Viết Cho Em…
hình minh họa |
(Viết cho những ngày yêu hời hợt nhưng say đắm, viết cho cái tuổi đứng trước ngưỡng cửa của bao lựa chọn, những quyết định của cuộc đời giữa anh và em. Viết cho em những ước nguyện của anh và niềm hy vọng sống trong chính bản thân em, viết cho em những điều chưa trọn vẹn nhưng thế cũng đủ làm anh và em hạnh phúc).
Huế nó buồn, buồn lắm phải không em?
Mưa tí tách bên hiên ngoài góc phố
Rồi bất chợt cơn mưa rào thác đổ
Pha chút lạnh hơi gió lúc chuyển mùa.
Anh bước đi trong lòng đầy trống trải
Nỗi nhớ em, theo cung bậc yêu đương
Lòng tự nhủ “ ngốc” hỡi có biết không ?
Vắng bóng em, anh buồn nhớ nhiều lắm.
Em còn nhớ bài thơ tình đầu tiên anh tặng em chứ. Giờ cũng ý nghĩa như vậy nhưng khoảng cách lại xa rất nhiều, xa về địa lý, xa về thời gian và có thể xa về cả con đường mà mỗi chúng ta sẽ đi.
Yêu xa
Anh giờ ngẫm lại những quãng thời gian mà ta dành cho nhau. Em vì anh vào Huế, mảnh đất của những mùa mưa, những mùa cô đơn và lạnh lẽo, anh vì em mà về Vinh, nơi mà dường như trái tim anh chỉ dành cho em, nơi mà em luôn chờ đợi mặc dù không lâu nhưng đủ ấm áp và hạnh phúc em nhỉ?
Anh nhớ hình bóng của cô gái dễ thương, tâm lý và tốt bụng luôn nghĩ cho người khác. Em nói: “ Đem tiền, mua một ít mì giúp đỡ các bạn sinh viên lũ lụt, kêu gọi mọi người giúp đỡ”. Nơi em tỏa ra sự ấm áp và đồng cảm. Chắc đó là sự ấn tượng đầu tiên của em nơi anh và cả những danh từ ngộ nghĩnh mà đáng yêu đi kèm với hai ta: “ chó” và “ mèo”.
Lần đầu tiên ta gặp nhau, anh nghĩ đó thật là sự trùng hợp, chỉ là những câu nói vui đùa, chọc ghẹo. Rồi anh chào em đi, em đáp lại với hình dáng đáng yêu “ chó”, ( nghĩ lại vẫn còn mắc cười nè).. Cũng chính vì ấn tượng ban đầu đã cho anh được gặp, được yêu và được thương em, được gọi em với cái tên rất đáng yêu “ ngốc”. Cám ơn em vì đã đến bên anh! Đã dành những sự quan tâm hằng ngày, những lời động viên và luôn bên lúc anh cần!
Tình yêu của chúng ta cũng vì thế mà bắt đầu nảy nở. Anh còn nhớ lần hẹn hò đầu tiên của hai ta, em e thẹn, anh thì ngập ngừng… cái nắm tay, cái ôm sao khó vậy? Chắc bởi vì đó là lần hẹn hò đầu tiên của anh, nên có chút bối rối. Đà Nẵng nó đẹp, đẹp trong mắt của anh vì nơi đó in hình bóng của em, của cô gái vẫn cứ cầm que kem chờ đợi anh, mặc dù nó đã chảy thành nước. Anh thật sự cảm động, cảm động vì hình ảnh đáng yêu và cảm động vì tình yêu em dành cho anh. Cả những kỷ niệm ta đi chơi cùng nhau, những ánh đèn rực sáng và huyền ảo của Phố cổ Hội An, những cảnh đẹp nên thơ hướng về biển của bán đảo Sơn Trà, kỷ niệm với những cây cầu đầy sắc màu của Đà Nẵng luôn nằm trong tâm trí của anh. Anh nhớ em nhiều lắm! Nhớ nụ hôn đầu của hai đứa dành cho nhau, anh nhớ lắm!
Anh nhớ những chiều Vinh, hai ta cùng nhau đi chơi ở “ Núi Quyết”, cùng nhau thưởng thức đủ các món ăn cho đến món mình làm. Anh thèm hương vị của ốc, nó ngon không chỉ ở người làm mà ngon vì ở đó có em. Không biết hai ta còn được cùng nhau ăn nó nữa không? Và cả những lần tham dự Thánh Lễ Giáng sinh đầu của hai đứa, anh nhìn em ngồi đó, em nhìn lên Thánh Giá Tình yêu rồi nhắm nghiền mắt lại, như đang ước nguyện cho đôi ta, ước nguyện cho một tình yêu đẹp đẽ, cho lý tưởng mà cả hai ta cùng xây đắp.
Em, một cô gái giàu nước mắt và tình cảm!
Còn rất nhiều kỷ niệm đẹp, anh sợ nhắc lại rồi đọng lại ở em nỗi buồn, anh sợ khiến em lại phải khóc. Những lần em không vui, anh buồn lắm, buồn biết mấy những ngày tháng để em phải cô đơn, những ngày tháng với sự vô tâm của anh rồi để em khóc một mình. Anh biết em khóc rất nhiều vì anh, giờ nghĩ lại anh thấy có lỗi với em rất nhiều, hối hận vì giờ không được lau nước mắt ướt đẫm trên vai anh khi em chào anh mà về. Nhưng từng đó cũng đủ làm cho anh hạnh phúc và thầm cám ơn em rất nhiều.
