SINH NHẬT MÙ
Lời cầu nguyện của con tôi, ngày 28 tháng 11, 2007
Đêm hôm qua , đứa con gái 5 tuổi của tôi không chịu ngủ mà khóc. Nó nói:
- Sao con đã cầu nguyện xin Chúa cho ba hết bị mù mà ba vẫn cứ bị mù hoài. Chúa có ở trên cây Thánh giá không?
Tôi nghẹn ngào nghe những lời này và trong nhất thời tôi cũng không kịp nghĩ ra một lời giải thích nào cho con, tôi chỉ bộc trực đáp:
- Ba bị mù thì có sao đâu. Bị mù vẫn vui mà. Ba thích bị mù…
Nó không chấp nhận điều ấy và nói: "Bị mù thì có gì vui chứ?"
Những lời ngây ngô của con trẻ khiến tôi ứa nước mắt. Tôi chẳng biết phải giải thích thế nào nữa mà chỉ còn ôm nó vỗ về. Tôi bỗng nhớ đến một cảm xúc mà hồi đầu năm này tôi đã viết nhưng chưa hoàn chỉnh. Đêm nay câu nói của con trẻ làm tôi không ngủ được và xin kể lại câu chuyện ngắn ấy thay phần nhập đề cho cảm nghĩ hồi đầu năm của tôi….
O0o
SINH NHẬT “MÙ” 8 tháng 1, 2007
Khi tôi mở cửa sổ ra đón chào một ngày mới, cơn gió mát dịu và một ít nắng ấm của mùa đông nhiệt đới lùa vào phòng. Trời Sài gòn sáng nay nhiều mây nhưng cũng đủ ấm để không phải mặc áo dài tay. Ngày 8 tháng 1 năm nay giống 8 tháng 1 của 29 năm trước. Hôm ấy, trời cũng nhiều mây và gió mát dìu dịu, tôi đi tắm biển chung với một nhóm bạn học rồi …. Tai nạn đã đến.
Tai nạn đã cướp mất ánh sáng của tôi. Những năm đầu với bóng tối thật là vất vả. Có một hôm ngồi trước hiên nhà với cậu Lâm Cậu hỏi tôi:
- Nếu chọn một trong hai trường hợp, hoặc là sáng mắt và sống trong nghèo đói, cô đơn và vất vả và hoặc là mất ánh sáng nhưng có tất cả, đời sống sung túc, gia đình hạnh phúc v.v. thì cháu chọn cái nào?
Tôi ngẫm nghĩ mãi rồi trả lời với cậu bằng một câu hỏi khác:- Người ta có đôi mắt, có sức khỏe để làm gì? Có phải là để đổi lấy một đời sống có ý nghĩa hay không? vậy thì nếu có đầy đủ sức khỏe mà không đạt được mục tiêu của đời mình thì sức khỏe ấy có ích gì?
Đến nay, tôi vẫn tin rằng đấy là câu trả lời hợp lý nhất của mình. Nhiều người quen biết cũng từng cảm thương cho cái số kiếp tăm tối của tôi và họ bình luận rằng: nếu có tiền muôn bạc vạn mà mất đi đôi mắt thì của cải kia để làm gì đây. Tôi cũng chỉ dùng một câu trả lời như từng nói với cậu để đáp lại ý kiến này. Cám ơn cậu và cám ơn bạn bè của tôi. họ đã giúp tôi hình thành một định hướng đúng cho đời mình. Từ ngày ấy, tôi nhận ra ý nghĩa của đời mình là xây dựng tương lai từ những cái đang còn lại. Tôi không còn hoang tưởng đến một điều kiện tối ưu hoặc đứng núi này trông núi khác như tôi vẫn thường nghĩ trước đây.
Tôi đã có, đã mất và đã làm lại từ đống hoang tàn đỗ nát của đời mình. bài học lớn nhất là chấp nhận thực trạng của mình. Trong suốt quãng đời đã qua, tôi không hề cảm thấy rằng mình sống vô ích hay cô đơn. Tôi đã cố leo lên bao nhiêu con dốc cao của đời người. Những thứ mà tôi có được hôm nay chính là niềm vui và sự mãn nguyện.
