SƠ VÂN
Hình minh họa: Sr Claret, từ ngôi sao truyền hình trở thành nữ tu |
“Mày mà đi tu, tao thề tao sẽ cọc trọc đầu mày.” Đó là những lời cảnh cáo hay đúng hơn là những lời đe doạ mà mẹ Vân dành cho em mỗi khi em kể chuyện về các sơ đang phục vụ trên nhà thờ.
Kể cũng lạ, từ ngày bắt gặp và nói chuyện với hai sơ mới về phục vụ tại giáo xứ, tâm trí Vân lúc nào cũng nghĩ đến các sơ. Đến nỗi ngay cả những lúc tham dự thánh lễ, Vân cũng không sao cầm lòng cầm trí được, vì mắt bận hướng về các sơ. Không biết có phải vì chiếc áo dòng trắng tinh hay sự hiền lành, phúc hậu của các sơ đã hớp hồn Vân hay không. Cũng từ lúc đó em nung nấu ý định đi tu để trở thành một nữ tu. Và Vân mang ý định đó vào trong cuộc sống hằng ngày. Em không môi son, má phấn như các bạn cùng trang lứa. Em cũng không mốt này mốt nọ như cô bạn hàng xóm. Em giản dị, đơn sơ. Em nhỏ nhẹ, khiêm tốn.
Với sự khiêm tốn, giản dị cộng với khuôn mặt xinh xắn được điểm tô bằng chiếc kính cận, Vân làm điêu đứng biết bao chàng trai trong làng, và cũng không ít phụ huynh đã để ý tới em. Thậm chí có người còn sang tận nhà để xin đi lại trước với gia đình em. Thế nhưng, những điều đó không làm Vân lung lay ý chí thầm kín trong mình. Ngược lại nó càng làm cho em khát khao, mong mỏi thời gian trôi thật nhanh để em sớm có thể vào nhà dòng. Tuy nhiên, bố mẹ Vân lại suy nghĩ theo một cách khác như bao ông bố mà mẹ trong làng. Ông bà quan niệm rằng đã là con gái cần phải tìm cho mình một tấm chồng. Thế nên, ông bà luôn đề cập đến chuyện hôn nhân với Vân dù rằng em vẫn đang học lớp Mười Hai.
Về phần Vân, dù đã tìm cho mình một ơn gọi riêng nhưng em vẫn giữ kín ý định của mình. Em chưa muốn nói cho mọi người biết, ngay cả bố mẹ mình. Một phần em muốn suy nghĩ kỹ hơn về ơn gọi của mình. Phần khác em biết rằng nếu nói ngay với bố mẹ thì sẽ không được yên thân. Thế nên, khi bố mẹ đề cập đến chuyện chồng con, Vân thường tìm cho mình một giải pháp là im lặng. Cũng có lúc Vân đáp lời bố mẹ bằng một câu nói vu vơ tựa như sẽ không lấy chồng, sẽ đi tu làm sơ như sơ Mai, sơ Cúc. Với câu nói kiểu như thế, câu nói quen thuộc mà mẹ Vân hay nói là: “Mày mà làm sơ tao cạo trọc đầu. Con gái con lứa lớn rồi thì phải lấy chồng.”
Thế là năm học cuối cấp thời phổ thông cũng dần khép lại. Trước mặt Vân là những chọn lựa mà em phải đối diện: đi tu hoặc lấy chồng. Vân biết rằng em chỉ được chọn một trong hai. Nếu chọn hôn nhân thì em sẽ làm vui lòng bố mẹ và cuộc đời em cũng sẽ êm trôi như bao cô gái trong làng. Còn nếu chọn đi tu thì em sẽ đối diện với sự phản đối, ngăn cấm của bố mẹ. Chưa kể đến chuyện bị làng xóm chế giễu nếu việc đi tu bị “đứt gánh giữa đường”. Vân suy nghĩa rất nhiều. Đã có lúc Vân muốn buông xuôi chỉ nghĩ đến chuyện hôn nhân cho tâm trí bớt căng thẳng. Cũng có lúc Vân cảm thấy rất hạnh phúc khi tưởng tượng mình đang xúng xính chiếc áo dòng trắng trinh. Chuyện đi tu và hôn nhân vì thế cứ mãi giằng co trong con người của Vân. Hẳn nhiên, em cũng đã cầu nguyện nhiều với Chúa.
Vân không thể dấu mãi ý định của mình. Em biết rằng trước sau gì em cũng phải nói ý định đó cho bố mẹ biết. Nhưng kỳ thực chuyện này không hề đơn giản với Vân, vì lẽ em không biết bắt đầu thế nào và khi nào. Thế rồi, trong lúc đang xem truyền hình, Vân quyết định nói cho bố mẹ biết:
“Bố mẹ ạ, con cũng đã học xong rồi. Giờ con muốn nói lên ý định của con cho bố mẹ được biết.”
“Con nhà nông mà bày đặt ý định ý điệc, hay con muốn lấy chồng đại gia như mấy cô trong phim.”
Bố Vân vừa nói vừa cười mà không thèm nhìn Vân.
“Mẹ thấy thằng Tuấn con nhà bà Hoan được đấy. Con thấy thế nào?” Mẹ Vân nói thêm như nói lên rằng ý định của em là phải lấy chồng.
“Bố mẹ ạ, con không lấy đại gia. Con cũng không lấy ai hết. Con muốn đi tu.” Vân nhỏ nhẹ nói với bố mẹ.
“Cái gì. Cái gì. Mày nói lại tao nghe coi.” Bố Vân quay qua em quát lớn.
Vân thỏ thẻ: “Dạ, con muốn đi tu làm sơ ạ.”
“Đi tu. Tu gì !!! Này, này, này, mày bỏ ý định đó ngay đi nhé.” Bố Vân càng quát lớn hơn.
