(Mã số 18-149)
Bóng tối đang dần tan, chị vẫn ngồi yên giữa ngôi nhà thờ rộng lớn. Ánh mắt chị hướng lên con người chơ vơ, lạc lõng trên Thánh giá. Có lẽ nào, những hành động, suy nghĩ lâu nay của chị như kết thêm gai nhọn ghim chặt vào đỉnh đầu Chúa. Chị đang làm Thánh giá Chúa thêm trĩu nặng chăng?
Khóe mi chị ngân ngấn nước. Mấy ngày nay, mọi chuyện cứ dồn dập làm chị khó xử. Hạnh phúc cũng đã qua, đau khổ cũng đã tới nhưng sao mọi thứ cảm xúc, mọi chuyện cứ vương thêm vào chị. Lát nữa, chị sẽ nói gì khi gặp anh ta. Phải bắt đầu từ đâu bây giờ. Hạnh phúc có còn gọi tên chị hay không?
* * *
Tắt điện thoại, chị thở dài, thêm một vụ đánh ghen được đăng tải lên mạng. Cuộc chiến bàn phím máy tính hay điện thoại cứ kịch liệt. Kẻ bênh vực người đàn bà mất chồng, kẻ lại đứng về phía ả giựt chồng người khác vì nghĩ bụng, hành động trong clip quá tàn nhẫn. Họ vô tư nhận xét vì chẳng ai biết ai, vô tư chà đạp, vô tư bố thí tình thương rồi mấy chốc họ cũng quên lãng clip vừa được đăng lên.
Con người thời nay luôn muốn làm điều mình thích, cũng quan tâm người khác nhưng mấy người trao trọn vẹn chữ thương.
Nhiều đêm, chị nằm mơ thấy chị là một trong hai nhân vật chính kia. Chị muốn giựt lại chồng từ tay kẻ khác. Nhưng rồi, đến đoạn gây cấn nhất, chị lại bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm. Tỉnh giấc, chị nghĩ về cơn ác mộng, nhưng chị tin chắc chị không đủ can đảm để làm người đàn bà kia bị thương. Chị sợ vết thương lòng và kẻ bị thương luôn sợ vết thương cũ thêm đau. Chị không biết trong hoàn cảnh đó, chồng chị sẽ đứng về phía ai. Chị chọn cách im lặng và lãng quên.
Đặt điện thoại lên bàn, chị vẫn ngồi tiu nghỉu nhìn vào khoảng không vô định. Mắt trũng sâu, thâm quầng từ ngày chồng chị bỏ đi theo người đàn bà đó. Mỗi tháng, chị về nhà mẹ ruột hai lần, dù buồn nhưng chị vẫn chấp nhận. Chị ý thức mình đã là con Chúa nên chị phải giữ trọn phận vụ của người Kitô hữu. Ba mẹ chồng vẫn thương chị, một đứa con dâu hiền lành, hiếu thảo. Ngày đó, chính mẹ chồng đã đuổi thằng con phụ bạc của bà ra khỏi nhà. Bà bảo chị không kí vào đơn li hôn vì làm vậy là trái phép Đạo. Chị cảm được đời sống của ba mẹ, cả đạo lẫn đời nên chị vẫn tin Chúa và tới nhà thờ. Nhiều lần thấy chị khóc một mình, mẹ cũng sụt sùi ôm chị khóc theo. Họ thương chị như vậy, sao chị nỡ bỏ họ mà đi.