Có nhiều lần, bạn bè tôi biết được tin tức của một đoàn bác sĩ nhãn khoa nước ngoài mới sang Việt nam công tác. Họ tìm mọi cách để dành cho tôi một suất được khám chữa. Họ mong rằng cách giải quyết tốt nhất cho trường hợp của tôi là nhờ sức mạnh của y học để trả lại ánh sáng cho tôi. Mấy năm đầu, tôi còn sốt sắng đi theo họ. Nhưng sau nhiều lần với thật nhiều câu hứa hẹn để an ủi của bác sĩ, tôi nhận ra rằng đây có lẽ là định mệnh của tôi. Định mệnh với tôi là cái mà mình không thay đổi được. giống như việc bạn là con của ông bà này mà không phải ông bà khác, bạn được sinh ra vào ngày này nhưng không phải ngày khác và bao nhiêu thứ đã được sắp xếp trước mà bạn chẳng được dự phần vào việc sắp xếp ấy. Tôi tin rằng định mệnh tác động rất lớn lên cuộc đời mỗi con người. Nhưng cái tác động lớn hơn là ở chính mình. Tôi cảm thấy rất bực tức mỗi khi mình bị loại ra khỏi sự sắp xếp cho đời mình. Vì thế, tôi cương quyết phải tham dự vào cuộc sắp đặt này.
Lắm khi, tôi đã thất bại và đau đớn cho những thiệt hại do sự thất bại gây ra. Có lúc tôi buồn đến nổi nghĩ rằng mình nên chết quách đi cho xong. Những lần như thế tôi bỗng chợt nhớ rằng tôi là người mù. Cái mất mát thuộc loại lớn nhất tôi đã gánh chịu được và đang có rất nhiều cơ hội để chiến thắng nó. Nếu tôi chết đi trước khi có thể hoàn toàn chinh phục được nó thì uổng phí quá. Chính cái mù đã giúp tôi lấy lại thăng bằng sau những thất bại này. Phải, cái mù chính là nguyên nhân đầu tiên của các thất bại. Thoạt đầu tôi đã nhận ra nếu tôi không bị mù có lẽ mình không gặp cái thất bại vừa rồi. Nhưng sau đó, cái mù lại giúp tôi vượt qua thất bại.
Kinh nghiệm của những lần thất bại dạy tôi một bài học rất lớn. Hãy lợi dụng cái yếu nhất của mình để chiến thắng. Tôi đã từng lợi dụng những cái mạnh nhất của tôi để thành đạt và nay tôi biết thêm một điều nữa là cả cái yếu nhất cũng cần biết sử dụng nó. Lắm khi tôi còn thấy mình láu cá khi ỷ lại vào cái mù để nhanh chóng dành được phần ưu tiên.
Một đồng nghiệp làm công tác cộng đồng chia sẻ kinh nghiệm với tôi rằng. Khi anh tiếp xúc với cộng đồng người có HIV anh thường xuyên mặc một kiểu áo quần, dùng một kiểu nón, đi một kiểu xe và đủ thứ cái chi tiết ngoại hình khác. Cốt lỏi là để gây ấn tượng về anh trên đối tượng của anh. Khi nói đến anh, họ hình dung một cán bộ cộng đồng với kiểu dáng vẻ bề ngoài như anh đã tạo cho họ. thậm chí, nhiều đối tượng có HIV anh chưa hề quen biết cũng có thể dễ dàng nhận dạng ra anh vì đặc điểm này. Nghe xong tôi chợt mỉm cười. Tôi vốn có sẵn cái mù làm nhãn hiệu cầu chứng tòa cho thương hiệu của mình rồi. khi bước vào hội thảo chuyên ngành, tôi chẳng cần phải vỗ ngực xưng tên nhiều. Đối tác của tôi họ nhận dạng tôi rất nhanh nhờ cái mù này. Thậm chí, một vài đối tác khi gặp tôi lần đầu, họ chưa biết tôi là ai. nhưng họ tự hỏi tại sao một người mù lại có mặt ở đây. Và thế là họ tự đến tìm tôi để hỏi thăm. Cái mù từng bước đã được tôi thuần hóa và biến thành một lợi thế tự nhiên không dễ gì cạnh tranh được.