“Nhưng con thật sự muốn đi tu. Con sẽ không lấy chồng đâu.” Vân quả quyết.
“Con muốn đi tu làm sơ như sơ Mai, sơ Cúc hả! Không bao giờ. Không bao giờ mẹ cho phép.” Mẹ Vân đáp lời.
“Con muốn chôn vùi tuổi thanh xuân của con trong nhà dòng sao!? Con thực sự muốn điều đó sao!? Con thấy đấy, cái làng này đâu có ai ngu để chôn vùi tuổi xuân của mình trong nhà dòng đâu.” Bà thêm vào.
“Nếu bố mẹ không cho con đi tu con sẽ cũng không lấy chồng.” Vân lại càng quả quyết.
“Này, này, này tao cấm mày có ý định đó, nghe chưa. Con gái con lứa phải lo chuyện chồng con. Không đâu mà lo chuyện thiên hạ như mấy bà sơ kia.” Ông bố bực tức quát lớn.
“Bố mày nói đúng đó.” Bà mẹ chêm vào.
“Nhưng con muốn đi tu.” Nói xong câu đó, Vân khóc oà. Vân ôm mặt vào hai bàn tay nhỏ nhắn rồi chạy thẳng vào phòng của mình. Chưa bao giờ Vân thấy cô đơn và bị bỏ rơi như lúc này. Vân ước rằng giá như có người nào hiểu và an ủi mình trong lúc này.
Về phần bố mẹ Vân, ông bà cảm thấy như vừa bị chính đứa con gái của mình xát muối vào tim. Bao nhiêu hy vọng trước đây đặt vào Vân là bấy nhiêu thất vọng mà ông bà nhận được. Bởi lẽ, ông bà cứ ngỡ đứa con gái sẽ vâng nghe lời mình. Nó sẽ kiếm một tấm chồng để đỡ đần ông bà lúc tuổi già và có thể giúp đỡ các em trong cuộc sống sau này.
Tối đó, ông bà cứ trằn trọc suy nghĩ về Vân. Một mặt hai ông bà tìm mọi cách để thuyết phục em. Mặt khác, hai ông bà cũng muốn tìm hiểu tại sao con mình lại muốn chọn một cuộc sống khác với tất cả mọi người khác trong làng.
Ông bà mang những suy nghĩ đó dò hỏi người thân, bạn bè của Vân cũng như nhờ họ thuyết phục để Vân từ bỏ ý định đó. Ông bà cũng không quên ý định gặp gỡ, trao đổi với sơ Mai và sơ Cúc đang phục vụ tại giáo xứ. Vì hai ông bà nghĩ rằng chính các sơ này đã “đầu độc và tiêm nhiễm” vào Vân ý định đi tu. Thế nên khi gặp hai sơ, ông bà đã không giữ được bình tĩnh và đã to tiếng với các sơ:
“Này các sơ, các sơ đi tu thì lo chuyện các sơ đi, sao lại còn rủ rê con gái chúng tôi làm chi nữa.” Bà mẹ cất tiếng.
“Các sơ có biết chúng tôi nuôi đứa con lớn bằng chừng này vất vả, khó nhọc lắm không. Các sơ lo chuyện các sơ đi, đừng xía vào chuyện của gia đình người khác làm gì.” Ông bố tiếp lời.
“Dạ. Hai bác nói gì chị em chúng con không hiểu. Có chuyện gì hai bác hẵng bình tĩnh nói rõ cho chúng con nghe, được không ạ!” Sơ Mai nói.
“Chuyện gì nữa, bộ các sơ giả điếc, giả mù à.” Bà mẹ quát lớn.
“Dạ. Hai bác nói rõ cho chúng con được không ạ!” Sơ Cúc sợ hãi nói.
“Các sơ đã cho con chúng tôi ăn cái quái gì để giờ này nó một mực muốn đi tu làm sơ. Tôi không hiểu nổi các sơ nữa. Chuyện mình không lo cứ lo chuyện người ta.” Ông bố bực tức nói.
“Chắc hai bác hiểu nhầm gì ở đây rồi. Đúng thật là con hai bác thi thoảng tới đây chơi, nhưng chị em chúng con chỉ nói chuyện và giải đáp những thắc mắc của em ấy thôi, chứ chúng con đâu rủ rê con hai bác gì đâu.” Sơ Mai nhỏ nhẹ trả lời.
“Các sơ nói hay thật. Các sơ không rủ rê thì làm sao nó biết chuyện tu, chuyện sơ mà lại có ý định đi tu. Không các sơ thì còn ai vào đây nữa. Thử hỏi cái làng này có ai đã đi tu hay có ý định đi tu để rồi rủ rê nó không?” Bà mẹ nói.
“Cái đó thì chúng con không biết. Sự thật là chúng con không rủ rê em nó. Chúng con chỉ trả lời những thắc mắc của em ấy mà thôi.” Sơ Mai đáp.
“Các sơ tưởng chúng tôi là con nít à. Mà nếu như các sơ đã rủ rê nó thì giờ chính các sơ cũng phải khuyên nó từ bỏ ý định đó. Nếu không đừng trách chúng tôi.” Ông bố nói.
“Mà con thấy đi tu cũng đâu có gì là sai trái đâu. Nhiều nơi bố mẹ còn khuyến khích con cái đi mà nó không chịu đi nữa kìa.” Sơ Cúc phân trần như muốn biện hộ cho việc đi tu.
“Sơ im đi. Sơ biết gì mà nói. Người ta khác, chúng tôi khác.” Ông bố bực mình quát lớn.
Lúc này sơ Mai và sơ Cúc không dám nói câu nào. Hai chị em chỉ biết lắng nghe những lời quở trách của hai ông bà.
