(Mã số 18-112)
Trải qua hơn nửa đời người, trí nhớ cũng có phần giảm sút, vậy mà những kí ức của cái ngày đó vẫn cứ tràn về trong tôi như một làn gió nhẹ. Cái cảm giác thân quen giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Ngày đó, tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường sống trong một gia đình Công giáo. Tôi vinh dự và hãnh diện lắm khi được phục vụ và vui chơi với các bạn đồng giáo trẻ, các em thiếu nhi… Tôi mong ước có thể tham gia đầy đủ tất cả các hoạt động của nhà thờ… Nhưng đáng tiếc thay gia đình tôi rất khó và khô khan khi nói về đạo.
- Trang! Mày vừa đi đâu về?- Tiếng bố tôi từ trong nhà vọng ra.
- Dạ con đi học mà.
- Mày nhìn lại đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi? Mày la cà ở đâu phải không?
Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ (5h30 pm) rồi trả lời bố tôi.
- Con có la cà đâu… Đi học về là con đi mượn sách đấy chứ!- Tôi giơ quyển sách cho bố xem.
- Suốt ngày giáo lí, mày ra nhà thờ ở luôn đi! Học thì không lo học, suốt ngày chỉ lo đi lễ, đọc kinh.
- Ai bảo bố là con không lo học, điểm của con vẫn tốt nhé…, Mà con thấy bố nên đi lễ đi, con chẳng bao giờ thấy bố đi lễ cả.
- Mày thì biết cái gì! Bây giờ tao phải đi làm nuôi hai chị em mày. Ăn còn chưa xong nói gì đến lễ với lạy. Vớ vẩn! Nhanh cất cặp vào trong kia, xuống bếp nấu cơm cho tao.
Tôi lủi thủi cất cặp, vào bếp nấu buổi tối. Mười phút sau tôi thấy bố ở ngoài sân nói:
- Con gái con đứa suốt ngày chỉ biết vác mặt đi lễ, bây giờ mới về nấu ăn. Tao nói cho mày biết “có thực mới có vực được đạo”, cứ ra đấy nghe mấy ông cha giảng lễ mà không ăn uống gì, làm xong việc nhà thì tao cho đi thoải mái. Có ăn thì mới có lễ con nhá!
Tôi nghe xong thấy ấm ức vô cùng, tôi biết bố tôi đã hiểu sai về ý nghĩa của câu “có thực mới có vực được đạo”, nhưng tôi không thể được giải thích. Cố kìm lại cảm xúc, tôi hát: “Người ta sống không nguyên chỉ bằng cơm bánh nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phân ra”…
Bố tôi nghe xong không nói gì nữa, bỏ vào phòng. Ăn cơm xong, tôi nhớ ra là có một bài tập Hóa liên quan đến thuốc bảo vệ thực vật, tôi cầm đèn pin đi xuống nhà kho. Loay hoay một lúc tôi tìm thấy nó rồi đặt trên bàn, rồi lại tiếp tục tìm những thứ cần thiết. Trong lúc tìm tôi không biết thằng Đăng - em trai tôi năm tuổi, xuống đây từ bao giờ. Nó đang đứng gần cái bàn, tưởng cái lọ tôi vừa để là nước ngọt, mở nắp đang định uống thì tôi chạy vội ra, giật lấy cái lọ và nổi nóng:
- Em làm gì thế hả? Có biết cái này nguy hiểm lắm không? Cái này không phải là nước ngọt đâu, uống vào có thể sẽ chết đấy.
Thằng nhỏ thấy chị nói lớn tiếng, giật mình òa khóc. Đúng lúc đó, bố tôi đi ra. Cảnh tượng trước mắt bố tôi là tôi đang cầm cái lọ trên đó có ghi “Thuốc bảo vệ thực vật”, thằng nhỏ thì ngồi khóc còn lấy tay che miệng. Bố bước nhanh đến chỗ tôi, vẻ mặt đáng sợ, khó coi hơn bao giờ hết. Không kịp cho tôi lời giải thích, ông đã kéo tôi lên, đánh vào mặt tôi rồi dùng chính lọ thuốc đó ép cho tôi uống. Tôi bị ông giữ chặt tay nên không cử động được, mười phút sau tôi cảm thấy trong người không ổn, co giật, sùi mọt mép rồi ngất đi. Đăng sợ quá bèn nói:
- Bố ơi, đưa chị đến bệnh viện đi, bố hiểu lầm chị ấy rồi!
Bố tôi giật mình bình tĩnh lại, nhanh chóng đưa tôi đến bệnh biện, gọi điện cho mẹ rồi ngồi chờ trước phòng cấp cứu. Mười lăm phút sau…
- Anh! Có chuyện gì với con vậy? Anh kể rõ cho em xem nào!
Bố tôi mắt đỏ ngầu, đôi bàn tay run rẩy, nhìn mẹ tôi trả lời:
- Anh đã… ép con uống thuốc trừ sâu mất rồi!
Mẹ tôi đứng không vững ngã ngửa ra đằng sau may có bố đỡ. Mẹ tôi vung tay bố ra:
- Sao anh lại làm vậy với nó, tội nó nặng đến vậy sao? Tôi biết anh nóng tính nhưng sao anh có thể quá đáng đến như vậy? Nó là con anh mà…- Mẹ tôi nước mắt đầm đìa nói.
- Anh xin lỗi, lúc đấy anh nóng quá, thấy con bé cầm lọ thuốc, thằng nhỏ thì ngồi khóc che miệng nên anh tưởng là con bé ép em nó uống.
