(Mã số 18-141)
Cái nắng công trường như thiêu như đốt. Mấy anh em công nhân nghỉ trưa dưới vòm cây, lâu lâu phá lên cười. Có lẽ ai đó trong nhóm kể những câu chuyện dí dỏm, hài hước để xua tan cái mệt nhọc giữa cái nóng gay gắt này. Anh đi riêng ra một chỗ. Anh mở điện thoại. Anh quay số của vợ, có tiếng vọng sang:
- Anh hà! Đươc nghỉ trưa rồi hở anh?
- Ừ! Vừa được nghỉ. Ở nhà bình an chứ em?
- Vâng, mọi sự đều ổn anh à! Con bé nó cứ hỏi anh miết.
- Vậy à! Con khỏe chứ em?
- Khỏe, khỏe lắm cơ, nghịch như quỷ sứ ấy! Suốt ngày không làm đổ cái này cũng làm vỡ cái kia. Mà anh ơi…
- Gì em?
- Khi nào anh được nghỉ phép? Anh vắng nhà cũng bốn tháng rồi…
- Anh… anh cũng chưa biết nữa. Hy vọng thi công công trình xong sẽ được nghỉ vài tuần. Mà chắc cũng hai tháng nữa mới xong em à!
- Vầy à?
- Ừ! Thôi hết giờ nghỉ rồi, anh gọi anh em ra làm tiếp đây. Em và con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
- Dạ vâng! Anh cũng vậy, ở một mình, phải chăm lo cho mình tốt đó, đừng để bệnh. Anh cần gì cứ nói em gởi ra.
- Ừ! Thôi anh cúp máy nghe!
Anh gập máy. Đôi lúc anh thèm một công việc gần nhà, dầu lương không cao cũng được. Như vậy, anh không phải xa mẹ con chị, xa cái tổ ấm nhỏ bé yêu thương. Vậy là thấm thoắt cũng ba năm rồi, ba năm anh chị trở thành vợ chồng. Anh nhớ cái thời hai người còn yêu nhau… Chị không phải là tiểu thư đài các. Chị cũng không đẹp, không cao như nhiều người con gái khác. Khi mới quen, anh hay trêu chị là “Bé Mập”. Thế mà, dường như duyên Trời se, anh yêu chị lúc nào không hay biết. Anh không yêu cái vẻ bên ngoài, anh yêu chị bởi ở chị có sự chân thành tuyệt đối, bởi sự hiền lành chân chất vốn có nơi chị, người con gái của xứ sở gió nắng ấy. Giá như anh có thể ôm vợ thật chặt ngay giở này, để nghe từng nhịp đập con tim, nghe từng hơi thở, nghe mùi thơm thân quen ấy. Anh mỉm cười, miên man trong những dòng suy nghĩ… Có tiếng ới từ xa, anh giật mình trở về với thực tại, thì ra đám công nhân gọi anh vào làm việc, hết giờ nghỉ trưa rồi. Anh vội xua tan mọi ý nghĩ rồi bắt tay vào công việc thường nhật.
* * *
Trời nhập nhoạng tối, con phố đã lên đèn, bỏ qua những cám dỗ nơi quán bia hơi hai bên đường mời mọc, anh trở về gác trọ chật hẹp sau một ngày dài làm việc mệt mỏi. Hôm nay cuối tuần, anh em trong đội công nhân rủ nhau đi nhậu sau một tuần làm việc. Họ mời anh, nhưng anh khéo léo khước từ. Anh không muốn mình mất tự chủ để rồi sai phạm thêm lần nữa. Anh nằm vật ra giường. Nhìn quanh chỉ thấy bốn bức tường lạnh lùng, anh cảm thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết. Anh thiếp đi lúc nào không hay biết.
- Kết quả đây, anh còn chối được hả! Cái thai này là của anh, chứ của ai vào đây?
- Cô là ai? Tôi nào có quen biết gì cô.
- Anh không biết? Hay anh cố tình không biết?
- Thật! Tôi không biết cô là ai.
- Vậy để tôi nói cho anh nhớ lại nhé!... Anh còn nhớ cái đêm anh và sếp của anh vào tiệm massage của tôi không? Nhớ lại đi! Sếp của anh thì ngà ngà, còn anh thì say khướt. Và anh đã làm gì anh biết không? Anh đã…. Và đây! Đây là kết quả của cái đêm đó đây. Anh còn chối được à!... Đồ tồi! Anh làm mà anh không chịu nhận sao? Tôi không biết đâu! Anh giải quyết thế nào cho ổn thì giải quyết.
- Không! Không! Không phải tôi. Tôi nào làm chuyện bậy bạ ấy. Không…
Anh thức dậy. Mồ hôi ướt hết cả vạt áo. Hóa ra đó chỉ là một cơn ác mộng. Anh thất thần hồi lâu mới trấn tỉnh lại được. Sếp anh từ Hà Nội lên ở với anh em công nhân vài ngày để giám sát công trình. Anh nhớ như in cái đêm hôm ấy, sếp anh đã mời đội công nhân đi liên hoan chia tay trước khi về Hà Nội. Mọi khi, tửu lượng của anh khá cao nhưng chẳng hiểu sao hôm ấy, anh là người say trước tiên. Rồi “tăng hai, tăng ba”, anh chẳng biết gì ngoài việc được sếp dìu đi. Anh nhớ bọn anh có vào một tiệm massage bên đường, hình như là Hoa Mơ thì phải. Nhưng không lẽ? “Không, không thể nào!”, anh giật mình nghĩ lại. Không thể nào anh lại làm cái chuyện đồi bại đó được.