Sau ngày bố mẹ trách mắng hai sơ, Vân không còn dám lên gặp hai sơ nữa. Phần vì em cảm thấy có lỗi với hai sơ. Phần vì em sợ sẽ liên luỵ đến hai sơ. Mà Vân cũng không hiểu nổi tại sao bố mẹ mình lại đi trách mắng hai sơ. Hai sơ nào đâu có rủ rê hay khuyên bảo em trong vấn đề đi tu gì đâu. Nếu có thì hai sơ chỉ gián tiếp trong ý định của em mà thôi. Bởi chưng, những việc làm và sự hiền lành của hai sơ đã thực sự cuốn hút em, để rồi từ đó ý định đi tu lớn dần trong em.
Ý định rõ ràng của Vân là vậy, thế nhưng bố mẹ em vẫn một mực nhất quyết không đồng ý, dù rằng nhiều lần em van xin, khóc lóc, thậm chí em bỏ ăn, không chuyện trò. Thế rồi Vân nảy ra ý định trốn nhà, tự mình đến nhà dòng xin đi tu. Nói là làm, Vân âm thầm thu dọn quần áo rồi ra đi khi thời cơ đến. Trước khi ra đi, Vân viết mấy dòng gửi bố mẹ: “Bố mẹ và các em thân mến! Xin hãy thứ lỗi cho con vì con ra đi mà không nói với bố mẹ và các em một lời nào. Ắt hẳn đó cũng vì bố mẹ. Bố mẹ đã ngăn cản ước nguyện của con. Bố mẹ một mực bắt con lấy chồng mặc dù con đã van xin, đã giãi bày ý định đi tu của con hàng trăm lần. Bố mẹ không biết ý định đi tu trong con bừng cháy thế nào đâu. Thực sự con khao khát được làm một nữ tu để dấn thân phục vụ Chúa và mọi người. Ý định tốt đẹp của con là vậy thế mà bố mẹ lại không hiểu cho con. Hôm nay con nhất quyết ra đi để thoả nỗi khát khao đó. Con sẽ tìm đến một nhà dòng nào đó và xin tu trong đó. Thế nên bố mẹ đừng đi tìm con. Bố mẹ cũng đừng lo cho con, vì con tin rằng Chúa sẽ không bao giờ bỏ con. Xin bố mẹ thử lỗi cho con vì đã không làm theo ý bố mẹ. Con hứa con sẽ cầu nguyện nhiều cho bố mẹ và các em. Và con sẽ về thăm bố mẹ khi có dịp. Con gái của bố mẹ.” Đặt lá thư đó trên bàn, Vân nhìn mọi thứ xung quanh như muốn nói lời tạm biệt nơi đã lưu dấu bao kỷ niệm. Vân cảm thấy nghẹn lòng và lúc đó những giọt nước mắt vắn dài cũng đã chảy xuống trên gò má Vân. Vân ra đi, tới nơi mà em hằng muốn tới.
Khi hay tin con mình trốn đi tu, bố mẹ Vân rất bực tức nhưng cũng rất đỗi lo lắng. Lúc đầu ông bà có ý định đi tìm Vân, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại ông bà lại thôi. Ông bà biết tìm con ở đâu bây giờ khi mà nhà dòng nhiều như mạ ngoài đồng. Hơn nữa, ông bà cũng muốn cho con mình hiểu được khó khăn khi xa bố mẹ, để rồi sau này Vân có về thì có cớ để bắt Vân bỏ ý định đi tu.
Về phần Vân, sau khi tới được nhà dòng mà Vân đã liên hệ trước đó, bề trên nhà dòng đã cho Vân ở lại một thời gian để tìm hiểu và học hỏi. Vân rất hạnh phúc khi được ở một nơi mà mình hằng mơ ước. Vân thấy thời gian trôi nhanh và em mong sao cho thời gian trôi chậm lại để em có thể cảm nếm được niềm hạnh phúc đang trào dâng trong mình. Thực sự Vân không còn muốn đi đâu nữa, em chỉ thiết cuộc sống trong nhà dòng mà thôi.
Thấy được tâm tình cũng như con người của Vân, sơ bề trên quyết định nhận Vân vào nhà dòng. Thế nhưng, theo yêu cầu, các ứng sinh phải dẫn bố mẹ tới gặp gỡ, trao đổi với bề trên trước khi vào nhà dòng. Khi nghe biết được yêu cầu đó, niềm vui của Vân bỗng dưng bị dập tắt. Bởi lẽ em hiểu rằng không đời nào bố mẹ đồng ý cho mình đi tu. Thế rồi em đánh liều tới gặp bề trên để giải bày tâm sự với hy vọng sẽ được miễn điều này. Vân kể hết hành trình tu trì của mình cho sơ nghe, từ chuyện em gặp sơ Cúc và sơ Mai tới chuyện bị bố mẹ ngăn cản không cho đi tu.
Nghe những điều đó, sơ bề trên rất cảm thông và cảm phục trước ý chí mạnh mẽ của Vân. Thế nhưng, bề trên không thể cứu xét cho em trong trường hợp này. Sơ bề trên phân trần: “Vân ạ, sơ hiểu tâm trạng của con lúc này. Sơ thông cảm với sự lo lắng cũng như sự khổ tâm của con. Sơ biết rằng chặng đường đi tu của con không hề đơn giản chút nào, sơ thực sự trân trọng điều đó. Tuy nhiên, việc yêu cầu ứng sinh dẫn phụ huynh tới trao đổi và gặp gỡ với người hữu trách là quy định chung của nhà dòng nên sơ không thể đi ngược lại quy định để giúp con được. Mà con có biết tại sao lại có quy định đó không? Sở dĩ có quy định này là vì trước đây cũng có trường hợp như con đấy. Chuyện là nhà dòng đã nhận một chị vào tu, dù rằng chị này bị gia đình cấm cản. Tuy nhiên nhà dòng lại không để ý đến chuyện đó. Thế rồi khi chị ấy sắp tuyên khấn, gia đình đã đến chửi rủa nhà dòng một cách thậm tệ. Và thế là từ đó về sau nhà dòng thêm quy định bố mẹ các ứng sinh phải đến trao đổi và gặp gỡ. Con hiểu ý sơ chứ?”