Mẹ tôi lắc đầu…
- Tôi không hiểu vì sao anh có thể nghĩ như vậy? Anh còn không cho nó nói được một lời giải thích. Anh có biết rằng chỉ vì việc làm trong lúc nóng giận của anh mà có thể sẽ giết chết con bé không? Tôi nói cho anh biết, nếu có chuyện gì xảy ra với Trang tôi sẽ không để cho anh có một cuộc sống yên ổn đâu!
Cùng lúc đó bác sĩ đi ra:
- Hiện giờ tình hình rất nguy kịch phải rửa ruột gấp, chúng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức để cứu lấy cô bé.
Bố tôi sững người, ngồi sụp xuống ghế. Nghĩ lại việc làm của mình, lòng bố tôi lại dâng trào một cảm xúc hối hận đến đỉnh điểm. Nỗi ân hận, day dứt sẽ theo bố suốt cả cuộc đời. Giờ phút ấy, lần đầu tiên bố tôi kêu cầu lên Chúa: “Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, con thực sự xin lỗi Người, xin Người hãy tha thứ cho con, trong lúc nóng giận con đã ép Trang là con gái của con uống thuốc bảo vệ thực vật… Con rất hối hận, con xin Người hãy thương tình cứu lấy mạng sống của con bé. Con cầu xin Người!”
Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại. Thấy mình đang trong phòng hồi sức, điều đáng ngạc nhiên là chỉ có mẹ ở bên tôi. Tôi nhờ mẹ đỡ dậy:
- Mẹ ơi bố đâu rồi? Con có chuyện muốn nói với bố.
- Hôm qua sau khi bác sĩ nói là con đã khỏi cơn nguy kịch, bố con đã cảm tạ Chúa rồi bảo với mẹ rằng hôm nay sẽ đến nhà thờ xưng tội, chắc chút nữa là về thôi. Con thấy trong người thế nào? Còn đau nhiều không?
- Con thấy đỡ hơn rồi mẹ ạ! Mà Đăng đâu hả mẹ? Hôm qua con nói lớn tiếng với nó chắc nó sợ lắm!
Tôi vừa mới dứt câu thì có tiếng nói lanh lảnh cùng đôi chân nhỏ chạy nhanh về phía tôi:
- Chị ơi! Chị khỏe chưa? (Vừa nói nước mắt nó vừa trào ra)… Chị cho Đăng xin lỗi nhé! Hôm qua lúc thấy chị như vậy em sợ lắm, sợ chị sẽ bỏ Đăng lại mà đi…
- Ngốc ạ! Chị làm sao có thể bỏ Đăng lại một mình được chứ? Chẳng phải bây giờ chị đã khỏe rồi sao? Nín đi đừng khóc nữa.
- Vâng, em sẽ không khóc…- Nó vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
Tôi mỉm cười, ngẩng mặt lên thì thấy bố tôi bước vào, tay có xách bốn hộp cơm cho gia đình. Ông đưa hộp cơm cho mẹ rồi quay ra chỗ tôi, nắm lấy đôi bàn tay tôi vẫn còn run sợ:
- Bố xin lỗi con, bố vì quá nóng giận nên không kiểm soát được hành động của mình. Bố đã rất hối hận về việc làm đó. Hôm nay bố đến nhà thờ xin lỗi Chúa và xin cha giải tội. Bố mong con hãy tha lỗi cho bố…
Tôi thấy sống mũi mình cay cay, sụt sịt nói:
- Bố có biết lúc đó con sợ thế nào không? Bố không cho con giải thích gì cả, việc đó cứ ám ảnh trong đầu con mãi, con sợ bố sẽ làm vậy với con lần nữa.
Bố ôm tôi vào lòng vỗ về:
- Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu con à! Bố hứa bố sẽ thay đổi… Con tha lỗi cho bố nha!
Tôi gật đầu rồi vòng tay qua ôm bố. Mẹ tôi đứng ở bên nước mắt cũng chảy theo. Ôi! cảnh tượng lúc đó thật cảm động.
Năm phút sau, tôi hỏi bố:
- Bố chỉ đến nhà thờ để xin cha giải tội xong về luôn ạ?
- À… không! Sau khi xưng tội xong, cha và bố có nói chuyện một lúc. Cha nói con là một cô bé năng động, cẩn thận trong từng công việc phục vụ; khi đi lễ, dạy hát, học giáo, thì bao giờ cũng nghiêm trang, chăm chỉ. Con nói con mong bố đi lễ đúng không?
- Vâng ạ!... Con mong bố có thể đi lễ Chúa Nhật, các ngày lễ buộc và lễ gia trưởng. Vì lễ gia trưởng là ngày lễ dành cho đàn ông trong gia đình, các cha sẽ cho bố nhiều lời khuyên hơn trong cuộc sống hằng ngày.
- Ừ, bố biết rồi! Hôm nay bố cũng đã hứa với cha là sẽ đi lễ, làm việc đền tội... Bố còn hứa là sẽ cho con tham gia tất cả các hoạt động của nhà thờ.
Tôi vui mừng khôn xiết, tôi cảm tạ Chúa đã giúp bố tôi tin và đến gần hơn với Người.
Đó là câu chuyện cả đời này tôi không thể nào quên. Có lúc tôi thiết nghĩ: Nếu như khi đó không xảy ra sự việc uống thuốc sâu thì tôi có hoán cải được bố tôi không? Liệu tôi có trở thành nữ tu như bây giờ? Cuộc sống của tôi từ đó đã bước sang một trang mới, một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc hơn. Giờ đây linh hồn và thể xác của tôi đã dâng cho Chúa, tôi đã phó thác tất cả nơi Người. Xin Người hãy ban cho tôi một trái tim rộng lượng và bao dung để có sức mạnh tha thứ, xin ban cho tôi niềm tin và hạnh phúc để phụng sự Người. Amen!