(Mã số 18-158)
Làn khói thuốc đều đều thả kín căn phòng chật hẹp, trên chiếc giường với tấm drap trắng đã ố màu, cô gái bé nhỏ đang miên man vừa say thuốc vừa nốc vào mớ rượu, ánh mắt trắng dã, nhìn vô định, thỉnh thoảng trợn trừng lên đầy căm hờn, tủi hổ. Cô thấy bản thân lúc này nhuốc nhơ chẳng khác nào tấm drap kia cả…
Ướt nhòa, hàng nước mắt theo cơn say rơi xuống bàn tay, rồi vụn vỡ trên nền nhà. Chốc chốc, ánh mắt dịu lại, đầy buồn bã, tiếc nuối, cô lén nhìn lên cây Thánh giá mẹ cho đang bám mạng nhện trên tường. Cây Thánh giá ngày nào là động lực, giờ cứ sắc nhọn cào từng nhát một lên trái tim.
Lại uống. Thời gian cứ vậy trôi qua cùng cô trong ngập tràn khói thuốc và mùi rượu.
“Xoảng”… Chai rượu rơi xuống nền vỡ tan tành, rượu lênh láng. Cô hét lên trong tuyệt vọng, dằng xé. Bất giác, cô cúi xuống nhặt mảnh chai vỡ, rồi cứa vào cánh tay đã chằng chịt bao nhiêu vết sẹo, máu túa ra. Cứ mỗi khi tuyệt vọng dâng lên tột độ, một vết rạch mới xuất hiện trên cánh tay, và cứ đều đặn mỗi ngày vài vết rạch như thế, như để cố che lấp đi vết thương lòng còn đang rỉ máu…
…
Hai năm trước đây, cô tròn 18, cái tuổi mà người ta nhìn cô với bao ngưỡng mộ lẫn thèm khát. Phải, cô đẹp lắm. Cái tên lại nghe thật an: An Nhiên. Trong sự bỡ ngỡ, cô gái bé nhỏ rời xa gia đình vốn nền nếp và đạo hạnh để bước vào môi trường đại học mới.
Vốn si mê văn chương, lại đang tuổi dễ rung cảm, cô dường như động lòng với một người thầy trong khoa của mình bởi sự tài hoa, lẫn cốt cách sống. Rồi, như cái duyên tiền định, thầy được phân công làm công tác cố vấn và họ có dịp tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
…
Cứ vô tình quá khứ lảng vảng trong tâm trí, cô thẩn thờ vài giây, rồi lại với lấy một chai rượu, nốc vào như thể xóa đi cái quá khứ ấy, hình bóng ấy.
Loạng choạng đứng trước tấm gương gần như đã vỡ hết, cô tự đấm ngực, tự hổ thẹn. Con đường phù hoa chốn đại học, cái cảnh sống tự do không bị quản thúc kéo cô sa đọa dường nào.Vô tình cô lãng quên Chúa, vắt lên tường cây thánh giá bé nhỏ mà giờ đang đè nặng tim. Cô đã bỏ lễ. Phải, từ ngày vào học đại học, người ta thấy cô đến nhà thờ được đúng một lần, mặc dù từ chỗ trọ đến nhà thờ chỉ cách vài bước chân.
Quá khứ lại len lỏi trong tâm trí, cô gái thấy mình trong bao cuộc vui, đàn đúm với đám bạn trong khoa, và những cuộc vui như vậy, không thể thiếu người ấy, người cô vô cùng ngưỡng mộ.
Cô dường như không thể nhớ nổi đã bắt đầu bê tha, sa ngã từ bao giờ, ly rượu, cốc bia tự bao giờ hấp dẫn cô còn hơn Đức Chúa…
Cô gái rùng mình, vò đầu bứt tóc, và điên cuồng gào thét, cô thấy ghê tởm chính bản thân mình, lại loạng choạng vào toilet, xả nước thật mạnh, cố gột rửa đi khuôn mặt bẩn thỉu, rồi tự hỏi: “Tôi là ai?”
Lại một tiếng va đập…
Lần này là những mảnh gương trong toilet lần lượt rơi vương vãi khắp sàn, cùng với những giọt máu rỏ xuống lúc càng đậm từ bàn tay vốn mảnh mai, nghệ sĩ, nay gầy rộc bong tróc từng mảng da.
