(Mã số 18-113)
Vừa về tới nhà, dựng vội chiếc xe, vứt ngay bịch đá xuống sân cái xoạch, nó liền vào góc tường cầm lấy con dao gỗ mà nó tự làm rồi chạy ùa ra đường. Mẹ nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vội chạy theo trong sự lo lắng. Tới nơi, thấy nó đang túm lấy cổ áo của thằng nhỏ hàng xóm với vẻ mặt giận dữ, từng hơi thở rít lên nặng mùi thù hận.
- Nè con, sao lại đánh bạn như thế? Thả bạn ra!
- Nãy con đang chạy xe trên đường, hắn dám thọc cái gậy vào xe làm con suýt té, con phải đánh một trận để cho hắn chừa!- Nó đáp lời một cách khó chịu.
Đây đâu phải lần đầu nó đi đánh nhau, biết bao lần mẹ nó phải khóc lóc xin lỗi hàng xóm vì con trai bà đánh chảy máu con nhà người ta. Mới lớp Hai nó đã đi học võ, lại thêm tính côn đồ của một thằng con trai mới lớn, nó đâu còn biết sợ là gì. Bố nó đi làm xa lâu lâu mới về được vài ngày, ở nhà chỉ còn hai mẹ con cùng với quán nước nhỏ ven đường, nó càng làm oai hơn khi là người đàn ông duy nhất trong nhà. Mà tính nó vốn thế, đâu phải mẹ không dạy nó đâu, những trận roi chát chúa vẫn vang lên hàng ngày, mẹ khản tiếng khuyên răn, tay mẹ đánh con nhưng lòng đau vô hạn. Có lần bị đánh, nó giận bỏ nhà đi, mẹ phải nhờ người đi kiếm về, nhưng nó vẫn là nó.
Mẹ đã gãy không biết bao nhiêu cây roi, nhưng chẳng thể thay đổi được gì, mặt nó vẫn trơ ra chẳng khóc một tiếng nào. Mẹ phạt nó quỳ gối úp mặt vào tường thì chỉ là trước mặt, mẹ quay đi là nó lại ngồi chơi. Suốt ngày nó chỉ biết xem phim với đánh nhau, làm đàn anh của một đám trẻ con trong xóm. Khổ thân mẹ, không còn dám rời mắt khỏi nó, đưa nó đi học cũng chẳng dám về, ngồi chờ đến lúc tan học. Bởi mẹ sợ, một nỗi sợ hữu hình, quá khứ đã chứng minh rõ ràng cho mẹ.
Ngày tháng trôi đi, một mình mẹ cảm thấy bất lực. Hàng đêm, khi mọi người đã ngủ thì mẹ vẫn đang còn thao thức, nước mắt vẫn rơi đều ướt gối. Nghĩ tới thằng con bất trị của mình, mẹ chỉ biết chạy đến cùng Chúa mà tâm sự với Người, hàng ngày không ngớt lời đọc kinh cầu nguyện chỉ mong con mình sớm hối cải như người con hoang đàng trở về cùng cha.
Chúa đã thấu những lời nguyện của mẹ. Tính du côn chưa bỏ nhưng nó đã phần nào biết nghe lời mẹ. Nhớ lần đó mẹ nói: “Nếu con không thay đổi, con mà du côn đi đánh nhau nữa thì mẹ sẽ bị tù, bởi con còn nhỏ nên mẹ phải đi tù thay con”. Nghe thế mà nó cũng có chút e dè. Thế là mỗi ngày đi học về, mẹ buộc nó phải đọc hai trang Kinh Thánh mới được xem phim. Rồi mùa hè năm đó, khi vừa kết thúc tiểu học, mẹ cho nó về nhà ngoại để học giáo lý chuẩn bị cho lớp Xưng tội-Rước lễ lần đầu. Tại đây, Chúa đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời nó.
Những ngày đầu, nó còn khá ngang ngược và lười biếng, luôn đòi ngoại cho về nhà mẹ. Ngoại bảo: “Con quậy phá rồi con lười học là con đang bị quỷ cám dỗ. Quỷ nó cám dỗ để con không được Chúa thương và quỷ sẽ bắt con”. Nó lại sợ quỷ và bắt đầu biết vâng lời hơn.
Quê ngoại vùng ven sông, đường đi lại còn đất sình lầy lội. Ấy vậy mà sáng nào hai bà cháu cũng thức dậy lúc 3h45 sáng, soi đèn băng sình để tới nhà thờ tham dự thánh lễ. Lễ xong nó phải ở lại để tập thể dục và học giáo lý tới 8h30 mới được về nhà. Được cái cha cố rất tâm lý, học nghiêm chơi vui và rèn tính kỉ luật nên buổi học nào cũng đông đủ, chất lượng, bản thân nó cũng chẳng dám bỏ học buổi nào.
Nó chăm học hơn, biết vâng lời và càng ngày càng trở nên lễ phép. Vốn đã đọc thuộc Kinh Thánh từ lúc còn ở nhà với mẹ, tới đây được cha cố và các soeur giảng giải cho, nó hiểu hơn và càng yêu mến Chúa nhiều hơn.
