“Lúc đó, tôi nghĩ gì?”
Các giáo dân thường tự hỏi, có thể là một câu hỏi vui, nhưng chắc cũng là một câu hỏi thật lòng: “Lúc các tiến chức nằm xuống để hát kinh cầu các thánh trong nghi thức truyền chức, họ cảm thấy gì và đang nghĩ gì vậy?”.Ai cũng phải thừa nhận rằng, đó là một khoảnh khắc rất đẹp và linh thiêng. “Cảm thấy gì” hay “đang nghĩ gì” là những câu hỏi rất thường hằng mà người ta dành cho nhau trong những thời điểm đặc biệt nào đó của cuộc đời. Có một đụng chạm thiêng liêng nào lúc đó không? Bồi hồi, xúc động, lắng lo…? Chắc là mỗi người sẽ có những cảm nghiệm khác nhau.
Riêng tôi,
Nằm xuống, tôi bất chợt tự hỏi mình: mình là ai mà được nhiều người quan tâm cầu nguyện cho như thế. Tôi là ai mà được “Thiên Chúa nhớ đến và bận tâm” (x. Tv 8). Cả triều thần thiên quốc chuyển cầu cho tôi [và cho các anh em đang nằm cạnh tôi]. Thế giới và vũ trụ như nhỏ lại. Tôi có cảm tưởng ơn Chúa cứ dạt dào tuôn đổ qua từng giọng hát kinh cầu được cất lên. Một cảm giác thấy mình được yêu thương và bao bọc bởi ân sủng Chúa, được “ở lại” trong Ngài. Nó ấm nồng, lâng lâng… Thật khó mà diễn tả!
Tình thương ấy của Ngài, tôi cảm nghiệm được qua những con người mà tôi gặp gỡ trong suốt hành trình đời mình. Nằm đó, tôi nghĩ đến ba mẹ và gia đình, nơi tôi đã có được những cảm nghiệm chân thực đầu tiên của cái gọi là tình yêu thương nồng ấm; xuất hiện trong đầu tôi cũng là hình ảnh của người tôi được cơ may gặp gỡ trên hành trình sứ mạng. Rồi tôi nhớ đến khoảnh khắc tôi được biết đến Dòng trong một cuộc gặp gỡ không hẹn trước. Kể từ đó, một chân trời mới được khai mở dần dần. Hết cánh cửa này đến cánh cửa khác của sự bất ngờ cứ hiện ra, lôi kéo tôi đến những điều mới mẻ của tình Chúa, tình người, tình anh em và của sự dâng hiến.
Tôi cảm nghiệm được tình yêu của Chúa dành cho mình ngang qua Dòng và những người tôi gặp gỡ trên bước đường sứ mạng. Tôi biết ơn Dòng vì Dòng đã rất kiên nhẫn với tôi, luôn khích lệ và tạo điều kiện để tôi đào luyện mình. Những lúc tôi muốn bỏ cuộc thì Dòng lại cho tôi sức mạnh. Những yếu đuối của tôi, Dòng sẵn sàng bỏ qua. Tôi thấy mình được khuôn đúc và che chở trong Dòng, trong tình huynh đệ để cùng với anh em mình sống cho sứ mạng của Đức Kitô.
Nằm đó, đối diện với nền sân khấu, tôi thấy mình gần “mặt đất” hơn bao giờ hết. Tôi tự nhắc nhở mình về điều mà mình sắp lãnh nhận. Tôi được mời gọi để biết mình cũng chỉ là bụi đất mà thôi, yếu đuối và mong manh lắm giữa dòng đời. Tôi sắp được thánh hoá để trở thành linh mục. Nhưng điều đó không giải thoát tôi khỏi thân phận của một kiếp sống nặng bụi trần. Tôi phải trả về cho đất thấp này những gì thuộc về nó để tìm đến một giá trị cao quý hơn, ứng xử theo một cung cách được Tin Mừng hoá và luôn lấy Giêsu làm chuẩn mực cho từng hành vi nếp nghĩ.
Đối diện với đất, tôi biết là mình sẽ được sai vào giữa dòng đời này, chứ chưa được thảnh thơi, nghỉ yên hay hưởng thụ. Ơn trở thành linh mục được ban cho tôi để tôi phục vụ người khác, chứ không phải là một quà tặng cho riêng tôi để tôi cất giữ trong tủ trưng bày. Kiểu “ở lại” mà Chúa mời gọi tôi không phải là một kiểu cảm xúc hay an phận thủ thường, nhưng là được chìm sâu trong tình yêu và sứ mạng của Đức Giêsu trong một mối tương quan cá vị với Ngài: tôi và Giêsu sẽ vui với nhau, khóc với nhau, đi đứng với nhau, hứng chịu mọi việc với nhau, làm việc cùng nhau…
Nhưng dòng đời này cũng chua cay lắm! Tôi biết! Giữa bầy sói dữ mà! Tôi chỉ là một con chiên non, kinh nghiệm chưa có, khả năng hạn hẹp, trong khi những yếu đuối và bất toàn vẫn cứ còn nhan nhản, đào luyện mình mãi mà chẳng thấy tiến bộ được bao nhiêu. Ngoài kia, có biết bao nhiêu người đang cần ơn Chúa, cánh đồng lúa đã nặng trĩu bông. Tôi lo sợ, không biết mình có đủ sức để cầm chiếc liềm để gặt lúa và không biết liệu mình có thể luôn là một người thợ nhiệt thành… hay sẽ bị những ngọn cuồng phong làm cho chao đảo và những ảo tưởng của thế trần làm mê say? Tôi sợ!
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình cần lời cầu nguyện của mọi người nhiều như lúc này và tôi hiểu được rằng vì sao cả cộng đoàn dân Chúa phải cùng hiệp ý kêu van các thánh trên trời chuyển cầu cùng Chúa cho chúng tôi. Họ mong chờ tôi sẽ trở thành một linh mục tốt lành như vị mục tử Giêsu. Họ mong chờ nơi tôi rất nhiều. Chúa Cha đã ban Thánh Thần cho tôi, để tôi được trở nên như Chúa Con, khuôn mẫu từ đó tôi được tạo thành và cũng là cùng đích mà tôi phấn đấu mỗi ngày để hướng đến. Thánh Thần đến với tôi, chẳng phải vì tôi thánh thiện hay tài năng gì cả, chỉ bởi vì Thiên Chúa Ba Ngôi đã yêu tôi và muốn tôi như thế!
Đứng dậy, tôi bỗng nhớ đến hình ảnh người lính mà Thánh Inhaxio phác hoạ trong Linh Thao. Một sự sẵn sàng nào đó xâm chiếm tâm hồn. Dù biết là mình bất xứng, nhưng…
“nhờ ơn huệ và sự trợ giúp của Chúa,
con xin tiến dâng chính mình con lên trước lòng nhân từ vô biên Chúa
và trước mặt Mẹ vinh hiển Chúa
cùng tất cả các thánh nam nữ của triều đình thiên quốc,
con mong muốn và ước ao noi gương Chúa chịu mọi sỉ nhục,
mọi khinh chê và mọi nghèo khó thực sự cũng như thiêng liêng,
miễn là điều ấy phụng sự và ngợi khen Chúa hơn…” (Lt 98)
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
https://dongten.net/2018/12/07/luc-do-toi-nghi-gi/