Ngồi thụp xuống, ngụp trong nỗi tuyệt vọng, cô im lặng nghĩ ngợi điều gì đấy. Rồi ngẩng đầu lên, mắt ráo hoảnh vô định.
Sức lực dường như tiêu hao hết trong trận đập phá điên cuồng khi nãy, giờ cố thu hết sức bình sinh, cô lồm cồm bò lại chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường, nơi duy nhất sạch sẽ trong căn phòng gớm ghiết ấy. Trên chiếc bàn, những tờ A4 trắng tinh được xếp ngay ngắn, cẩn thận, một chiếc laptop gọn nhỏ, cùng với với những đồ dùng chuyên dụng, đủ cho một quá khứ đầy mơ mộng nghệ sĩ, cô cũng vẽ, cũng viết, cũng ý tưởng dạt dào…
Đôi tay lại run run lần mò cây viết chì màu hồng, cây viết được tặng trong hôm sinh nhật 18, những tưởng sẽ dệt nên nhiều lí tưởng của cô gái ấy…
Máu nghệ sĩ nổi dậy, cô gái tự họa chính mình.
Nhưng, tang thương quá đỗi!... Là cái quá khứ ám ảnh, làm cô điên cuồng kia…
Trong tranh, một cô gái đang thẫn thờ, vô định, nhìn lên trần nhà với cánh quạt đang quay đều, khe khẽ.
Cơn say làm cô choáng váng, dường như mất cả lí trí, cho đến khi kịp định thần, cô đang nằm trên chiếc giường của hai vợ chồng, những con người mà cô hằng ngưỡng mộ, trong tình trạng… không mảnh vải che thân…
“Vợ thầy đi đâu rồi?”… Cô gái đáng thương đặt hàng tá câu hỏi, rồi sực nhớ, hôm ấy, vợ thầy đi công tác, thầy ở nhà một mình và lôi kéo cô cùng đám học trò sang nhậu. Các bạn đã về, chỉ còn mình cô và đây là kết quả…
Cô giật mình. Men rượu không còn nữa, lúc này cô tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô thấy cả người đau ê ẩm, cố gượng ngồi dậy, trên thân thể là những vết bầm do cấu véo và… ga giường đỏ thẫm… những giọt máu… Cô ôm mặt khóc rưng rức. Ngay lúc này đây, cô đã là “đàn bà”.
“Ông ta đâu rồi?”… Ánh mắt cô ngó nghiêng, chua xót tìm kiếm.
Lù lù từ tầng dưới đi lên, ông ta cười gian manh, rồi lại lao vào cô trong sự chống cự vô vọng. Khi mọi thứ kết thúc, ông ta mặc lại quần áo, complê chỉnh tề, chuẩn bị lên lớp, và trước khi đi, không quên ném cho cô một ánh mắt đe dọa, xen lẫn khinh bỉ.
Cô gái nhục nhã ê chề.
Dù hận, cô vẫn chẳng thể làm gì ngoài nuốt ngược nước mắt, vận lại quần áo và lao nhanh về trọ.
Cô đứng luôn trong phòng tắm, ngâm nước ướt đẫm như thế, rồi cố kỳ cọ, nhưng vẫn thấy những dấu vết nhuốc nhơ in hằn khắp thân xác. Càng nhận ra bản thân nhuốc nhơ, cô càng sợ hãi và xa lánh Đức Chúa…
Vài tuần sau đó…
Cơ thể cô khang khác, mệt mỏi, cáu gắt, và có cảm giác sợ những món ăn trước kia bản thân yêu thích. Cô thất thểu tìm gặp bác sĩ, và kết quả khám nhận được là… một đứa bé… Uất hận, xấu hổ với những chuyện xảy ra, nhưng vẫn cố lấy can đảm, cô gái đáng thương nhắn tin cho lão cầm thú những gì vừa xảy ra, để nhận lại sự chối bỏ, phủ nhận. Đau đớn đến tột cùng, cô điên cuồng lao về đập phá tất cả.