Vân cảm thấy thất vọng khi nghe những điều đó từ sơ bề trên. Vân biết rằng không thể có cách nào khác để tiếp tục con đường tu trì trừ phi bố mẹ em đến để trao đổi với nhà dòng. Dường như phía trước Vân là một bầu trời xám xịt. Em buồn và em cố giấu những giọt nước mắt trước mặt sơ bề trên. Tuy nhiên, sơ bề trên cũng mở cho Vân một cánh cửa: “Con yên tâm, nhà dòng sẽ luôn mở của đón con dù bất cứ khi nào con tới, dĩ nhiên kèm theo sự đồng ý của bố mẹ.” Với câu nói đó của sơ bề trên, Vân được an ủi chút nào. Em hiểu rằng con đường tu trì của mình vẫn chưa chấm dứt.
Vân trở về nhà mang theo niềm khắc khoải đời tu và niềm hy vọng mong manh sẽ được bố mẹ đồng ý. Khi vừa thấy Vân, bố mẹ em vừa vui vừa tức. Vui vì con mình đã về nhà sau những ngày bỏ đi. Tức vì con mình đã bỏ đi mà không một lời nói rõ ràng. Tuy nhiên, phần tức lại nhiều hơn phần vui. Do đó, khi vừa thấy Vân, mẹ em đã nói những lời mỉa mai: “Gớm, chào sơ. Dạo này sơ có vẻ hồng hào béo tốt lên nhỉ. Mà sơ về đây làm gì nữa. Tôi tưởng sơ đi mất dép luôn rồi cơ chứ.” Vân im lặng không dám nói một lời nào, vì em biết mẹ mình vẫn đang còn bực tức.
Sau những khoảng thời gian im lặng, Vân kể hết tất cả mọi chuyện cho bố mẹ nghe. Em cũng tha thiết mong bố mẹ chấp nhận lời đề nghị mà sơ bề trên đã nói với em. Ắt hẳn, lời đề nghị đó không được bố mẹ em chấp nhận. Không những thế, bố mẹ Vân còn nói những lời khó nghe: “Chả việc gì mà chúng tao phải đi. Mày thích đi thì cứ việc đi. Con với chả cái.” Dường như Vân đã đoán trước cơ sự sẽ xảy ra như vậy. Thế nên, Vân chẳng có tâm trạng nào để khóc nữa. Em chẳng nói chẳng rằng lui thủi vào phòng.
Kể từ ngày đó trở đi, Vân không nói bất kỳ một lời nào với gia đình. Và em cũng như một cái xác không hồn: thất thần, buồn rầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bố mẹ Vân không sao chịu nổi. Ông bà tìm mọi cách để thuyết phục em nhưng tất cả đều thất bại. Thế rồi, ông bà quyết định xuống nước với Vân, nhưng với một điều kiện:
“Vân, con suốt ngày như vậy bố mẹ cũng buồn lắm. Bố mẹ biết rằng không còn có cách nào để ép buộc con từ bỏ ý định đi tu. Vì vậy, bố mẹ đồng ý cho con đi tu.” Mẹ Vân nói.
Mới nghe tới đó khuôn mặt Vân sáng ngời. Em nhanh nhảu đáp: “Thật thế hả bố mẹ. Con cám ơn bố mẹ nhiều lắm.”
“Tuy nhiên, con phải thực hiện điều này thì bố mẹ mới hứa được”. Bố Vân thêm vào.
“Bố mẹ cứ nói đi, con nhất định sẽ làm.” Vân vui vẻ thưa.
“Con phải sang Hàn Quốc làm việc trong thời gian 5 năm.” Mẹ Vân nói.
“Cái gì !!! Làm việc bên Hàn Quốc 5 năm !!! Bố mẹ có đùa con không vậy. Bố mẹ đã không cho con đi tu, giờ lại bắt con qua tận đó để đi làm.” Vân nói với sự thất vọng.
“Bố mẹ đã nói rồi mà. Con thực hiện xong điều này thì bố mẹ sẽ đồng ý cho con đi tu. Bố mẹ hứa. Với lại bố mẹ nghĩ đây là thời gian để con có thể giúp đỡ thêm cho gia đình.” Bố Vân nói.
Vân nghĩ thầm “5 năm còn hơn không được bao giờ.” Suy nghĩ xong, Vân đồng ý.
Để đưa ra điều kiện đó, bố mẹ Vân cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Ông bà nghĩ với thời gian dài như thế, ý định của con mình sẽ dần dần mai một. Ông bà cũng nghĩ rằng sống trong một đất nước hiện đại, văn minh như Hàn Quốc thì chắc chắn con mình cũng sẽ thay đổi mọi thứ, ngay cả tính cách và ý định ban đầu, thậm chí có khi Vân còn lấy một chàng Hàn Quốc nào nữa chứ . Ông bà thấy nhẹ nhõm khi sự việc được dần dần giải quyết.
Ngày sang Hàn Quốc làm việc cũng đã đến. Vân chào tạm biệt gia đình, người thân để lên đường. Trước đó em cũng đã gọi điện thoại để nói chuyện và chào sơ bề trên. Em không quên nhờ sơ cầu nguyện và hẹn gặp lại sơ sau 5 năm nữa.
