(Mã số 18-088)
Chiều dần xuống trên những mái nhà cũ kĩ xiêu vẹo khuất sâu trong con hẻm dài ngoằn nghèo mà người dân quen gọi là xóm nhà lá. Cái thời khắc mặt trời khuất dần sau những rặng núi, le lói những ánh vàng cuối cùng của một ngày, cũng là lúc những người dân trong xóm trở về từ các nhà máy, công xưởng, bến tàu, từ những nơi bụi bặm nhất của của cuộc mưu sinh.
Gia cảnh chị vốn khó khăn, lương công nhân của hai vợ chồng cộng lại tằn tiện lắm mới lay lắt qua ngày. Đã vậy ngày chị sinh bé Na, chồng chị chán nản, chẳng chịu đi làm, suốt ngày tụ tập bạn bè nhậu nhẹt, khi về cứ đè chị ra mà chửi, đánh túi bụi. Chị lấy làm khó hiểu, vốn trước kia chị yêu anh vì tính thiệt thà, chịu thương chịu khó… mà nay anh thay đổi đến chóng mặt. Hỏi ra mới biết anh bị bạn bè khích báng là “vợ mày không biết đẻ, rồi cũng chẳng ra nổi thằng cu nào đâu”. Chị hoảng hốt, đúng là nhà chị chỉ toàn con gái thôi. Chị lo sợ, đêm nào bế con trong tay chị cũng thầm nguyện xin Đức Mẹ, xin Mẹ hiểu cho nỗi lòng của chị… Con nào cũng là con… nhưng Mẹ ơi!... Nghĩ tới đó nước mắt chị chảy dài.
Từ lúc bé Na chào đời, anh chưa bế con một lần, suốt ngày chìm ngập trong men rượu. Có lần anh đang ngồi nhậu, bé Na nằm khóc, anh hùng hổ chạy vô đánh bé, may mà chị che cho Na kịp nên bé không sao, còn chị đợt đó phải nhập viện vì bị gãy xương tay. Nhiều người khuyên chị nên li dị quách đi cho xong, đôi lần chị cũng muốn vậy, li dị cho yên thân. Chị còn trẻ, tương lai còn dài, mắc chi phải chôn vùi đời mình trong bàn tay người đàn ông vũ phu đó? Nhiều lần chị muốn vậy, nhưng rồi nhớ tới lời khấn hứa ngày thành hôn: “Em sẽ yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời em”, chị lại thôi. Chị tin vào ơn Chúa, chị tin Chúa chỉ đang thử thách chị.
Bé Na nay đã được năm tuổi. Năm năm qua chị kiên trì sống trong cảnh địa ngục trần gian. Cái cay đắng của miệng đời, cái đau đớn thân xác vì những trận đòn như cơm bữa, chị cam chịu. Đến cuối năm đó, chị thấy khó chịu trong người, nôn ọe liên tục nên chị mới đi khám. Kết quả thật bất ngờ, chị có thai. Niềm vui ập đến. Nhưng chưa kịp vui mừng thì chị bắt đầu lo lắng: Là con gái thì… Chị hoang mang. Đôi lúc con người ta như thế đấy, cầu nguyện và “bắt” Chúa làm theo ý mình. Chị xin Chúa cho chị đứa con trai, vâng như vậy có lẽ chị sẽ bớt đau khổ.
Từ ngày chị có thai, anh có vẻ đối xử nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn lạnh lùng như ngày nào, công việc nhà một tay chị cáng đáng. Chị không đi siêu âm định kì, chị sợ kết quả không như mong muốn. Chị hồi hộp. Cuối cùng ngày sinh cũng đến. Chị vượt cạn trong đau đớn mà không hề có anh bên cạnh.
Mở mắt ra sau cơn bất tỉnh chị nghẹn ngào trong niềm vui sướng khi cô y tá thông báo: là con trai. Đúng như mong ước của chị, vậy là Chúa đã đoái nhìn đến phận hèn tớ nữ Chúa như xưa ngài đã đoái nhìn đến Sara chăng? Chị gọi cho chồng. Anh vội lao vào bệnh viện, bế con lên trong niềm hạnh phúc.
