(Mã số 18-119)
Gần một tuần rồi Dạ không ra ngoài đi đâu xa, chỉ quanh quẩn chợ búa và tiệm thuốc. Chiếc xe máy cũ yên lặng nằm dưới sân khu nhà trọ, bụi phủ kín yên xe. Dạ lấy chiếc khăn thấm nước lau cổ xe, mặc dù tối nay cô lại đi xe bus đến nhà thờ như mọi lần. Tốt nghiệp đại học một thời gian, Dạ vẫn thế, vẫn đi đây đó một mình cùng chiếc túi xách sờn chứa vài ba thứ linh tinh.
Hơn hai mươi phút chờ tuyến xe bus 02 ở bến, lắm lúc Dạ nghĩ mình sinh ra là để đợi. Ngồi nhìn thành phố đông đúc xe cộ phóng qua, Dạ chỉ biết thở dài. Cô thường ngắm trung tâm thương mại đối diện bến xe bus với nhiều lớp người ra vào, đa dạng váy áo túi xách mà Dạ thích. Tuy nhiên cô chưa bao giờ có ý định mua chúng, những thứ sang trọng và hào nhoáng chẳng hợp nổi với cô.
Chiếc xe bụi bặm lao đến đỗ nhanh trước mặt Dạ, cô đeo vội khẩu trang rồi nhanh chóng bước lên. Chưa kịp yên vị trên xe, nó đã phóng đi làm cô suýt ngã. Dạ bám vào thành ghế, nép vào một phía. Đứng yên không làm gì, cô vô tình lắng nghe câu chuyện của những người xung quanh. Người nhỏ to với bạn, kẻ thầm thì với người yêu, người nhắn tin cùng người kia qua màn hình điện thoại. Dạ nhận ra không một ai thuộc về thế giới của mình!
Cô buồn rầu nhìn ra ô cửa kính. Ở nơi thủ đô qua đôi mắt cô thật đông đúc, qua đôi tai cô thật ồn ào. Mọi thứ ở đây rất nhộn nhịp, nhưng Dạ thấy lạc lõng. Cô gái hai mươi ba tuổi với chiều cao khiêm tốn, gu thời trang bình thường, gương mặt không mấy ấn tượng. Cô bon chen tự lập nơi xứ người, làm việc tại một cửa hàng bán đồ ăn nhanh, mỗi ngày một ca tám tiếng trong khi tìm một công việc ổn định. Tuy nhiên sau nhiều lần bị quản lý mắng và phân biệt vùng miền, Dạ quyết định gửi mail xin nghỉ cho cửa hàng vào tuần trước.
Dạ dễ bị tổn thương bởi lời lẽ của người khác. Khi còn ở bên gia đình, người ta có nói gì cũng không làm cô buồn nhiều đến vậy vì cô còn có mẹ, có người thân. Ngày nhỏ, có gì Dạ cũng kể cho mọi người, buồn phiền cứ vậy mà bay đi như cơn gió. Lớn hơn, nhất là khi bước vào đại học, những cuộc gọi về nhà dần ít đi những câu chuyện, chỉ còn lời hỏi thăm. Cô gái nhỏ không muốn làm người khác lo lắng, học giải quyết mọi việc theo ý mình. Trong khi thế giới ngoài kia vội vã làm quen để nhờ vả, cô lại thu mình và làm mọi thứ. Dạ nghĩ mình cần tự lập để trưởng thành mà không phải dựa dẫm hay sống trong cái bóng của kẻ khác. Ấy vậy mà Dạ không hề biết rằng, cái bóng mình vô tình tạo ra là sự cô đơn trống trải hằng đêm vẫn bủa vây tâm hồn cô, ở với cô từng ngày từng giờ, khiến cuộc đời cô tẻ nhạt buồn chán đến vậy. Dạ sống tựa chiếc thuyền giữa khơi, một chiếc thuyền nhỏ bé chẳng có gì nổi bật trôi đi như vô hình giữa lòng đại dương. Khi trời nổi cơn bão táp mưa giông, nó một mình gồng lên chống chọi, khổ sở biết bao, gian nan nhường nào chỉ có mình biết...