Nhưng lần nào về nhà, chị lại nghe tiếng mẹ ruột trách móc, xỉa xói: “Đạo một vợ một chồng mà nó bỏ mày theo gái vậy hả con?”. Những lời mẹ nói không sai nhưng sao nó lại như xát muối vào trái tim thương tổn của chị. Có phải chị đã quá ngu ngơ khi dành trọn tình yêu cho nhà chồng? Chị quá khờ dại khi cứ phải nhìn chồng hạnh phúc bên một người khác. Chị biết, tại sao mẹ lại nói những lời như thế. Nhưng chị cũng rõ, luật Chúa đòi buộc phải một vợ một chồng và bất khả phân ly. Ngày biết chuyện gia đình chị, cha xứ cũng có khuyên can nhưng quyết định là ở chồng chị. Chúa ban cho chồng chị có tự do nên anh có quyền quyết định dẫu biết là sai luật Chúa. Chị biết Chúa đã buồn anh nhưng sao cản được ý định của người ta.
Lắm khi chị nghe tiếng anh gọi sau những cơn say: “Phương! Mở cửa cho anh”, chị giật mình mở cửa nhưng rồi khép vội bằng những giọt nước mắt. Đứng một mình sau bếp mà cứ ngỡ anh sẽ ôm lấy chị từ phía sau như những ngày đầy hạnh phúc. Chị buồn, tủi, muốn rời xa căn nhà đầy kí ức, nhưng có lẽ đàn bà hay sống tình cảm và sống cùng quá khứ nên chị chấp nhận tất cả để ở lại nhà chồng.
Đang lảng vảng trong những suy nghĩ về cuộc đời bấp bênh, mẹ kéo chị về bằng cái đẩy cửa bất ngờ. Cơn gió nhẹ đột ngột thốc vào người. Chị thầm nghĩ, hẳn có việc gì quan trọng lắm mẹ mới đến gặp chị hôm nay.
Mẹ nhìn chị, tươi hơn mọi khi, dúi vào tay chị tấm ảnh, nói khẽ:
- Mẹ hỏi thầy rồi, thầy nói con hợp tuổi với thằng này!
Chị trân mắt nhìn mẹ như không hiểu hết ý mẹ muốn nói. Chị nhìn vào tấm hình trên tay. Một người đàn ông trạc tuổi chị, tướng tá sang trọng, lịch lãm.
Bấy lâu nay, mẹ khuyên chị đi bước nữa nhưng chị vẫn không chịu. Lần trước mẹ có nói qua việc mai mối chị cho ông Việt kiều nhà bà Xuân đã li hôn nhưng chị chẳng bận tâm. Chị đâu ngờ, nay mẹ lại tiến sâu đến mức như vậy. Chưa kịp nói điều gì, mẹ chị đã tiếp lời:
- Con chỉ cần giấu được vụ “chưa li hôn” thì sẽ giấu được hết!
- Không mẹ à! Con… con…
- Không gì! Bây không kí vào đơn li hôn là mẹ đã thấy kì cục lắm rồi. Giờ còn không, không gì nữa?
- Dạ… dạ… mà… mà anh…
Chị ngập ngừng, mẹ cắt lời:
- Không sao đâu, mẹ đã bàn hỏi với bà Xuân rồi, bả gật đầu vui vẻ.
Chị nhìn gương mặt mẹ, không hiểu sao mẹ lại muốn chị làm như vậy. Chị cảm tưởng chỉ cần một cú gật đầu là mẹ có thể ôm chị vào lòng vì vui sướng. Chị lưỡng lự hồi lâu, mở miệng đáp rồi cúi mặt:
- Con nhất quyết không làm đâu! Lỗi luật Chúa.
Lời chị nói như đánh sập những ý định, kế hoạch mẹ chị đã sắp sẵn. Bà tức giận, lừ hai mắt, ném ly nước chị vừa kịp mang ra xuống nền nhà. Tan tành. Chiếc ly vỡ tan như tình mẹ con tan vỡ.
- Chúa mẹ gì đây, nuôi cô bấy lâu mà cứ ngây ra đó, còn nói chuyện đạo nghĩa?
