Chồng ơi, sao chồng có đức tin vào Chúa lớn như vậy?
Vâng, kể cho em nghe câu chuyện thuở ngày xưa, có khi nghe xong em cười khen là giấc mơ của anh đẹp. Giấc mơ của ngày xưa ấy là: "Trong một đêm, đứa trẻ tuổi ngoài 16 nằm ngủ mơ, Nó đứng trước một chiếc cổng vàng rất lớn, đẹp như trong câu chuyện cổ tích về chốn thần tiên. Bất chợt một người ra mở cửa và nói: Tôi là Thánh Phêrô người giữ cửa thiên đường, con hãy vào trong Chúa đang đợi..."
Sau giấc mơ Nó đã tìm gặp tượng chúa Giêsu bằng đồng nho nhỏ, chắc của người lính Mỹ nào đó đã bỏ lại sau chiến tranh, người ta bán nhôm đồng cho Mạ của Nó, vừa thấy là Nó đã cầm lên ngay. Thế là Nó chạy thẳng vào nhà cậu và tự làm cây thánh giá, cả ngày trời hì hục cưa với bào, xong đánh giấy nhám cho thật láng và sơn dầu bóng lên. Lấy đinh đóng tượng Chúa lên thanh giá và đặt ở trên đầu giường...
Dưới cây Thánh Giá chúng con nguyện cầu một tình yêu bền vững!
.
Hồi đó, trong giấc ngủ Nó thường hay bị bóng đè, những giấc mơ hung tợn, mỗi lúc vậy Nó nghĩ đến Chúa là bình an. Những giấc mơ này kéo dài mãi đến sau này, khoảng 6 năm gần đây thì không còn nữa, Nó không sợ bóng đêm hay những cái giống người ta gọi là ma, nhưng làm sao ngủ khi nghĩ bên mình có ai đó... giấc ngủ chỉ đến khi mệt và luội đi.
Cũng từ lúc còn nhỏ, Nó tìm hiểu về Chúa, rồi mở radio nghe đài giảng đạo, Nó có viết một lá thư và gửi theo địa chỉ mà đài cho ở đâu bên nước ngoài, trong lá thư Nó xin Chúa ban phước lành cho người thân và cho Nó sớm trở thành Kiến trúc sư, một nghề mà Nó mơ từ lúc còn học cấp phổ thông.
Tượng Chúa đi theo Nó qua những ngày sinh viên, Nó đặt tượng ngài trước bàn vẽ, lấy keo 502 dán lên tường, mỗi lần chuyển nhà là sau cây thánh giá cả một lớp keo và vữa xi măng. Tượng Chúa đã vào Sài Gòn cùng Nó tới tận bây giờ. Có những lần tưởng rằng đã mất tượng Chúa, thế đó mà chẳng thể rời xa.
Nhớ những ngày xưa, khi Nó rời Khe Sanh vào Huế học ôn luyện thi đại học, Nó đã mạnh dạn bước vào nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế ở đường Nguyễn Huệ. Chắc rằng nhiều người biết Nó là người ngoại đạo, nhưng tin Chúa mà đến nơi đây. Ngồi nghe Cha giảng đạo mỗi ngày cuối tuần, rồi ngậm bánh thánh như phần thưởng cho Nó sống thánh thiện hơn.
Rứa đó, và trong Nó luôn tin về ngài, như lời Chúa dạy: "Phúc cho những ai đã không thấy mà tin"
Sài Gòn 03/04/2018