Những tháng ngày bên xứ người, Vân nhớ nhà, nhớ bố mẹ và nhớ người thân. Thế nên, em chăm chỉ làm việc như cho vơi đi nỗi nhớ và như muốn phần nào đáp đền công ơn bố mẹ. Em cũng nhớ các sơ mà em đã từng gặp. Em nhớ khoảng thời gian ngắn ngủi em được sống trong nhà dòng. Những lúc đó niềm khát khao đi tu lại trỗi dậy trong con người em. Và dẫu sống trong một môi trường hoàn toàn khác, hoàn toàn tự do, nhưng Vân vẫn ý thức được thân phận và bổn phận của mình. Em đã xin gia nhập vào nhóm các bạn trẻ Công giáo xa quê. Ở đây, Vân được mọi người dìu dắt, khuyên bảo. Thế nên, những cám dỗ đã không có dịp để chen chân vào cuộc sống của em. Và khi biết được ý định tu trì của em, mọi người lại càng quý và bảo vệ em kỹ hơn. Vì thế thời gian bên xứ người của Vân cứ trôi qua một cách êm đềm và bình an.
Ở nhà, bố mẹ Vân vẫn cứ ngỡ em sẽ không còn vương vấn với ý định đi tu nữa. Ông bà cũng không quên tìm cho con mình một tấm chồng tương lai hiền lành, khôn ngoan. Thế nên, khi gia đình hàng xóm bày tỏ ý muốn cho con trai họ được “qua lại” với gia đình ông bà, ông bà liền đồng ý. Và từ đó trở đi, chàng trai kia nghiễm nhiên được hiểu là “con rể tương lai” của ông bà. Hẳn nhiên, về sau ông bà mới nói cho Vân biết chuyện này và dĩ nhiên Vân cực lực phản đối điều đó.
Thời gian 5 năm làm việc bên xứ người cũng đã kết thúc. Vân về quê. Bố mẹ em vui. Gia đình chàng “rể tương lai” cũng vui. Và sau ngày hôm sau, họ đã ngỏ ý muốn được tổ chức lễ cưới cho con của họ và Vân vào tháng tới. Vân ngỡ ngàng trước chuyện đó. Em giận dỗi và bực tức với bố mẹ mình. Vân cầm lấy tấm hộ chiếu và một số tiền còn lại đặt trên bàn và nói:
“Đây, của bố mẹ đây. Tất cả là của bố mẹ. Con đã thực hiện xong tất cả những gì bố mẹ đã yêu cầu. Và bây giờ bố mẹ phải cho con đi tu.” Ông bà và gia đình “chàng rể tương lai” bỡ ngỡ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vân nói tiếp: “Bố mẹ đã hứa với con rằng sau 5 năm làm việc bên Hàn Quốc bố mẹ sẽ đồng ý cho con đi tu. Thế sao bây giờ bố mẹ lại đối xử với con như thế này!!!”
Bố mẹ Vân nhỏ nhẹ: “Con ạ, bố mẹ và gia đình người ta đã “qua lại” với nhau lâu rồi. Giờ con mà làm thế này thì mất mặt bố mẹ lắm.”
Vân càng bực hơn nữa: “Thì bố mẹ cứ cưới đi. Con không cưới. Con không lấy ai hết.”
“Thương bố mẹ với con. Đi tu hay lấy chồng cũng tốt mà. Cái nào cũng là ơn gọi mà con.” Mẹ Vân giãi bày.
“Được rồi, nếu bố mẹ không đồng ý cho con đi tu thì con sẽ bỏ đi khỏi cái nhà này. Con sẽ bỏ đi thật xa. Lúc đó bố mẹ đừng có khóc vì mất đứa con này nhé.” Vân cương quyết.
Thấy thế, bố mẹ Vân im lặng. Ông bà cũng xin lỗi gia đình “chàng rể tương lai” và hứa sẽ nói chuyện này sau.
Sau ngày hôm đó, gia đình Vân lại rơi vào trạng thái bức bối. Thấy không thể lay chuyển được ý định của con mình, cuối cùng ông bà cũng đồng ý dẫn em tới gặp bề trên nhà dòng để xin cho con mình được đi tu.
Vân rất vui khi gặp lại sơ bề trên và các sơ trong cộng đoàn. Các sơ cũng rất vui khi gặp lại Vân, và càng vui hơn khi thấy em được bố mẹ dẫn tới nhà dòng. Em hớn hở, vui tươi như chưa từng được vui tươi, hớn hở bao giờ. Bởi lẽ em biết giờ đây em được tự do trên con đường mình đi. Sau những giờ phút trao đổi và gửi gắm con cho nhà dòng qua sơ bề trên, bố mẹ Vân chào sơ ra về. Lúc tiễn bố mẹ lên xe, Vân không giấu nổi nước mắt. Em khóc và cảm ơn bố mẹ vì những việc bố mẹ đã làm cho em. Em cũng xin lỗi bố mẹ vì những chuyện trước đây và em cũng xin lỗi bố mẹ vì giờ đây và sau này không thể ở bên bố mẹ để chăm sóc, phụng dưỡng, nhất là khi bố mẹ đau ốm. Những lời của Vân làm cho bố mẹ em không sao cầm nổi nước mắt.