Mẹ trút ra những lời đay nghiến. Vẫn là những câu chị thường nghe, nào là ngu dại, bị Đạo nhà chồng bỏ bùa mê, bị ba mẹ chồng lường gạt. Chị không thể cãi lại lời mẹ, cũng không thể giải thích luật Đạo cho mẹ hiểu được. Chị biết mẹ thương chị, muốn tốt cho chị nhưng chị không thể làm gì khác nên chị cứ mãi làm cho mẹ buồn.
Tiếng chửi đổng vẫn dội ngược vào tai rồi im lìm cho đến khi cánh cửa đóng sầm, im bặt. Mẹ ra về, dán lại câu nói chát chúa, đau đớn cùng mấy giọt nước mắt nơi tấm cửa vô tri: “Cô không đi gặp thằng đó, tui từ mặt, hết tình mẹ con”.
Mẹ đã ra về được một lúc, để lại mình chị trong cô quạnh. Giọt nước mắt chị nhẹ lăn lúc nào chẳng hay. Có phải Chúa bất công với chị quá đỗi, mọi thứ đáng lý thuộc về chị đều tuột mất. Mỗi lần đau buồn, chị chỉ biết hỏi Chúa nhưng đúng hơn là trách than. Chúa dạy, điều răn trọng nhất là mến Chúa, yêu người (Mt 22, 34 – 40). Mến Chúa, chị may mắn được biết Ngài và đã giữ, nhưng yêu người thì sao đây? Chúa còn bảo: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5, 44), nhưng sao chị có thể tha thứ cho người chồng tệ bạc, làm tim chị quặn đau; sao chị có thể yêu thương người đàn bà giành lấy người chồng chị yêu thương. Có lẽ, bản tính con người, sự ghen tuông, thù hận của đàn bà không cho phép chị tha thứ cho họ.
Nhiều lúc, chị muốn nghe theo lời mẹ, tìm một bờ vai mới để che chở cho cuộc đời sầu muộn của mình. Những lúc như vậy, lòng chị lại giăng đầy những thắc mắc. Chị hỏi Chúa, như Chúa đã tha thứ cho người phụ nữ ngoại tình, vậy Chúa có chịu tha thứ cho chị khi chị nghe theo lời mẹ tiến tới trong hôn nhân được chăng? Nói là vậy, chứ chị hiểu rõ, Chúa không tha thứ cho hành vi ngoại tình ngoài hôn nhân, nhưng Ngài đã tha thứ để giải cứu người phụ nữ khỏi cái chết để rồi Ngài trao cho cô ta một đời sống mới. (Ga 8, 11)
Mấy ngày trước, chị tham dự Thánh Lễ hôn phối của con bé Hoa cách nhà hai ngã tư. Nghe Cha giảng mà chị ứa nước mắt. Chồng chị thì không tệ như bà Gôme vợ của ngôn sứ Hôsê, người đàn bà đã có nguồn gốc không tốt đẹp lại là một người vợ bất trung. Chúa thử thách rồi làm cho cuộc đời ngôn sứ nghiệt ngã đến vậy, sao ngài cứ thi hành ý Chúa. Nhưng khi Cha trích dẫn câu Kinh Thánh: “Một lần nữa, ngươi cứ đi yêu người đàn bà đang có tình nhân và đang ngoại tình, cũng như Đức Chúa yêu thương con cái Ít-ra-en, trong khi chúng lại quay lưng đi theo các thần khác” (Hs 3, 1 – 2). Cha cắt nghĩa, đó là một tình yêu tha thứ, một tình yêu kiên nhẫn, một tình yêu đổi mới trong đời sống gia đình như cách Chúa yêu mọi người, cho dù người ta vẫn bất trung, lỗi phạm. Chị vỡ lẽ nhiều điều. Chị đắn đo, không biết Chúa muốn chị làm gì đây?
Thứ chị cần bây giờ là thời gian để suy nghĩ và cầu nguyện nhiều hơn.