O0o
1 giờ sáng 29/11/2007
Quả là tôi đã chiến thắng cái mù. Tôi còn biết nhiều bạn bè khuyết tật của tôi cũng đã chiến thắng cái khiếm khuyết của họ. Dường như người khuyết tật chúng tôi chỉ cần chiến thắng cái gánh nặng của định mệnh là có thể xem như vượt qua bể khổ cuộc đời. Mỗi năm tôi lại kỷ niệm ngày mình bị mù với một tâm trạng rất lạc quan, phấn khởi. Nhiều cô gái muốn bạn bè đặt cho mình một biệt danh kèm theo cái nét mỹ miều nhất của cô ta như: Loan Mắt Nhung, Thúy Điệu v.v.. Lắm khi có bạn gọi tôi bằng cái tên Thiện Mù tôi lại thấy vui vui. Mặc dù, người bạn ấy khi biết rằng tôi đã nghe trộm anh gọi tôi như thế có cảm thấy hơi lúng túng vì đã dùng một thứ nhãn hiệu không đẹp lắm gán cho tôi.
Nói gì đi nữa thì cái mù, cái khuyết tật vẫn là những thứ tiêu cực của cuộc đời. Có nhiều người may mắn nhào nặn nó để biến nó thành một thứ độc đáo cho riêng mình. Thành tích ấy vừa để tự an ủi và cũng để họ có thể sống tiếp một cách có ý nghĩa. Thế nên nếu có một đặc ân của Thượng đế cho tôi một điều ước như con gái tôi từng cầu nguyện thì tôi sẽ ước cho thế gian không còn người khuyết tật nữa, không còn người mù nữa. Nếu điều ấy được ứng nghiệm thì tôi sẽ xin Ngài hãy cho tôi là người mù cuối cùng được sáng mắt. Bởi tôi và nhiều người khác tuy có mang thương tật nặng nhưng chúng tôi không còn khuyết tật từ ngày tôi biết vui với cái khiếm khuyết ấy.
Tặng con gái cưng những lời yêu thương tha thiết nhất của ba.
Thursday, November 29, 2007
O0o
Ngày 8 tháng 1, 2008
Buổi sáng sớm tôi gặp em trên mạng liền gởi một tin nhắn báo rằng hôm nay là sinh nhật mù của tôi và em hãy chúc mừng, kèm theo là cái địa chỉ blog của bài này. Em nhanh chóng gởi ngay cho tôi một lời chúc mừng sinh nhật rất giản đơn và cũng chân tình. Tôi vui mừng đón nhận vì lâu lắm mới có một người chúc mừng tôi trong ngày này.
Trưa đến, có lẽ em thong thả thời gian hơn đã vào đọc bài viết này. Sau đó, em gởi cho tôi một lời xin lỗi vì em không nghĩ đấy là kỷ niệm ngày tôi bị tai nạn. Tôi khẩn cầu em:
Bạn tốt của anh, hãy cho anh cái mà anh thích. Đừng cho anh cái mà mọi người thích.
Câu nói ấy vẫn chưa thực sự thuyết phục em, em cho rằng không nên đem điều ấy ra mà ăn mừng. Tôi nói thêm:
Điều đã đến thì đã đến rồi. Nổi đau đã không còn nữa. Giờ đây cái tai nạn chỉ là nguyên cớ để tôi có một cuộc sống mới. Cuộc sống ấy cũng có đầy đủ ý nghĩa. Nếu em hiểu tôi như một người bạn tốt của tôi, xin hãy nhìn ngày ấy là một bước ngoặc. Tôi đã chiến thắng nó và tôi được phép ăn mừng chiến thắng ấy. từ nay, nó không còn là một nổi đau hay một thất bại nữa. Đừng bi lụy xin hãy vui mừng để tôi được thực sự thoát khỏi cái nỗi đau của bóng tối.
Em chấp nhận. tôi mừng lắm. Tôi và em học chung suốt 5 năm trong lớp đại học tại chức. Thế nhưng tôi và em chẳng quen nhau. Mãi đến cuối cùng khi trường tổ chức ôn tập thi tốt nghiệp, chúng tôi học nhóm với nhau và từ ấy mới hiểu được nhau. Tôi và em cách tuổi nhau khá xa và cùng có gia đình riêng. Em đã có 2 con, tôi chỉ mới một con. Cám ơn bạn tốt của tôi. Mong rằng mọi người đừng kéo tôi trở về nổi đau của ngày đầu mới bị khuyết tật nhưng hãy cùng tôi mỉm cười với nó.
Trần Bá Thiện
https://dotchuoinon.com/2010/01/07/sinh-nh%E1%BA%ADt-mu/