Tám giờ đêm, anh quay số của sếp. Anh không tin mình lại có thể phản bội vợ con như vậy, dù là vô tình.
- Anh Lý à!
- Anh đây… Có gì không Minh?
- Em hỏi chuyện này… Hôm bữa anh em mình đi massage đó… Em có làm gì quá đáng không anh?
- Chú làm gì sao anh biết được!
- Ý em là em có đi quá giới hạn không đó.
- À! Chú sợ vợ phát hiện à! Không vấn đề gì đâu. Anh bảo đảm cho chú luôn.
- Không! Em muốn hỏi anh là em có làm gì có lỗi với người ta không?
- À, à… Để anh nhớ xem… Hôm đó chú say khướt, anh phải dìu chú vô phòng massage. Đến khi về, Thằng Nhân nó vô lôi chú dậy. Nó bảo, anh Minh say quắc cần câu nên ngủ tới giờ.
- Vậy à anh… Ơn Trời! Hy vọng em không đi quá giới hạn.
- Ôi trời! Chú nhát thế, đàn ông con trai ra ngoài, cũng phải biết tí táy, hấp háy chút chứ! Mà giờ chú có bồ nhí thì vợ chú cũng biết thế quái nào được. Lo tận hưởng đi chú em. Nếu có lỡ, thì phá. Đưa nó vài chai thế là xong. Chú cần gì phải lo!
- Dạ! Thôi em cám ơn anh. Em làm phiền anh, ngại quá!
- Không có chi, anh em với nhau cả mà.
Anh buông máy, thở phào. Nhưng những câu nói của anh Lý làm anh suy nghĩ nhiều. Anh không ngờ anh Lý lại có những tư tưởng như vậy. Hóa ra cái vẻ lịch lãm bên ngoài chỉ cốt để che đậy lối sống buông thả, tư tưởng xấu xí của người bấy lâu nay anh kính trọng. Một thoáng buồn trên gương mặt vốn đã dày dạn sương gió của anh. Anh nghĩ nhiều về những người vợ của những công nhân công trường. Họ thật đáng thương! Cái tổ ấm chẳng còn nguyên vẹn bởi thiếu vắng người đàn ông. Những người phụ nữ thủy chung vò võ chờ chồng bởi chồng họ đi làm xa, có khi cả năm mới được đôi ba ngày phép. Anh thấy thương vợ mình hơn bao giờ hết. Có lẽ giờ này, chị cũng đang mỏi mòn chờ anh về. Anh thấy thương cho những anh em công nhân công trường. Đứa chưa vợ thì không dám thương, dám nhớ người con gái nào. Người có rồi thì lại xa vợ xa con, thiếu thốn tình cảm… Họ lại tìm thú vui bên ngoài để giải quyết cái bản năng của thằng đàn ông. Để rồi hậu quả khôn lường. Để rồi có bao nhiêu sinh linh bị vứt bỏ. Nghĩ đến đó, anh cảm thấy rùng mình. Anh trở về thực tại của chính mình, anh cảm thấy xấu hổ. Bấy lâu nay, đôi lúc anh cũng ngoại tình trong tư tưởng, khát khao dục vọng khi vô tình thấy một bóng hồng nào đó thoáng qua. Anh thấy mình lỗi lời đoan hứa trong ngày cưới, khi xưa, trước sự hiện diện của cộng đoàn và Thiên Chúa. Anh muốn nói lời xin lỗi với chị, cho dù nếu anh im lặng thì chị cũng không hề biết. Nhưng lương tâm của một người Công giáo, không cho phép anh im lặng thỏa hiệp với tội lỗi của mình, dù trong tư tưởng.
Đồng hồ điểm 9 giờ tối. Anh bấm số của chị. Tim anh như muốn rớt ra ngoài. Bên kia, vẫn giọng nói trong trẻo, ấm áp ấy:
- Anh hà! Có chuyện gì không, sao gọi em giờ này?
- Anh… anh…
- Anh làm sao? Bị ốm hả? Đã đi bác sĩ chưa?
- Không! Anh chỉ muốn nói là… anh nhớ em và con nhiều lắm.
- Úi trời! Hôm nay anh làm sao thế?
- Không! Anh không sao hết! Anh chỉ muốn nói là… là anh… anh xin lỗi em!
- Công việc thôi mà anh! Anh cũng đâu có muốn vậy đâu. Ai mà chẳng muốn ở gần nhà kia chứ. Thôi anh nghỉ sớm đi, mai còn đi làm nữa. Em cũng nhớ anh nhiều lắm!
- Em!
- Lại sao nữa đây! Anh lại tính “nấu cháo” điện thoại như cái thời chúng mình quen nhau hà?
- Không! Ý anh là… anh… anh yêu em nhiều lắm, vợ ơi!
- Úi trời! Sao hôm nay chồng em “sến như con hến” thế! Thôi ngủ đi anh, mai còn đi làm nữa. Em ru con bé ngủ đây!
Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh lấy tấm ảnh cưới của mình ra ngắm nghía. Tự nhiên, anh thấy sao vợ mình đáng yêu đến thế, từng nét trên gương mặt, đôi môi. Anh nhắm mắt lại, cầu nguyện trước ảnh Lòng Chúa Thương Xót: “Chúa ơi, giữa cuộc đời đầy cám dỗ, đời trai công trường phiêu bạt nay đây mai đó, ắt nhiều cám dỗ hơn. Chúa ơi, xin giữ gìn con, để con mãi giữ một lòng chung thủy với người con đã chọn cùng đi suốt đời con. Lạy Chúa, xin cho gia đình con luôn là một tổ ấm đầy yêu thương và có Chúa luôn hiện diện. Amen!”