Mùa chạy Show!
Trong cuộc đời linh mục của mình, tuần cuối của các mùa Vọng và mùa Chay là thời điểm bận rộn nhất. “Tôi bận lắm….tôi bận lắm…tôi bận lắm” là điệp khúc không tên cứ phát ra. Tôi bỗng dưng thấy mình lên giá đột xuất. Các linh mục quen cũng như không quen, thường là các cha xứ, “Cha giúp giáo xứ chúng con giải tội nhé….giảng lễ nhé…đồng tế nhé…”, và không quên nhắc, “Cha nhớ kéo thêm mấy cha nào cha biết nữa nhé.” Chao ui, đúng là biển động mắm lên giá. Bận như các ca sỹ nổi tiếng chạy show từ phòng trà qua phòng trà khác vậy. Chớ mọi khi ai mà thèm biết em là ma nào mà gọi. Còn số điện thoại của mình, sao mà các cha xứ biết thì em mù tịt.
Mùa Vọng và mùa Chay, hình như tôi thấy mình bị nhiễm hội chứng chạy show, và cũng có lúc cảm thấy áy náy guilty vì chạy show hơi bị nhiều. Đã là linh mục thì giải tội, giảng lễ, đồng tế… ban phát các bí tích là trách nhiệm, có chi mà than phiền hả Tám? Ăn cơm Chúa thì phải múa suốt ngày chớ. Đã đành là vậy, nhưng tôi vẫn thấy sao sao đó. Sao sao là sao hả Tám? Ừa, thì có cái gì đó không được ổn cho lắm. Busy busy busy…bận rộn chạy quanh là dấu hiệu của cái gì đó không được ổn.
Theo kiểu chơi chữ, chữ BUSY là viết tắt của Being Under Satan’s Yoke. Nghĩa là đang nằm dưới ách của thằng quỉ Satan đó. Eo ui, ghê quá! Mần chi mà để cho thằng quỉ Satan khống chế mình dưới ách của nó rứa hè! Mỗi lần mình bận rộn, ngay cả bận rộn giải tội, bận rộn chuyện nhà thờ… cũng có thể nằm dưới ách của thằng Satan sao? Không ít người, một cách vô thức, dùng việc bận rộn bù đầu bù óc, chạy đó chạy đây, hết làm chuyện này chạy sang làm việc khác…thật ra là một cách che đậy một sự trống vắng nào đó trong tâm hồn mình. Một lỗ hổng, một sự trống rỗng của tâm hồn, emptiness, không biết phải giải quyết bằng cách nào, nên họ tìm đến sự bận rộn, being busy. Hình ảnh Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện trong thinh lặng, vắng vẻ, một mình, phải chăng là ngài không để cái sự bận rộn chi phối làm chủ con người của mình.
Mùa Vọng và mùa Chay, các linh mục khuyên bảo giáo dân sống tỉnh thức, cầu nguyện, làm việc bác ái….để chuẩn bị tâm hồn đón Chúa. Lắm lúc không khỏi giật mình, thấy mình quá bận rộn chạy show giải tội cho người khác mà quên đi chính con người của mình. Mình có sống điều mình khuyên người khác? Mình sống ồn ào quá. Quá ồn ào với các sinh hoạt.
Mùa Giáng sinh này, khi chiêm ngắm hang đá, tôi sẽ thầm mong cho mình có được một khoảng khắc của thinh lặng. Một sự bình an thanh thản như Maria, như Giuse. Họ chẳng làm gì cả. Không ai nói với ai một lời nào. Họ thinh lặng. Một sự thinh lặng tuyệt đối. Sự thinh lặng có thể nói lên những điều mà lắm khi ngôn ngữ không thể lột tả hết. “Còn bà Maria thì hàng ghi nhớ tất cả những điều ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng.” (Lc 2:19)
Lm. Quang Phan SVD
Mùa Vọng 2011.
http://dongngoiloi.blogspot.com/2011/12/mua-chay-show.html#more