Trong nước mắt, ông bà khuyên Vân ráng tu cho tốt, đừng lo nghĩ gì đến bố mẹ và các em mà ảnh hưởng đến sức khoẻ cũng như đời tu. Thật tình trong giờ phút này ông bà không còn nghĩ đến những chuyện quá khứ mà chỉ cầu mong sao cho con mình sống tốt, bình an trong đời tu. Lúc này, ông bà chợt hiểu rằng giờ đây Vân không còn là con của mình nữa. Vân đã thuộc về một gia đình khác. Một gia đình mang tên dòng tu và vì gia đình này nên Vân sẽ phải dành trọn phần đời còn lại cho nó. Như hiểu được suy nghĩ của bố mẹ, Vân an ủi ông bà: “Con vẫn mãi là con của bố mẹ. Con vẫn mãi là Vân của bố mẹ dù sau này con có mặc trên mình tấm áo gì đi nữa hoặc sống ở bất cứ nơi đâu. Con biết rằng con sẽ không thể hiện diện bên bố mẹ bằng thể xác, nhưng bố mẹ hãy tin rằng bố mẹ sẽ mãi luôn ở trong tim con. Con sẽ luôn nhớ về bố mẹ. Và con hứa con sẽ cầu nguyện cho bố mẹ trong kinh nguyện hàng ngày. Mỗi ngày, mỗi ngày con sẽ cầu nguyện cho bố mẹ.” Nói xong câu đó cả ba người ôm nhau khóc.
Ngày chuẩn bị lãnh tu phục để bước vào giai đoạn tập sinh cũng đến gần. Vân hạnh phúc khi ướm thử chiếc áo dòng trắng tinh được hoạ thêm cỗ tràng hạt dài bên hông. Như một phán xạ tự nhiên Vân bật khóc. Những giọt nước mắt một lần nữa lại rơi trên khuôn mặt của Vân, nhưng đây không phải là giọt nước mắt của buồn rầu mà là của sự vui mừng, hạnh phúc. Bởi lẽ niềm khao khát được khoác trên mình chiếc áo dòng bấy lâu nay của Vân cũng sắp được mãn nguyện.
Thế nhưng, trớ trêu thay càng đến gần ngày lãnh nhận tu phục, sắc mặt của Vân lại càng thay đổi, từ sắc mặt trắng hồng ngày nào bổng chuyển thành vàng nghệ. Như hiểu được tình trạng của Vân, sơ bề trên an ủi và khuyên em đi khám sức khoẻ.
Vân đi khám sức khoẻ. Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay với kết quả in đậm “Siêu vi B”, Vân lảo đảo, run rẩy như người say. Em bật khóc giữa chốn đông người. Bởi chưng em biết rằng với tình trạng này, con đường tu trì phía trước của em dường như sẽ khép lại tại đây. Vân thất thần, đau khổ không muốn lê từng bước chân nặng trĩu lên dù rằng đã được bác sĩ và người chị em đi cùng ủi an, khuyên lơn.
Và chuyện gì đến cũng đã đến. Sơ bề trên quyết định không nhận Vân vào khoá Tập và đồng ý cho em về quê chữa bệnh một thời gian. Một lần nữa Vân lại khóc. Và nếu như giọt nước mắt lần trước là giọt nước mắt của hạnh phúc, của hy vọng thì bây giờ lại là giọt nước mắt của tuyệt vọng. Nhìn những chị em cùng lớp sắp được mặc tu phục, những giọt nước mắt trên khuôn mặt Vân lại tuôn trào.
Vân không dám báo tin cho bố mẹ biết, và lúc này em cũng muốn đi tĩnh tâm một thời gian để được bình an. Quỳ trong nguyện đường của một Đan viện, Vân thổ lộ hết tất cả tâm can: “Lạy Chúa, sao Chúa lại đối xử với con như thế !? Con nào có tội có lỗi gì đâu mà Ngài khước từ con !? Ngài biết rõ tấm chân tình con dành cho Ngài mà. Ngài biết rõ con đã phải trải qua bao sóng gió để được đi theo Ngài. Thế mà…Thế mà sao Ngài lại nỡ từ chối sự dâng hiến của con!? Chúa ơi, tại sao? Tại sao Ngài lại đối xử với con như vậy!?.” Mặc cho những lời than van và những giọt nước mắt của Vân cứ rơi, Chúa vẫn vậy, Ngài vẫn im lặng không đáp một lời nào.
Vân về quê trước sự ngỡ ngàng của bố mẹ. Ông bà càng lo lắng và đau khổ hơn khi biết rằng con mình bị “Siêu vi B”. Nếu như trước đây ông bà tìm mọi cách để Vân ở nhà lấy chồng thì giờ đây ông bà lại tìm mọi cách để Vân có thể trở lại nhà dòng. Hẳn nhiên không phải vì ông bà sợ lời qua tiếng lại của hàng xóm cho bằng vì ông bà thương con mình. Ông bà muốn giúp con mình tìm lại được niềm hạnh phúc ngay chính nơi nó hằng khao khát sống. Thế nên, ông bà đưa Vân đến chỗ này chỗ nọ, uống thuốc này đến thuốc kia để mong sao con mình được khỏi bệnh. Dẫu vậy, căn bệnh “siêu vi B” vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Lúc này đây Vân cảm thấy chán nản và thất vọng. Em quyết định lên thành phố làm việc để khuây khoả tâm hồn.
Công việc và môi trường sống ở thành phố làm Vân dần lấy lại thế quân bình cho cuộc sống. Em tham gia sôi nổi các hoạt động của công ty và nhà thờ, nơi em sống gần đó. Chính sự sôi nổi và nhiệt tình đó của Vân khiến nhiều chàng thanh niên để ý đến em hơn. Dĩ nhiên, lúc đầu Vân cũng không quan tâm điều đó. Em chỉ xem sự quan tâm đó như là sự quan tâm của những người bạn, người đồng nghiệp dành cho nhau mà thôi. Thế rồi một năm, hai năm, ba năm, sự quan tâm đó lớn dần theo năm tháng. Và lời tỏ tình của Tuấn, chàng trai đồng nghiệp cũng đã đến với Vân. Em bối rối không biết làm sao, bởi chưng từ trước tới giờ em đâu nghĩ đến chuyện yêu đương. Thế nhưng, chính lời tỏ tình đó đã làm Vân phải suy nghĩ lại tương lai đời mình. Em rơi vào thế giằng co khi phải chọn lựa tương lai cho mình.