Đến nhà thờ sớm hơn nửa tiếng, Dạ tiến ra hang đá thì thầm những lời nguyện quen thuộc. Cầu cho cha mẹ tuổi già sức khỏe, gia đình anh chị bằng an, cháu chắt mau lớn ngoan hiền học giỏi. Cô lại kể cho Chúa nghe về một ngày dài, về những áp lực cuộc sống công việc dở dang, khó khăn oan ức phải chịu... Không có ai kề cạnh chia sẻ, được trải lòng mình ra thoải mái nhẹ nhõm bao nhiêu. Tối nay cô sẽ được ngủ ngon, nhưng ngày mai sẽ phải đối mặt tiếp với những gì, Dạ lại thêm buồn khổ. Cầu cho Teresa Nguyễn Thị Dạ sớm có việc làm ổn định và tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Dạ nhanh chóng tìm lên hàng ghế giữa nhà thờ, bỏ chiếc túi rồi ngồi xuống. Vẫn đương sớm, nguyện đường lác đác vài bóng hình. Cô đăm chiêu nhìn lên Thánh giá, suy nghĩ về thập giá của cuộc đời mình. Dạ nhớ những ngày học sinh vô tư thuần khiết cùng bạn bè chạy nhảy đùa vui, bày ra những trò đùa tinh quái, cười hả hê trong vòng tay nhau. Lên đại học, các bạn Dạ ở quê lần lượt lấy chồng, ít đi cuộc gặp gỡ. Những người bạn mới của cô nơi đất khách xã giao và toan tính. Họ ăn nói nhẹ nhàng ăn mặc sành điệu, tiêu xài phóng khoáng chứ không suồng sã chân chất, giản dị như bạn bè quê Dạ. Họ thuộc về thế giới khác cách xa chỗ cô đứng, một khi bước vào mau chóng thấy chóng mặt mà trở ra. Vì thế suốt bốn năm học cô không có ai cùng chia sẻ buồn phiền cuộc sống, lắng lo thi cử, kể chuyện tình trường. Dạ nhốt mình trong “lồng kính”, đôi lúc cô ngộp thở cố gắng lao ra ngoài. Nhưng nhìn qua tấm gương, thấy xã hội vội vã xô đẩy chen lấn bộn bề cô càng sợ hãi. Dạ lại quay trở về thế giới chỉ có riêng mình, khó khăn nhưng dễ thở, mệt nhoài nhưng chẳng ảnh hưởng đến ai!
Sau giờ lễ, Dạ nán lại nhà thờ, quyến luyến chưa muốn về căn phòng trọ chật chội. Cô đi chầm chậm nhìn ngắm cảnh vật xung quanh ngôi Thánh đường ngập tràn ánh sáng. Đắm mình trong mớ bòng bong suy nghĩ, giật mình nghe tiếng điện thoại rung lên. Một tin nhắn mới, mừng vì không phải của tổng đài. Cô tò mò vuốt màn hình điện thoại: “Dạ à, tớ đỗ phỏng vấn rồi, cậu thì sao?”. Tim cô đập thình thịch, tâm trạng xốn xang như nhận được tin nhắn người yêu. Cô bước mau ra bến xe, vội vã trở về phòng. Thêm đoạn tắc đường làm cô càng run lên. Như một phản xạ, cô chắp tay và thì thầm cầu nguyện. “Lạy Chúa từ bi, đây là công việc con hằng mơ ước là hy vọng mong manh cuối cùng của con, xin Người rủ lòng thương nhậm lời con nguyện. Con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng con, con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng con, con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng con... ”
Loạng soạng sờ công tắc bật đèn thắp sáng căn phòng, Dạ ném vội cái túi lên giường, nhanh chóng mở laptop. Trong lúc chờ máy tỉnh khởi động, nhón người mở toang cửa sổ, một làn gió thổi vào làm cô gai người. Đường internet chậm chạp khiến cô càng hồi hộp. Dạ mang máy tính ra ngoài hành lang cho gần bộ phát wifi, ngồi xổm xuống đất gõ gõ bàn phím. Có sáu thông báo mới trong tài khoản gmail. “Xã hội, quảng cáo, tiếng Anh là chuyện nhỏ, JobStreet thông báo việc làm: 6 việc làm tại Royal City new”.