* * *
Nắng chiều xuyên qua tàng cây ngang tầm cửa sổ, rải từng giọt lên chỗ chị ngồi nơi góc quán. Chị chọn một bàn gần khu vui chơi dành cho trẻ em rồi đưa ánh mắt rảo quanh. Sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, chị quyết định đến gặp người đàn ông mẹ chị đã sắp đặt. Ngồi chờ anh, sao chị thấy mình đơn độc đến lạ. Một vài người cũng ngồi một mình với cốc đồ uống ở những bàn xung quanh nhưng họ không trơ trọi như chị. Họ đang thì thầm rồi khẽ cười, khẽ xịu nét mặt cùng cả trăm người bạn trên tấm màn hình bé tí.
Chị nhìn họ bằng cảm xúc vô hồn, không hẳn chị ít bạn bè hơn họ nhưng chị sợ những ứng dụng thông minh đó. Thứ đã kéo chồng chị đến với một người đàn bà khác, kéo hạnh phúc ra khỏi tay chị để chị phải mệt mỏi kiếm tìm như lúc này.
- Chào Phương, em chờ anh lâu chưa?
Một người đàn ông tiến lại gần, toát vẻ sang trọng của dân Việt kiều. Đây là lần đầu tiên gặp mặt sau những lần mẹ muốn chị tìm hiểu người mới. Hôm nay, chị thấy mình thật sự liều lĩnh. Vẻ lúng túng, ngượng ngùng hiện rõ, bởi nó chẳng khác gì cuộc hẹn hò đầu sau những năm tháng trắc trở trong hôn nhân.
- Anh là Việt, chắc em cũng đã biết.
Chị gật đầu, mặt có vẻ sượng sượng. Nhìn vẻ mặt chị, anh tiếp lời:
- Em cứ thoải mái, mình đang tìm hiểu nhau mà, không có gì phải ngại… Mà em đang sống với mẹ ruột hả?
Chị mỉm cười, nụ cười không mấy tự nhiên. Vẻ mặt vương chút đắn đo. Trước khi đến đây, mẹ bảo chị giấu được gì thì tốt điều đó. Trước giờ, chị không quen nói dối nhưng sao lần này chị lại gật đầu: “Dạ, em sống với mẹ”. Cú gật đầu nhẹ bẫng nhưng lại kéo theo một cảm giác tội lỗi tê rần, chảy vào người chị.
Anh nói tiếp, ánh mắt hướng thẳng:
- Vậy là tốt rồi! Anh vừa li hôn với vợ rồi về Việt Nam luôn.
Chị đưa mắt nhìn anh, ẩn hiện chút bối rối.
- Sao anh lại li hôn?
- Không hợp thôi. Thời này mà, được thì đến với nhau không thì chia tay, luật pháp cũng thoải mái.
Chị nhíu mày, câu trả lời bất cần của anh làm chị suy nghĩ. Tình cảm đối với người ta sao như món đồ chơi, nói như đùa, thích thì dùng không thích thì bỏ. Nhưng chị kịp định thần, chị cũng giống anh mà, cớ gì lại chấp xét người ta.
- Anh nói vậy thôi, chứ với em thì khác. Mà chuyện của em sao rồi?
Vẫn còn luẩn quẩn trong câu nói của anh lúc nãy, câu hỏi làm chị lúng túng.
- Dạ... ờ... ờ... em li hôn rồi!
Chị đáp vội, miệng ấp úng. Hai câu nói dối trót lọt. Vẻ mặt anh vẫn không chút hoài nghi. Không biết mấy câu tiếp theo có thể đánh lừa anh không nhưng chị sợ biểu cảm trên khuôn mặt sẽ làm điều ngược lại.
Vừa lúc, một thằng bé đùa giỡn gần đó ngã nhào vào người chị làm cắt ngang cuộc nói chuyện. Chị đưa tay đỡ thằng nhỏ đứng lên bằng ánh mắt trìu mến. Thằng bé nhoẻn cười như muốn nói lời cảm ơn. Cây Thánh giá nhỏ xỏ qua sợi dây chuyền trên cổ thằng bé đập vào mắt chị. Chị nắm lấy, ánh mắt Chúa nhìn chị đau khổ, u sầu. Thằng bé vụt bỏ chạy.