Bản thân cô còn quá trẻ để đón nhận thiên chức làm mẹ, cô còn tương lai, còn bao thứ dang dở. Lương tâm cứ dằn vặt, cấu xé ra, cứ nghĩ đó là con cô, cô thương nó vô cùng, nhưng cũng càng hận, vì bố nó không ai khác là lão, kẻ làm cuộc đời cô tan nát. Thỏa hiệp cùng tội lỗi, chấp nhận trở thành tội đồ vì quá khứ lầm lỡ, cô im lặng, và một mình tìm đến bác sĩ, rồi… bỏ đứa bé.
Những tưởng trút bỏ được gánh nặng, nào ngờ cô càng đau đớn nhiều hơn sau quyết định ấy. Và cô gái hoạt bát, yêu đời ngày nào, giờ lầm lì, cáu bẳn, cô luôn trốn tránh việc phải về nhà gặp ba mẹ với đủ lí do, và chính họ, vì mưu sinh, vì điều kiện kinh tế không cho phép, mà cũng chỉ có thể nghe giọng con gái bé bỏng trong vài phút cuộc gọi ngắn ngủi. Họ không ngừng nhắc nhở cô việc đi lễ, và cô chỉ biết ậm ừ qua loa. Ngoài xa lìa Chúa, việc học của cô cũng bị gián đoạn. Kể từ đó, cũng được hai năm xa nhà, chính cô cũng không thể nhớ nổi gương mặt khắc khoải của ba mẹ, cũng như những vất vả của họ với mong muốn cô có thể thành đạt, có thể tự do bay nhảy trong chính ước mơ của mình.
…
Bức tranh tự họa dừng nét, một ý nghĩ điên rồ chạy qua đầu, đây, tuyệt bút để lại, chấm dứt một cuộc đời nhàm chán, tội lỗi.
Cô uống một hơi hết sạch những ngụm rượu còn lại trong chai, để lấy can đảm… từ giã cuộc đời.
Những tưởng nốc cạn chai rượu, cô sẽ đủ bản lĩnh làm cái việc bản thân luôn sợ hãi trong suốt hai năm, nhưng không, lí trí tỉnh táo quá làm cô đâm sợ. Tự kết liễu bản thân là một tội ác, thân xác của cô, không chỉ đơn giản là hình hài do sự kết hợp từ cha mẹ cô tạo ra, mà còn bởi đôi bàn tay tài tình của Đức Chúa.
Cô gái như gục ngã trước những quyết định của bản thân, cô đã chịu đựng sự dày vò ấy trong suốt hai năm, giờ không thể tiếp tục hay sao. Càng nghĩ, cô càng thương bản thân hơn, thương ba mẹ nhiều hơn, và cảm giác tội lỗi với Đức Chúa khiến cô ngừng ý định điên rồ ấy lại.
Trong phút chốc, cô muốn làm gì đó, nhấc điện thoại lên, cô gọi về cho mẹ, cô gái bao lần mạnh mẽ, giấu nhẹm mọi chuyện với gia đình, nay òa khóc như một đứa trẻ khi từ đầu dây kia, mẹ cất giọng. Ngoài khóc, cô không nói gì cả, rồi dập máy và rút pin điện thoại ra, không còn ai có thể làm phiền cô gái thêm nữa.
Tự quê nhà, linh tính mách bảo, ba mẹ cô dường như đã phát hiện ra chuyện chẳng lành, họ cố thu xếp tất cả công việc nhà, và mẹ cô tức tốc chạy vạy tiền, lên xe đến trọ cô đang ở…
Chuyện gì đến cũng đến, sau những dằng xé tư tưởng trong suốt những ngày tháng dằng dặc, cô gái giờ tuyệt vọng và chẳng thể làm gì hơn, quyết định đặt xuống tất cả, cô ném sợi dây thừng qua thanh xà ngang để treo đồ trong phòng, rồi thắt nút cho sợi dây. Đoạn, cô ngồi trên chiếc giường ngắm nghía tất cả những đổ vỡ trong căn phòng ấy. Những giọt nước mắt được cất giấu bao lâu, giờ một thể rơi ra, những tiếng nấc nghẹn cứ thế dồn lên, cả căn phòng như đau cùng cô gái bé nhỏ.
