(Mã số 18-101)
Như mọi ngày, đúng 8h tối là Lan lại vào góc học tập của mình.
- Bố ơi! Bố chỉ cho con bài toán này với. Nó khó quá, mà lại hình học không gian nữa, con không hiểu mấy. - Lan lên tiếng.
Bố ngồi không nhúc nhích, lưng dựa ghế xa-lông, tay lướt lướt lên chiếc điện thoại Galaxy S9, mắt không rời khỏi màn hình. Từ ngoài phòng khách bố nói vọng vô:
- Cái con này…. Đến trường học, có lộ mô (chỗ nào) chưa hiểu thì không lo mà hỏi cô đi. Dừ (chừ) về nhà hỏi, ai răng mà biết! Sinh cô giáo ra để mần chi?
Im lặng một lát, bố quay sang bảo mẹ: “Mẹ mi lại chỉ cho hắn với tề!”
Mẹ ngồi bắt chéo chân lên đùi, đang mải miết truy tìm mấy thứ mỹ phẩm chăm sóc da. Mẹ nhanh nhạy phản ứng:
- Anh nghĩ răng mà nói rứa! Hỏi cách chăm sóc da, đồ thời trang hay cái chi thì tui biết, chứ bài vở thì chịu… Mà con ni cũng rứa, chỉ có việc học thôi cũng không xong. Choa (cha) lo kiếm tiền nuôi bay ăn học thì lo mà học cho nên. Vi tính đó, thử mở google ra kiếm đi, mẹ không biết mô!
Hai hàng nước mắt Lan chảy dài trên gò má gầy tong. Lan lí nhí: “Dạ thôi! Để mai con nhờ An chỉ cho cũng được. Bố mẹ chơi đi!”
Lòng Lan buồn rười rượi. Cô cảm thấy mình đã mất chỗ dựa tinh thần. Một bài toán thôi mà cũng khó khăn đối với bố mẹ đến vậy sao? Bên cạnh bài toán khó, Lan còn nhiều tâm sự khác nữa bố mẹ biết không? Cái khó của người con gái ở tuổi 17, những đổi thay nơi cơ thể mới lớn biết hỏi ai dừ. Càng nghĩ Lan càng buồn, càng mệt. Lan ước gì mình là chiếc cảm ứng đầy đủ chức năng được bố mẹ vuốt ve mỗi tối. Ước gì mình cũng được như An, cô bạn thân hàng xóm
* * *
Sáng hôm sau đến trường với bộ mặt phờ phạc trông rất mệt mỏi, Lan được An chỉ cho cách giải bài toán còn bỏ dở tối qua. Thấy Lan ủ rũ, An lên tiếng.
- Mới sáng sớm mà ỉu xìu rứa! Bố mẹ quên cho tiền ăn sáng đúng không?... Hì! Thôi ăn chung bánh mì với tui này. Bẻ đôi ra, mỗi đứa một nửa rồi uống nước là no liền à. Đây, ăn đi… Đừng buồn nữa mà, nhìn không coi được.
- Không phải rứa. An ăn đi. Lan không đói.
- Rứa Lan bị ốm hay bị gì? Nhìn Lan chán lắm luôn đó. Hay có chuyện chi kể An nghe với mồ (nào)! Biết mô An giúp được Lan.
- Mình ước gì… Ước gì…
- Ước gì là ước gì? Lan úp úp mở mở rứa, ai mà biết.
- Ước gì mình được như An.
- Thôi đi bà… Nói chuyện không có không à! Nhà bà giàu nhất xóm mình, nhiều người thèm mà không có đó Lan.
- Thật đó An… Bố mẹ lúc nào cũng bắt tui: học, học, học. Giống như tui sinh ra là để học không bằng! Mỗi lần tui hỏi cấy chi bố mẹ cứ ầm ầm, ừ ừ cho qua chuyện. Đi làm về đến nhà, tắm rửa xong là cứ lướt mạng không à… Ăn cơm chung không ai nói chuyện với ai, lúc nào cũng lướt lướt Facebook. Mạnh bố, bố lướt. Mẹ cũng rứa. Lướt rồi ngủ chứ nhà tui hiếm khi đọc kinh tối chung với nhau lắm… Còn An, tuy An không có bố mẹ bên cạnh nhưng An luôn nhận được đầy đủ tình thương của mẹ nuôi, không như bố mẹ mình…
- Ừm! An hiểu rồi… Mỗi nhà mỗi cảnh thôi Lan. Mẹ An ra đi khi Lan vừa sinh ra trong bệnh viện. Mẹ bị khối u và bác sĩ phải mổ để cứu An, mẹ nhường quyền sống cho An đó. Mẹ nuôi kể, An được sinh ra ngoài ý muốn của bố. Bố không muốn mẹ sinh ra An trong lúc chưa cưới mẹ. Bố muốn mẹ bỏ cái thai trong bụng bởi một chút sĩ diện cho gia đình. Mẹ không đồng ý và bố đã trốn chạy cho đến bây giờ. Mình cũng ước gì được một lần gọi bố trong đời. Nhưng… - Vừa nói, An vừa giả vờ lấy tay gạt nước mắt rồi lại cắn bánh mì.
- Mình mà làm bố thì mình sẽ không như vậy. Hì!- Lan lên tiếng.
- Ừ! Chắc bố cũng có nỗi khổ của riêng của họ mà mình không biết đó thôi Lan.