- Em có bị làm sao không?
- Dạ không sao, cảm ơn anh!- Mắt chị vẫn ngước nhìn thằng bé đang chạy về phía mẹ nó từ đằng xa.
- Em tin Chúa hả? Sao có vẻ đăm chiêu với Thánh giá vậy?
Chị bật ánh mắt về phía anh. Đến câu hỏi này, chị không thể nói dối được. Chị không thể chối bỏ niềm tin trong khi vì đức tin đó chị mới có đủ nghị lực để vượt qua những sóng gió, thử thách đã ập đến. Chị nhìn anh hồi lâu rồi đáp:
- Dạ… Em là người Công giáo.
- Anh cũng vậy!
Đặt vội ly nước xuống bàn, chị tựa người ra phía sau. Vị nước cam chua ngọt tự dưng đắt nghét, khó chịu. Câu nói của anh như kéo chị về với chính mình. Chị là người Công giáo, sao chị lại đến đây? Là người Công giáo, sao anh ta lại suy nghĩ đơn giản và xem nhẹ Bí tích Hôn phối đến vậy?
Chị đưa mắt nhìn anh, suy nghĩ về những gì hai người đã nói từ nãy đến giờ. Chị chợt nhớ tới trang sách chị từng đọc khuyên bảo, đời chị vì một người thứ ba mà đổ vỡ hạnh phúc. Chẳng lẽ, chị lại đi vào vết xe đổ của người chị căm thù, đay nghiến để phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác sao. Chị không biết vì sao anh ta chia tay vợ, nếu như vợ anh vẫn còn yêu, hay người vợ đó cũng như chị thì sao.
Lòng tự trọng không cho phép chị làm vậy, thiếu công bằng với người vợ kia.
Không suy tính, chị đứng bật dậy, cúi chào rồi lảo đảo bước đi. Chị để mặc anh, để mặc cuộc sống vẫn hối hả với những kiếp mưu sinh, những kiếp người khẽ làm đau nhau.
* * *
Mở mắt ra. Trời ngoài kia đã bắt đầu sáng.
Chuyện mẹ nói mấy hôm trước lại theo chị vào tận giấc mơ thật dài đêm qua. Mấy lần trước thì mơ đánh ghen, nay lại mơ tìm hiểu người mới.
Chị đưa tay làm dấu Thánh giá. Giá như hôm trước chị nói thẳng cho mẹ biết, chồng chị đã gọi điện năn nỉ, xin được gặp mặt chị để nói lời xin lỗi và muốn quay lại thì mọi chuyện bây giờ đã khác, không khó xử như thế này.
Ngồi một lúc, chị bật cười méo mó, thầm nghĩ về giấc mơ lúc nãy rồi tự nhủ, chị vô sinh mà, theo người ta về, đã lỗi luật Chúa còn làm đau người ta hơn. Mà nếu con chị còn sống chắc nó cũng lớn như đứa bé trong giấc mơ.
Chị đưa tay mở điện thoại, dòng tin nhắn 6 giờ trước của chồng chị hiện trên màn hình: “Sáng mai, 9 giờ mình gặp nhau em nhé! Anh xin lỗi em nhiều, anh sẽ đợi”.
Tiếng chuông báo giờ Lễ sáng nay trầm lặng, thê buồn như rót hết vào lòng chị. Không biết từ lúc nào chị đã mất những giấc ngủ ngon.
Chị nhìn qua cửa sổ, mặt trời đang dần chui ra khỏi tấm màn đen đặc kín đậu trên nóc nhà thờ như nhiều lần chị vượt qua niềm đau. Dù đau khổ hay hạnh phúc con người vẫn phải sống với ngày mới.
Bây giờ, chị cần đến với Chúa.