(Tác Phẩm Đạt Giải Khuyến Khích Truyện Ngắn – Cuộc Thi Sáng Tác Văn Hoá Nghệ Thuật Đất Mới 2016)
Mùa hạ có nắng, có gió, có cả những điều bất ngờ, bất ngờ như cách Vinh ùa về vào một ngày không báo trước trong trái tim Hà!
Vinh chuyển vào lớp Hà khi kì học thứ nhất của năm học đại học đầu tiên mới được lưng chừng. Hà đến trước, do Vinh làm nguyện vọng chuyển trường nên nhập học muộn hơn. Hồi đầu, đứa nào cũng rụt rè, ngại ngùng nhưng vẫn đủ trò của sinh viên. Hà cũng không ngoại lệ. Lúc đầu Hà ít nói, hơi khó gần nhưng lại là “chúa tể của những phức tạp và hỗn độn”. Và đương nhiên, “ma mới” như Vinh sẽ trở thành mục tiêu hấp dẫn…
Vinh có nước da trắng, ngoại hình nổi trội bởi vừa béo vừa có một chiều cao khiêm tốn, nhưng đôi mắt đen và trong, không quá nổi bật giữa đám đông nhưng lại có cái gì đó rất đặc biệt, rất riêng. Vinh còn nhớ như in ngày đầu tiên đến lớp, thấy Hà chăm chú nhìn mình, Vinh mỉm cười nhưng Hà đáp lại cách thô bạo bằng việc tung chiếc giẻ lau về phía Vinh… đột ngột chiếc giẻ rơi xuống đất. Hà đưa cặp mắt và chỉ tay về phía chiếc giẻ:
- Học sinh mới! Trực nhật đi!
Vinh điềm tĩnh… nhặt lên và xếp gấp gọn gàng, đảo mắt nhìn Hà rồi bước lên bục lau bảng.
Cả lớp ồ lên, dồn vào nhìn Vinh, và nghĩ đến việc rồi Vinh sẽ khổ vì bị Hà bắt nạt. Nhưng có lẽ không ai hiểu được rằng, Vinh tình nguyện làm vì một lí khác…
-Ồ, “nấm lùn” cũng ngoan gớm nhỉ - Hà chọn một ánh mắt cười cợt nhìn Vinh. Lấy lại bình tĩnh, Vinh bước về chỗ ngồi. Thái - người ngồi cạnh chào đón Vinh bằng một khuôn mặt thương hại: “Cậu mà không đối kháng mạnh mẽ thì sẽ bị ức hiếp nhiều đó”.
Vinh nghe và hiểu nhưng không nói gì. Đối với Vinh những điều ấy chẳng có nghĩa lí gì cả. Vinh luôn nghĩ về những điều lớn hơn…
Vinh hiểu và tự an ủi rằng mình cần phải cố gắng để vượt qua.
Vinh nghe và hiểu nhưng không nói gì. Đối với Vinh những điều ấy chẳng có nghĩa lí gì cả. Vinh luôn nghĩ về những điều lớn hơn…
Vinh hiểu và tự an ủi rằng mình cần phải cố gắng để vượt qua.
(Mời đọc tiếp ở file bên dưới)
Nguồn: http://vanhoadatmoi.net/