Trong thâm tâm, Vân nghĩ rằng chặng đường tu trì phía trước của mình đã khép lại bởi căn bệnh “Siêu vi B”, và hơn nữa biết đâu mình sẽ cứu được một linh hồn về với Chúa khi lấy Tuấn, vì anh là một người ngoại giáo. Sau những đắn đo suy nghĩ như vậy, Vân chấp nhận lời tỏ tình của Tuấn. Hai người yêu nhau với một tình yêu tuyệt đẹp. Khi thời gian đã đủ để hai người có thể hiểu nhau, Tuấn đề nghị với Vân về vấn đề học đạo để chuẩn bị cho hôn nhân. Lẽ dĩ nhiên, Vân gật đầu không đắn đo suy nghĩ.
Cùng với người yêu tham gia vào những buổi học giáo lý, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa ùa về trong tâm trí Vân. Đó là những ngày mới bước chân vào nhà dòng học những bài giáo lý căn bản. Đó là niềm vui mừng khi được sơ giáo cho nghỉ học. Đó còn là những chất vấn cùng chị em về vấn đề tiến hoá. Chính hồi ức này đã làm Vân giật mình và niềm khao khát dâng hiến lại trổi dậy trong em. Lúc này đây, Vân biết rằng ý định đi tu chưa hề bị dập tắt trong con người mình. Vân cứ suy nghĩ, đắn đo về điều này đến nỗi không còn quan tâm đến người yêu như xưa nữa.
Ngày kết thúc lớp học giáo lý cũng đã đến, điều này đồng nghĩa với chuyện hôn nhân đại sự của Vân cũng không xa. Thế nhưng, lạ lùng thay càng đến gần ngày cưới, tâm trí Vân lại càng rối bời và càng nghĩ đến chuyện tu trì nhiều hơn. Vân bất an, cảm tưởng như cuộc hôn nhân này sẽ không thành. Thế rồi vào một ngày cuối tuần, khi mọi thứ đã sãn sàng cho buổi chụp hình cưới, Tuấn tin nhắn của Vân. Anh không thể tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy dòng chữ hiện lên trên điện thoại “Em xin lỗi anh. Em không thể cùng anh tiến tới cuộc hôn nhân này được. Hãy tha lỗi cho em nhé.” Tuấn hoang mang đến tột cùng. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình và với Vân nữa dù anh đã gặng hỏi và muốn gặp Vân nhiều lần. Cuối cùng Vân cũng chấp nhận gặp Tuấn và nói hết tất cả cho anh hay. Càng nghe Vân nói bao nhiêu Tuấn lại càng đau khổ bấy nhiêu. Anh khuyên bảo và có lúc đã van xin Vân hãy quay lại với anh, vì tình yêu, con tim này anh đã dành hết cho Vân. Đáp lại những lời đó là những dòng lệ tuôn trào trên đôi mắt và những cơn đau như xé nát ruột gan trong cõi lòng Vân. Vân biết rằng thực sự Vân cũng rất yêu thương chàng trai đó. Thế nhưng Vân nhận ra tình yêu Vân dành cho Đấng mà em hằng khát khao lại nhiều hơn tình yêu dành cho chàng trai.
Càng nghĩ về Tuấn, Vân càng cảm thấy có lỗi với anh, bởi lẽ Vân không thể đáp trả lại tình yêu chân thành và sâu đậm mà anh đã dành cho em. Vân biết rằng việc chối bỏ tình yêu đã làm Tuấn tổn thương rất nhiều. Thế nên, tâm hồn Vân giờ đây bao trùm bởi nỗi dằn vặt. Vân luôn tự vấn lương tâm và không biết liệu anh có tha thứ cho mình không.
Thời gian cứ trôi và Vân chợt hiểu em không thể cứ sống trong nỗi sợ hãi, dày vò như vậy mãi được. Em quyết phải đứng lên và bắt đầu nơi đã kết thúc. Em biết rằng em kết thúc mối tình với chàng trai kia vì lẽ để bắt đầu với một mối tình khác, mối tình mang tên Giêsu. Thế rồi, Vân cầu nguyện, lấy can đảm liên lạc với sơ bề trên.
Cầm tập hồ sơ trên tay, Vân tới gặp sơ bề trên. Em trình bày hết “tâm tư nguyện vọng” cũng như bệnh tình của em. Sơ bề trên hiểu khát khao dâng hiến của em. Thế nhưng, sơ lại đề nghị em khám sức khoẻ một lần nữa trước khi quyết định, dù rằng trước đó hai tháng em đã đi khám. Vân lo lắng, sợ hãi thế rồi em vẫn phải vâng lời sơ bề trên.
Bước vào phòng gặp bác sĩ, tim Vân đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Em hồi hộp, lo lắng đến tột độ: “Bác ơi, kết quả sức khoẻ con như thế nào ạ? Con có bị sao không ạ?”.
“Kết quả cho thấy, con vẫn còn có virut Siêu vi B trong cơ thể, nhưng…”
Bác sĩ chưa nói hết câu, Vân đã rã rời chân tay, mặt mày xây xẩm như muốn ngã nhào xuống đất.
“Con sao vậy ! Bác chưa nói hết câu mà. Hiện virut Siêu vi B vẫn còn trong cơ thể con, nhưng nó đang ở dạng thụ động, nghĩa là virut Siêu vi B ngủ yên, không ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khoẻ. Với tình trạng này, sức khoẻ con ổn. Con không có gì phải lo lắng. Về nhà uống thuốc và kiêng khem một số thứ thì tình trạng này sẽ duy trì mãi và biết đâu sẽ hết virut Siêu vi B.” Bác sĩ nói như muốn an ủi Vân.