Từ ngày có Cu Tin, anh yêu thương chị hơn, chăm lo cho gia đình nhiều hơn. Chị mãn nguyện trong hạnh phúc khi thấy chồng đã thay đổi. Anh hạnh phúc vì cuối cùng cũng có thằng cu. Anh chị ngập tràn niềm vui trong đời sống hằng ngày, nhưng đâu đó trong gia đình vẫn còn một khoảng lặng. Cái khoảng lặng lầm lũi, tuy chỉ mới sáu tuổi nhưng bé Na đã có thể suy nghĩ khá chín chắn.
Chưa bao giờ em được bố bế, chưa bao giờ bố cõng em trên vai như bố của các bạn… bé cảm nhận được hết. Tất cả tình thương của anh chị dồn hết vào cu Tin, anh chị đã quên mất rằng mình còn một đứa bé gái cũng cần sự quan tâm, cũng cần được yêu thương, chăm sóc. Lầm lũi sống trong gia đình như một người vô hình, bé âm thầm lớn lên.
Anh nay đã biết yêu thương vợ con nhưng chỉ là con trai thôi. Đi đâu về anh cũng mua sữa cho cu Tin. Mỗi lần chị pha sữa cho cu Tin anh bao giờ cũng tranh nếm trước xem đã nguội chưa. Chị hạnh phúc khi thấy anh như vậy. Nhưng chính sự hạnh phúc ấy lại làm chị quên đi ánh mắt thèm thuồng của bé Na khi nhìn ly sữa bốc khói nghi ngút. Giá mà nó được nếm dù chỉ một muỗng thôi… Đã bao lần bé Na thầm ước.
Ôi lạy Chúa! Khi mọi chuyện xảy ra như ước vọng của con, điều đó có thực sự tốt cho con? Là con người hữu hạn chúng con không thể biết trước tương lai, chỉ có Chúa là Đấng hiểu thấu tương lai... Chúa biết điều gì tốt cho chúng con… Và Chúa ơi! Cầu nguyện là tìm ra thánh ý Chúa chứ đâu phải cầu nguyện là xin Chúa bắt Chúa làm theo ý con… Cái khổ của con người là như vậy: Đi rồi mới bắt ân sủng làm đường cho mình.
Cu Tin càng ngày càng lớn phát triển trong sự đầy đủ, trọn vẹn tình thương của cha mẹ, còn bé Na ngày càng gầy rọp đi. Có hôm Na thấy ly sữa của em còn một chút, em vội chạy đến bưng uống. Nhưng chưa kịp uống được miếng nào thì đã bị anh chạy lại giật ly sữa rồi nộ nạt làm bé sợ quá đến nỗi chết điếng.
Có lần bé nựng cu Tin, bé thương em lắm nhưng vừa mới đụng đến em đã bị bố quát:
- Con kia! Ai cho mày đụng tới con tao?
Bé sững sờ. Bố nói cu Tin là con bố. Còn bé? Vậy là bé không phải là con của bố? Hèn chi chưa bao giờ bố thương bé. Giờ thì bé đã hiểu. Trong đầu óc non nớt của cô bé bảy tuổi, bé đau khổ khi bố chưa bao giờ coi bé là con gái bố. Còn mẹ… mẹ cũng chỉ có cu Tin, mẹ cũng quên bé rồi. Đã không còn là con thì bé cũng chẳng nên ở nhà của họ nữa. Đúng rồi, phải đi thôi. Bé thấy mấy bạn của bé ở nhà mô côi cũng chẳng có bố mẹ, chắc bé cũng như mấy bạn đó rồi. Bé biết chẳng ai còn cần bé nữa, ngay từ đầu bé đã là người thừa
* * *
- Anh ơi! Cả ngày hôm nay sao không thấy bé Na?
Vừa khuấy bột cho cu Tin chị vừa hỏi anh. Không rời khỏi mắt màn hình tivi anh trả lời tỉnh bơ:
- Anh đâu giữ nó.
Đến tối vẫn không thấy bé đâu. Bấy giờ chị mới lo lắng. Vội lay anh dậy, mà miệng anh vẫn làu bàu trong cơn ngái ngủ:
- Thì em chạy qua bên ngoại thử coi, chắc nó chơi bên đó chớ đâu.
