TÌNH KHÚC THÁNG NĂM
Tôi thưa với Mẹ:
- Mẹ ơi! Tháng Năm về, Tháng Hoa dâng Mẹ. Con là đứa con xa, rất xa về với Mẹ.
Rồi thôi. Câm lặng. Tôi chẳng biết nói gì.
Tôi nhìn lên Mẹ. Không gian và thời gian lắng đọng thành một. Đến nỗi tôi nghe thấy được tiếng nói với tôi từ ánh mắt Mẹ:
- Không xa đâu con ạ! Có lúc nào Mẹ không ở bên con?
Và tôi nghe được lời có khi là vô ngôn từ đáy lòng tôi:
- Sao con không nghe, không thấy?
- Con không nghe vì con bịt chặt tai con bằng những thanh âm xô bồ trần gian. Con không thấy vì con nhắm mắt, ngoảnh mặt đi đó thôi.
- Nhưng con chỉ có đôi bàn tay trắng…
- Để Mẹ đặt vào hoa Ân Phúc đầy tay.
- Nhưng lòng con trống rỗng…
- Để Mẹ đổ Nước Hằng Sống của Con Chí Thánh tràn đầy.
- Vâng, lòng Mẹ như đại dương, Mẹ đã có trăm sông ngàn suối…
- Vẫn thiếu giọt nước của con.
- Con chỉ là hạt cát…
- Không có con, sa mạc nhỏ đi một hạt cát.
- Con chỉ là ánh nến nhỏ nhoi…
- Hội Hoa Đăng Nước Trời đang thiếu.
- Con chỉ là nốt lặng bè trầm…
- Dàn nhạc Thiên Quốc đang cần.
- Con chỉ là ngôi sao lạc lõng cuối trời…
- Các thiên thần đang kiếm tìm suốt theo dòng thời gian.
- Con chỉ là con chiên ghẻ…
- Con sẽ được băng bó, chữa lành.
- Đã lâu rồi con bỏ kinh, bỏ lần tràng hạt…
- Mẹ chỉ cần một chút tình con.
- Mẹ cần con ư? Con là gì? Mẹ có thiếu gì đâu mà cần đến con?
- Mẹ cần con vì Mẹ yêu con. Vì con là duy nhất, không gì, không ai thay thế được.
- Con phải làm gì đây, thưa Mẹ?
- Con hãy mở lòng ra. Con có gì buồn không? Cho Mẹ buồn với. Con có gì vui không? Cho Mẹ vui cùng.
Môi tôi mằn mặn. Hình như trên mặt tôi, có vài hạt nước mắt đang lăn.
-----------------------