“Vậy là sức khoẻ con không sao phải không bác? Con có thể vào dòng tu được chứ ạ?” Câu trả lời của bác sĩ làm Vân loé lên ánh hy vọng và em hỏi dồn dập.
“Ừ, sức khoẻ con hiện tại là ổn, không gì phải lo lắng cả. Con chú ý đến ăn uống, thuốc thang là được. Con không sao đâu.” Bác sĩ nói.
Vân vui mừng cầm kết quả bệnh án. Tuy nhiên, cũng có chút lo lắng trong Vân, vì em không biết với tình trạng như thế sơ bề trên có chấp nhận hay không. Vân thầm thì nguyện cầu cùng Chúa hàng giờ liền trong ngôi thánh đường quen thuộc. Em quỳ đó như muốn nói lên lời van xin Chúa hãy chuẩn nhận lời em kêu cầu. Thế rồi em như chợt bừng tỉnh khi hiểu rằng Chúa luôn muốn con cái Ngài hạnh phúc trong mỗi ơn gọi của cuộc đời. Và trước mặt Chúa ơn gọi nào cũng tốt, ơn gọi nào cũng đẹp và ơn gọi nào cũng được Chúa mời nên thánh. Do đó, chỉ cần sống tốt và hạnh phúc với ơn gọi của mình là được, dù đó là ơn gọi tu trì hay ơn gọi hôn nhân. Nghĩ tới đó, Vân cảm thấy nhẹ nhõm. Tâm hồn em giờ đây không còn bình an đến lạ thường.
Đưa hồ sơ bệnh án tới gặp bề trên, Vân trình bày mọi lời của bác sĩ với vẻ mặt thanh thản. Trong thâm tâm, Vân nghĩ rằng nếu lần này sơ bề trên từ chối thì ắt hẳn đó là ý định của Chúa, có thể Ngài muốn mình hạnh phúc hơn trong ơn gọi khác, và do đó em sẽ vui vẻ chấp nhận quyết định đó của sơ bề trên. Vì thế, Vân không còn van nài như những lần trước dù thực lòng em vẫn khao khát sống đời tu.
Thoáng một chút suy nghĩ, sơ bề trên đồng ý cho Vân vào tu. Vân rất vui sướng và thầm cảm tạ Thiên Chúa. Em thông báo cho gia đình và bạn bè biết. Ai ai cũng chúc mừng và hứa sẽ cầu nguyện nhiều cho em.
Vân bắt đầu bước vào đời tu. Em nghĩ rằng đời tu phải tôi luyện cả đời chứ không phải ngày một ngày hai. Thế nên, em vui vẻ chấp nhận những đòi hỏi cũng như những lần thuyên chuyển của nhà dòng. Vì có những suy nghĩ như thế nên Vân cảm thấy đời tu của em thật nhẹ nhàng và hạnh phúc. Lúc này em chợt hiểu có thể những thử thách trước đây Chúa gửi đến cho bản thân như là những lần tôi luyện để em đứng vững hơn trong ơn gọi, trong sứ vụ tương lai.
Ngày tuyên khấn lần đầu cũng đã đến với Vân. Nhìn khuôn mặt phúc hậu cộng với chiếc áo dòng trắng tinh được khoác ngoài bởi tấm áo choàng đen và điểm tô thêm vòng hoa trên đầu, ai cũng xuýt xoa khen ngợi Vân đẹp như một thiên thần. Vân dõng dạc nói lên lời tuyên khấn vâng phục, khó nghèo và khiết tịnh của mình với Thiên Chúa ngang qua vị bề trên. Mọi người cảm nhận được niềm hạnh phúc đang trào dâng trong con người sơ Vân vì giờ đây sơ đã được thánh hiến để dành riêng cho Chúa.
Sau thánh lễ, khi đang nói cười vui vẻ với người thân, sơ Vân bỗng giật mình khi bắt gặp Tuấn, người yêu cũ. Sơ Vân bối rối không biết làm gì khi anh tiến tới chỗ mình. Như biết được vẻ bối rối của sơ Vân, Tuấn chủ động cất tiếng chào sơ và chúc mừng sơ. Thế nhưng, sơ Vân vẫn chưa hết bối rối và dường như sơ vẫn còn cảm thấy có lỗi với anh vì những gì trước đây. Hiểu được tâm trạng của sơ, anh đã dùng những câu chuyện vui xen vào câu chuyện của hai người. Và anh cũng không quên chỉ tay về phía xa để giới thiệu vợ của mình, người đã kết hôn với anh được một năm. Và ngạc nhiên hơn cả khi anh nhắc tới sơ Huyền, tân khấn sinh và cũng chính là người mà sơ Vân thân thiết hơn cả, lại chính là em ruột của vợ anh. Sau khi nghe được những điều đó, sơ Vân cảm thấy nhẹ nhõm vì giờ đây anh đã kết hôn với một người Công giáo, điều mà sơ vẫn hằng mong muốn và đang yên ổn với cuộc sống hiện tại. Sơ hứa sẽ cầu nguyện cho gia đình anh và cũng mong anh cầu nguyện cho sơ nhiều hơn.
Sau tất cả những gì đã xảy đến cho mình, sơ Vân cảm nghiệm rõ sự quan phòng của Thiên Chúa dành cho mình. Sơ cảm tạ Thiên Chúa và thầm thì nhạc khúc “Những ân tình Chúa dành cho con quá dư đầy không còn chi hơn, biết lấy chi cảm mến thánh ân không bờ bến Chúa thương ban xuống trên phận hèn. Những ân tình xuống từ trên cao đến muôn đời không hề hư hao, dẫu tim con mềm yếu dễ phai như màu áo, Đấng yêu thương vẫn luôn ngọt ngào…”
Antôn Hoàng Văn Phúc