* * *
Chỉ hơn hai tháng hè, nó quay về nhà mà khiến mẹ sửng sốt. Bây giờ, nó đã là một con người khác, khác xưa hoàn toàn. Nó sống vui vẻ, ngoan hiền, chăm chỉ học tập và đặc biệt là hăng say lo việc nhà Chúa.
Nhà thờ họ đạo của nó cách xa 10 cây số nhưng nó không bỏ lễ bữa nào, sáng nào cũng thức dậy lúc 3 giờ rưỡi đưa mẹ đi lễ với chiếc xe đạp điện mẹ mới mua cho, như một món quà của mẹ mừng người con hoang đàng trở về. Có một lần ngủ quên không dậy đi lễ được, thì hôm đó nó đã bỏ ăn, buồn bã chẳng thèm nói chuyện. Hỏi ra mới rõ nó tự cảm thấy mình có lỗi và cảm giác thiếu đi một điều gì đó.
Hằng ngày đi học, mẹ cho 4 ngàn để ăn sáng nhưng nó đã không ăn, để dành được một tháng. Nào ngờ tới cuối tháng, nghe cha cố rao trong thánh lễ xin đóng góp để thay toàn bộ ngói nhà thờ, nó liền lấy số tiền tích góp bấy nay đưa cho cha cố.
- Con tên gì, tiền con lấy ở đâu mà sao nhiều tiền lẻ quá vậy?
- Thưa cha cố, con tên Quốc Anh, mỗi ngày mẹ cho con 4 ngàn để ăn sáng, con không ăn và tiết kiệm bữa giờ, hôm nay nghe cha cố kêu gọi quyên góp sửa nhà thờ nên con mang ra cho cha cố.
Lại một hôm khác, vừa lễ ra, một ông cha khách thấy nó thì đặt tay lên đầu, vừa xoa đầu vừa bảo:
- Thằng bé đẹp trai, lớn lên đi tu nha con!
Mẹ đang đứng một bên liền đáp:
- Dạ không cha ơi, nhà con được có mỗi mình nó, con không cho nó đi tu đâu.
- Mẹ, Chúa gọi con sao mẹ lại không cho con đi tu?- Nó giật tay mẹ cùng câu hỏi đơn sơ khiến mẹ bật cười.
Chuyện là trước đó, đi học giáo lý nó được dạy rằng Linh mục là người thay mặt Chúa, bất kể là ai nhưng khi được khoác áo làm Linh mục thì họ chính là Chúa. Thế là nó tin rằng chính Chúa đã gọi nó đi tu, và vẫn luôn nhớ mãi trong đầu câu nói ấy của vị Linh mục.
Kể từ lúc Chúa biến đổi con người của nó, mẹ đã rất vui mừng, những dòng lệ đau khổ ngày xưa giờ được thay bằng những giọt nước mắt hạnh phúc, tạ ơn. Mẹ tạ ơn Chúa đã thương nhậm lời cầu của mẹ, đã giúp con trai mẹ thay đổi cuộc đời. Từ lúc đó, mẹ đã xin cho nó giúp lễ, đọc sách ở nhà thờ. Vốn dĩ rất nhanh nhẹn và cởi mở, nó nhanh chóng nắm bắt và thành thạo việc giúp lễ, lại còn có thể hướng dẫn cho cả những thế hệ đàn em, công việc ở nhà Chúa làm nó vui, hạnh phúc. Nhiều lần bỏ ăn chỉ để kịp giờ lễ, kịp giờ học giáo lý Thêm sức. Năm 14 tuổi, nó được lãnh bí tích Thêm sức, cuộc đời nó lại càng tươi đẹp hơn trước mặt Thiên Chúa.
Hiện giờ, nó đang là sinh viên ngành tâm lý năm thứ 2 của trường Đại học Công Nghệ TP.HCM, vừa học vừa phục vụ trong nhà thờ, giúp lễ, đọc sách và nhiệt tình trong các công việc bác ái. Đặc biệt hơn còn là một ứng sinh Dòng Tên. Nhớ lúc đi tĩnh tâm cha đồng hành có hỏi:
- Nhỏ giờ con có yêu ai chưa?
- Dạ chưa, từ khi lên lớp 6 là con đã quyết tâm giữ mình cho Chúa. Bạn bè thích con nhưng con đã nói rõ với họ là con đi tu. Và khi thấy người con gái đẹp thì con thầm tạ ơn Chúa vì đã ban cho con có đôi mắt lành lặn để con có thể trông thấy được sự xinh đẹp nơi họ.
Từ một đứa trẻ lêu lổng, du côn, Thiên Chúa đã biến đổi trở thành một tông đồ nhiệt huyết, tràn đầy lòng mến Chúa yêu người. Bây giờ ai gặp nó cũng mến bởi sự cởi mở hiền từ, bởi một nụ cười đặc biệt, vừa nhẹ nhàng vừa thanh thoát, và nhất là bởi lòng đạo sốt sắng mến yêu của nó. Chúa quan phòng Ngài đã dẫn bước đi, không gì là không thể trong đôi tay của Người.