Cô lại đứng lên, với lấy và ghì chặt sợi thừng trong tay, như thể bấu víu những hy vọng mong manh cuối cùng. Cô ước “giá như bản thân có giới hạn hơn… giá như, chăm đi lễ hơn… và giá như…”, nhưng tất cả đã đi quá xa, và cô gái với tuổi đời còn quá trẻ như cô, không đủ bản lĩnh, không đủ kinh nghiệm để gải quyết chúng một cách ổn thỏa nhất.
Đứng lên cái ghế con, cô kiểng gót, chuẩn bị cho đầu vào nút thắt, nhưng ngập ngừng, không đành lòng… Còn quá nhiều hoài bão cô chưa thực hiện được, còn gia đình cô, cô chưa giúp gì được cho họ, ngoài việc trở thành gánh nặng… Nước mắt lại rơi lã chã.
Lại nói về mẹ cô, nhận ra sự bất thường của con gái, chạy vạy được tiền bà lập tức đến chỗ con, một đêm nằm trên xe, vì lo cho con gái, bà không tài nào ngủ được, hai mắt thâm quầng, sưng húp lên. Đến bến xe, bà bắt vội xe ôm đến phòng trọ con. Cửa phòng khóa trái, và bên trong phát ra những tiếng nức nở, bà lo lắng tột độ, dùng hết sức bình sinh, bà phá cửa phòng.
Cảnh tượng điên rồ trong phòng con gái ập vào mắt, bà không tin vào những gì bà đang thấy, mắt bà tối sầm lại. Cô con gái thấy mẹ thì hốt hoảng, đứng lặng trên cái ghế, không khí căn phòng chùng lại, thời gian không buồn trôi đi, ngỏ ý làm nguôi ngoai những tổn thương cô gái đã chịu đựng…
Bà mẹ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vừa thương con, vừa tức giận vì sự dại dột, bà lao đến, xô cô ngã khỏi chiếc ghế, rồi nhìn quanh phòng, vơ lấy chiếc đũa bếp, vụt vào người cô, một roi đánh xuống, tim bà thắt lại đau gấp ngàn lần cô. Cô gái quỳ xuống, chấp nhận trận đòn của mẹ, cô bây giờ không còn cảm giác đau thể xác nữa, nhưng nước mắt vẫn cứ thi nhau rơi, vì mẹ cô cũng đang khóc…
Trận roi kết thúc, mẹ cô cũng ngất đi, cô chỉnh vội giường, vơ rác xuống đất rồi bế mẹ cô lên, sửa chăn ngay ngắn. Cô quỳ luôn cạnh giường mẹ, lòng hối hận vô cùng… “Con sai rồi!”
Cô cứ nhìn mẹ như thế, rồi thiếp đi lúc nào không hay, chợt mẹ cô cựa mình, giật mình, cô tỉnh giấc…
“Vì sao con dại dột thế?”- Bà mẹ vẫn chưa nhìn con, nhưng chua xót hỏi.
Cô im lặng, không dám đối diện với quá khứ, cũng như với mẹ. Bà mẹ càng sốt ruột gặng hỏi, rốt cuộc, bao nhiêu tâm tư chất chưa bấy lâu, cô thú nhận hết với mẹ.
Bây giờ chính mẹ cô mắt ráo hoảnh, mọi thứ đang đè nặng tâm can bà. Bà nguyện thầm cùng đức Mẹ, dâng cho người đứa con hư hỏng ấy, nhờ Người chỉ lối cho cô vượt qua.
“Con à”, bà nhìn cô chằm chằm, tay đan chặt tay cô vì sợ sơ suất có thể vụt mất cô, “trên đời này vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi (Lỗ Tấn), con cũng vậy, đường là do con tự bước, bước nhầm thì chọn lại cho đúng… Trở về đi con, ba mẹ không trách con đâu, vì chính Chúa Trời cũng chưa trách lỗi ba mẹ”.
Phải, đường đời không đơn thuần, đẹp đẽ như cái thời cô vẽ trong hồn nhiên vô tư, nhưng nếu không có những thách thức, ngã rẻ trái ngang, thì chính nó chẳng mang giá trị gì cả.
Sống Đạo Chúa Trời cần biết, đời có hai thứ giá trị không nên đánh mất, đó là gia đình và chính sự quay đầu.