Không có thông báo nào từ văn phòng tuyển dụng công ty Dạ phỏng vấn. Đầu óc cô thực sự trống rỗng, bủn rủn chân tay. Cô nhắn tin hỏi lại bạn: “Chúc mừng nha! Cậu nhận được mail lúc nào thế?”. “Từ hôm qua mà tớ bận quá quên báo cậu. Mai tớ đi thử việc rồi, hi”. Dạ lục lại hết hòm thư một lượt, đọc tất cả thư chưa đọc, vào mục spam, tin nhắn rác với hy vọng mong manh. Nhưng Dạ chẳng thấy cái mình muốn thấy để có thể làm công việc ở nơi mình muốn làm. Cô thất vọng nhắm chặt đôi mi, tựa đầu vào bức tường xỉn màu. Cùng lúc đó bác chủ nhà đi qua, buông những lời vô tình: “Mày ngồi tràn ra hành lang thế kia à, đứa nào qua được nữa…” ,“Mà đầu tháng rồi đấy, cũng quá hai, ba ngày rồi... ”. Nói xong bà bước lên nhà trên, không thèm để ý đến cô gái tội nghiệp.
Dạ lầm lì bước vào phòng, khóa trái cửa. Cô đặt chiếc máy tính và tắt hết công tắc điện. Thả mình xuống giường, mắt hướng thẳng lên trần nhà. Trong bóng đêm vô cực, cô suy nghĩ về những gì mình đã trải qua. Trượt đại học một lần, tốt nghiệp chỉ đạt bằng khá, lần đầu yêu đương tỏ tình thất bại, phỏng vấn năm lần ba lần đỗ thử việc, hai lần không thấy hồi âm. Người ta một là thông minh giỏi giang, hai là xinh đẹp duyên dáng, ba là có tất cả. Còn Dạ nhan sắc tầm thường, giọng nói khó nghe trình độ tầm trung. Một chuỗi ngày dài thất bại, hiện tại cô vẫn thất nghiệp và chưa một lần được nếm trải vị ngọt tình ái...
Nước mắt Dạ lăn dài trên má. Trong thước phim cuộc sống quay chậm, biết rằng yếu đuối cho ai xem nhưng mạnh mẽ bao nhiêu mới đủ? Lòng không muốn nghĩ mà bụng vẫn suy, bề ngoài thanh thản mà tâm hồn lại dậy sóng. Trong xã hội không ngừng đổi thay, mọi thứ biết vào hôm nay ngày mai đã trở nên lạc hậu. Không kịp thích nghi với sự phát triển của dòng đời chỉ đem lại thiệt thòi cho bản thân. Áp lực công việc, tiền tài danh vọng, không tình yêu, xã hội vô cảm đè nặng lên đôi vai bé nhỏ. Một mình cô hằng đêm vẫn quen đối diện với bóng tối, nhưng đến nay bờ vai gầy đã quá mỏi mệt. Dạ muốn dừng lại tất cả, chấm dứt hết ở đây. Không cần lo nghĩ không còn đau khổ, không phải run rủi trong đầm lầy của sự cô đơn tủi hờn, điên đảo trong cõi hư vô cô độc của bản thân nữa. Cô chợt nghĩ đến cái chết và liều thuốc ngủ nặng dưới ngăn tủ dài.
Tiếng nấc bật thành tiếng, Dạ ngồi dậy hai tay ôm đầu gối gục đầu xuống nức nở. Cổ họng cô nghẹn ứ. Phòng bên cạnh sáng trưng cùng âm thanh ca nhạc đương nhiên không biết gì về căn phòng tăm tối đang có cô gái tận cùng tuyệt vọng. Dạ lấy liều thuốc nắm chặt trong tay nghĩ về những điều tồi tệ nhất...