Ước nguyện!
“ Một giọt”, “ Trăng Thập Tự” lời tâm sự chia sẻ của em vẫn hằn trong tim anh như là lời hứa và sự cố gắng của em về một Tình Yêu tuyệt mỹ, Tình Yêu Giê-su. Anh sung sướng và hạnh phúc khi thấy em luôn được sống trong sự dìu dắt của Ngài, được Ngài nuôi nấng và soi sáng cho đến tận bây giờ. Anh thấy được ước nguyện mãnh liệt nơi em trong sự khiêm tốn và niềm phó thác.
Thế nhưng anh biết bây giờ trong em còn bị xao động rất nhiều từ phía bản thân, gia đình và cả mọi người xung quanh. Em ạ, con đường nào cũng có những khó khăn mà mình phải trải qua. Có thể ngay bây giờ Chúa đã gửi Thập Giá để thử niềm tin và sự kiên tâm nơi chính bản thân em. Nếu em tin rằng Chúa vẫn luôn ở bên và mời gọi em về với Ngài, thì anh tin rằng em sẽ vượt qua và càng gắn bó mật thiết với Ngài hơn.
Em bảo: “ Em là người dễ khóc, hay suy nghĩ và đầy tâm sự nên khó mà trọn lành trong đời dâng hiến”, nhưng anh lại nghĩ rằng: Những người mang đầy tâm trạng, nhiều suy tư thì dễ dàng sống mật thiết trong Chúa hơn, dễ thưa chuyện và gắn bó với Ngài trong lời cầu nguyện hằng ngày, những nỗi niềm nếu em biết cách trao gửi cho Chúa thì Chúa sẽ luôn đón nhận trong sự chân thành của em và luôn che chở cho em.
Em ạ, cũng giống như Mẹ Têrêsa Calcuta từng nói: “ Không có gì êm đềm hơn trong những khoảnh khắc khó khăn, bạn biết rằng có ai đó đang chiến đấu với mình”. Vì vậy hãy đi “Tìm Chúa” và Ngài sẽ chiến đấu cùng em, hãy cho mình khoảng thời gian, khoảng thời gian để mình nghiệm lại, khoảng thời gian tuy ngắn nhưng quyết định cho cả cuộc đời.
Thật sự anh rất ích kỷ, không muốn em là của người khác, chỉ muốn rằng hai ta cùng nhau thực hiện lời ước nguyện ban đầu rồi mỡn tượng cảnh của em với trang phục nữ tu, và anh cũng thế. Nếu thế thì nó đẹp biết bao, Tình Yêu hướng đến một Đấng Minh Quân tuyệt hảo.
Anh sẽ rất hạnh phúc khi cả hai ta cùng nhau vượt qua những rào cản của cuộc đời mỗi người mà vững bước trên con đường của Tình yêu Giê-su. Đâu đâu cũng có những khó khăn của nó, nhưng nếu mỗi chúng ta cố gắng, kiên trì mà vượt qua thì thành quả sẽ rất ngọt ngào và xứng đáng.
Hãy sống cho bản thân mình. Anh không thể là người quyết định thay em, mà điều đó nằm ở em. Anh vẫn sẽ luôn đứng bên em, ủng hộ và luôn nhớ tới em trong lời cầu nguyện. Chỉ mong một điều em sẽ luôn được hạnh phúc và bình an.
Huế vẫn cứ như vậy mỗi khi hè về em ạ ! vẫn mang trong mình những hình ảnh quen thuộc, dòng Sông Hương, Cầu Trường Tiền, những con đường, ngõ quán mà hai ta từng rải bước trên đó, những bãi biển mà giờ đây thiếu vắng bóng em… Giờ chắc rằng Huế sẽ buồn khi thấy anh không vui, bởi vì ký ức cứ ùa về trong anh. Em và anh, đã chọn cho mình hai con đường khác nhau mà trên đó chúng ta chỉ là “ Người bạn đồng hành thân yêu vậy”. Anh chưa thể quên em mặc dù trước mắt anh sắp sửa là một chặng đường mới, chặng đường vắng bóng em, nhưng em yên tâm ở con đường đó anh còn có một người với tình yêu dành cho anh và cả em rất lớn lao, đó là tình yêu của Thầy Chí Thánh Giê-su.
Em ạ! Con đường anh đã chọn còn phía trước, trong bước đường đi đến, anh còn phải trải qua nhiều cám dỗ lắm. Những ham muốn đời nhân, những ước vọng đời danh, những hào nhoáng đời tài. Anh sẽ cố gắng hơn nữa, để sự hy sinh của cha mẹ, điều mong ước của bạn bè và để cho tình yêu của em không là một ký ức trên trang giấy.
Em à! Anh không hối hận khi yêu và được yêu em! Anh chỉ biết cám ơn và cầu nguyện cho em. Nhớ hãy suy nghĩ thật kỹ càng trước mọi lựa chọn và hãy sống thật tốt, nếu không anh sẽ buồn lắm đó.
Cầu nguyện nhiều cho anh như em đã hứa nhé!
Huế 12 tháng 04...
Trăng Rằm