Khoác vội chiếc áo, chị chạy qua nhà ngoại nhưng vẫn chẳng thấy bé. Đi qua nhà mấy đứa bạn của bé vẫn không có. Nhưng mấy đứa bạn của bé cho biết, bé nói là bé không phải con ruột của anh chị nên bé bỏ đi không ở nữa, chị sợ hãi vô cùng.
Chị vội về nhà kể với chồng. Anh té ngửa. Ngồi thọp xuống ghế, anh nhớ lại những lời anh nói với bé.
Cả đêm đó, anh chạy ngoài đường tìm bé. Chị ở nhà giữ cu Tin mà lòng nóng như lửa đốt. Chị lại tìm đến Chúa. Chị sai rồi, chị biết chị đã sai, bao lâu nay anh chị đã quên bé, thiếu trách nhiệm với bé. Mấy lần thấy bé lục cơm nguội ăn mà chị cũng vô tâm chẳng mấy để ý. Nhiều đêm bé ôm chị mà chị đẩy bé ra để ôm cu Tin. Những lần anh la con, chị cũng chẳng dỗ hay bênh vực gì cho bé… Chị ôm mặt khóc… Chúa ơi! Con sai rồi! Xin Chúa… Xin Chúa cho con tìm lại được con bé, con sẽ yêu thương nó, sẽ chăm sóc nó, con không bỏ bê nó nữa, Chúa ơi!
Sáng, mắt chị thâm quầng vì cả đêm nằm khóc. Anh ôm chị an ủi. Anh dằn vặt quá đỗi. Lúc này anh mới nhận ra anh yêu bé biết chừng nào… Bé ơi! Về với ba mẹ đi con. Uống vội cốc nước anh lại bắt đầu đi tìm con.
Đã bốn ngày trôi qua, bé vẫn bặt vô âm tín. Bên công an vẫn chưa có kết quả gì. Anh chị xuống tinh thần hẳn. Con người là vậy, khi có chẳng biết trân trọng lúc mất đi rồi mới thấy quý giá.
Sáng ngày thứ năm, đang khi chợp mắt sau những đêm thức trắng tìm con, anh chị nhận được điện thoại bên công an. Vội gửi cu Tin cho ngoại, anh chị chạy vội vào bệnh viện. Người ta tìm thấy bé dưới chân cầu trong tình trạng kiệt sức vì đói và lạnh, may mà còn cứu được.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn của con nằm trên giường bệnh, anh lao đến bên con… Giá mà anh… Bao nhiêu nỗi niềm dâng trào lên trong anh… Ước gì người nằm đó là anh chứ không phải là bé. Còn chị chỉ biết ngồi khóc. Mở nhẹ đôi mắt, bé thấy ba nhưng ánh mắt bé lẩn tránh, bé không dám nhìn vào ba… Bé sợ… Cái cảm giác đó, cái cảm giác ngày bé bưng ly sữa bé vẫn còn nhớ như in, ánh mắt bé nhìn chị như cầu cứu, bé nói:
- Mẹ cho con chút nước!
Chị vội ngồi dậy đem cốc sữa thơm lừng tới cho con. Nhìn thấy cốc sữa, mắt bé sáng lên nhưng vội tắt ngay, ánh mắt sợ hãi quay qua nhìn anh, bé lắc đầu:
- Mẹ cho con ly nước, con không dám uống sữa đâu!
Lúc này anh không còn đứng vững được nữa, anh oà khóc nhào tới ôm con vào lòng. Trời ơi anh đã làm gì thế này? Chúa ơi! Xin giúp con. Con của con... Chúa ơi! Anh thầm thĩ nguyện xin. Bưng lấy cốc sữa, anh nghẹn ngào trong nước mắt:
- Con uống đi, con gái của ba.
Anh bưng ly sữa đưa cho con. Bé ngỡ ngàng. Ba vừa nói gì với bé vậy? Con gái? Bé là… Bé là con của ba sao? Bé ngơ ngác:
- Con là con ruột của ba mẹ hả?
Anh chị một lần nữa lại ôm bé vào lòng thổn thức:
- Con là con gái của ba mẹ, là con gái của ba mẹ… Ôi, bé Na của ba!
Những giọt nước mắt hối hận pha lẫn vui mừng lăn dài. Ngoài trời từng đàn én chao liệng báo hiệu một mùa xuân đang về.