Chiếc điện thoại chợt rung lên từng hồi. Dạ chẳng buồn nhấc máy, với tay định tắt nguồn nhưng sững sờ nhận ra là mẹ gọi. Cô nhìn màn hình có gương mặt mẹ rất lâu, tiếng khóc lớn hơn bao giờ hết. Nếu một ngày mẹ không còn đứa con vô dụng, mẹ sẽ nhẹ nhàng thanh thản hơn hay hằng ngày đều buồn khổ thương nhớ về đứa con dại dột. Gia đình cô sẽ sống tốt hay đau đáu khắc khoải về người thân đột ngột ra đi. Bạn bè có đồng cảm với cô không hay một chiều nghĩ rằng cô hư hỏng đến bước lựa chọn con đường này. Cô đủ tuổi phải suy nghĩ đến tất cả chứ không bồng bột nhất thời để làm hỏng cả đời cô và gia đình. Kìm nén mọi cảm xúc, sau ba cuộc gọi nhỡ cô gọi lại cho mẹ.
“Alô… mẹ!”
“Làm gì không nhấc máy thế, lễ lạy gì chư... a?”
“Mẹ ơi... con mệt quá... con nhớ nhà... con muốn về, con chán lắm rồi mẹ ơi... ”
“... ... ...”.
Dạ không kiềm chế được mà òa lên nức nở. Người mẹ hiền không nói gì ngậm ngùi lắng nghe từng hơi thở, từng nhịp đập từng niếng nấc của con. Cứ thế từng phút giây trôi qua, hai mẹ con cách xa hàng trăm cây số nhưng hình bóng về nhau lại ở ngay trước mặt.
“Mai về nhà... Có tiền xe chưa con?”
“... ”
“Mai mẹ nhủ chị Linh gửi cho… Mai về nói sau…”
“Mẹ đừng kể với thầy... ”
“Mẹ biết rồi, không nghĩ ngợi chi nữa hết… Đọc kinh rồi ngủ đi!”
Dạ như buông được gánh nặng, lòng chợt thấy bình yên nhẹ nhõm lạ lùng. Một câu chuyện làm người và trưởng thành cùng xã hội mà ai cũng phải trải qua. Khó khăn áp lực cuộc sống ai chẳng từng nếm trải. Tuy nhiên sẽ nhẹ nhàng dễ chịu đi rất nhiều nếu từ lâu cô biết chia sẻ chứ không giữ lại riêng mình, tự bản thân vẽ vời nên cuộc đời đáng sợ mà cô lập với thế giới. Dạ giật mình nhìn lại con đường cô đi, cảm thấy xấu hổ đáng trách nhiều hơn là đáng thương. Cô để lại liều thuốc ngủ xuống dưới ngăn kéo cuối cùng, nhưng sau một hồi suy nghĩ cô vứt nó luôn vào thùng rác.
Dạ ngừng khóc, cô làm dấu đọc kinh cầu nguyện tạ lỗi với Chúa. Trong giờ khắc yếu mềm cô đã nghĩ đến cái chết. Tạ ơn Chúa thức tỉnh đúng lúc trước khi cô sa ngã để đời đời phải khóc lóc nghiến răng. Cầu xin thêm ơn trên phù trợ để cô làm lại cuộc đời nên tươi tỉnh sắc màu, vẽ nên một bức tranh không chỉ có mình cô mà còn có người thân bạn bè đôi tay siết chặt bỏ đi quá khứ mà hướng về tương lai.
Cô gái trẻ ngồi dậy đưa tay bật công tắc đèn, ánh sáng phủ kín căn phòng tràn ra ngoài cửa sổ. Cô ngước nhìn khung cảnh bên hiên. Bầu trời hàng ngàn tinh tú lấp lánh. Đêm nay trời đã về muộn nhưng ngày mai nó sẽ đẹp tươi!