An phủi phủi những mẩu bánh mì trong lòng bàn tay, uống ngụm nước rồi bảo Lan: “Mà thôi. Mình vào lớp Lan hè! Tới giờ học rồi”.
Tan học trở về nhà, An đem chuyện của Lan kể với mẹ với hy vọng mẹ sẽ có cách giúp Lan, vì mẹ ở trong nhóm MTG tại thế của xứ. Mẹ ngồi chăm chú nghe An kể. Mẹ hiểu những gì An nói. Mẹ hiểu hoàn cảnh của gia đình Lan nhưng mẹ vẫn im lặng. Mẹ không biết nên nói gì với An lúc này. Mẹ biết bố Lan cưới mẹ nó không vì tình yêu mà vì môn đăng hộ đối. Người ta còn đồn bố Lan đã có con với một người phụ nữ trước khi cưới mẹ Lan. Cũng vì hoàn cảnh nên anh ta tìm cách trốn chạy. Biết đâu?... Mẹ nuôi của An chỉ là người tha phương cầu thực nên thực hư thế nào mẹ không rõ mấy. Mẹ cũng không dám nghĩ ai là bố của An. Mẹ sợ mất An. Nói đúng hơn là mẹ sợ một điều gì đó không hay lại xảy đến với con mình. Mẹ thở dài rồi nói với An: “Cuộc đời thật trớ trêu không!”. Mẹ động viên An và mỉm cười nhìn con.
* * *
Cuộc sống cứ thế dần trôi. Điều gì đến rồi nó cũng sẽ đến, dù có những điều nằm ngoài sự mong đợi của con người. Lan và An đã tốt nghiệp THPT. Cả hai đều bận rộn với việc tìm trường theo nguyện vọng của mình. Không may cho Lan vì đã thiếu mất 1điểm của trường ĐHSP Đà Nẵng mà bấy lâu nay cô ấp ủ.
Ngày nhận giấy báo nhập học của trường ĐH Bách Khoa Đà Nẵng, An hớt hơ hớt hải đến tìm Lan.
- Mày cút đi! Đừng có Lan liếc chi hết. - Bố Lan nạt An với giọng đầy bực tức.
- Cho ăn học tốn cơm. Chỉ có việc học thôi mà cũng không xong. Con với chả cái! Nhục… Nhục…
- Mày cũng rứa. Đậu thì về nhà mà khoe với bố mẹ đi. À! Mà có bố mẹ mô mà khoe hè… Ui! Mới tí tẹo tuổi đầu mà kiêu như ma!
Trong bố Lan lúc này rất dữ tợn. Mắt trợn ngược, môi dính chặt hàm răng. An đứng như trời trồng, không dám nói một lời, sợ đến dựng tóc gáy. Những giọt nước mắt cứ đua nhau chảy dài và An quay đầu cắm cổ chạy về nhà. Lan ở trong nhà nghe hết tất cả những lời xỉ vả của bố. Cô không dám lộ diện, đứng ở góc phòng, úp mặt vào tường và khóc như chưa bao giờ được khóc.
Sau kỳ xét tuyển đại học, An lên thành phố học, còn Lan ở nhà giúp mẹ. Tuổi thơ của Lan vốn không êm đềm nay lại thêm ngột ngạt. Suốt ngày chỉ ru rú trong ngôi nhà kín cổng cao tường. Bố mẹ mải miết với công việc. Cô bạn thân thì đi xa. Lan trở nên khép kín và có lúc tưởng như trầm cảm. May mắn làm sao bên cạnh Lan luôn có sự đồng hành của An. Hai đứa vẫn liên lạc với nhau vào ngày thứ 7 cuối tuần qua Facebook. Lan ở nhà vừa phụ mẹ việc nhà, vừa lo ôn tập cho kỳ thi năm tới. An có nhiệm vụ kiếm tài liệu, chọn trường cho Lan. Từ hôm Lan ở nhà mẹ đỡ vất vả hơn với việc cơm nước. Mẹ dịu dàng và quan tâm Lan hơn mọi ngày. Lan chăm chỉ ôn thi. Niềm vui vỡ òa khi An cầm giấy báo nhập học của Trường ĐHSP Đà Nẵng về bên Lan. Lần này bố Lan chỉ đứng mấp mé trong cửa nhìn lên hai đứa mà không chút phản ứng. Bố Lan nhìn An lâu hơn. Ánh mắt lần này không lặp lại lịch sử của ánh mắt năm ngoái. Càng nhìn An, bố Lan lại nhớ về hình bóng của Bình năm xưa. Người con gái mà bố rất yêu, nhưng vì sỉ diện gia tộc nên anh đành bỏ chị với cái bào thai để chạy trốn. Nụ cười bé An giống hệt Bình. Chẳng lẽ… đây là con gái Bình? Chẳng lẽ… Và bố bắt gặp ánh mắt An chạm vào mắt mình. Bố giả vờ như không thấy gì rồi bỏ đi vào. Riêng Lan, lòng tràn ngập niềm vui.
* * *
Bố mừng quá dắt xe ra đi không nói một lời nào. Lan đoán chắc là bố đi mua quà về thưởng cho mình nên Lan không hỏi xem bố đi đâu. Đúng 20 phút sau, một cuộc gọi từ số máy của bố nhưng không phải giọng bố.
- Alô... Đây có phải là số máy người nhà của anh Nguyễn Trung Thành không?
- Dạ phải… Cháu là con của bố Thành đây ạ! Bố cháu đâu rồi sao không gọi mà chú lại gọi cháu?
- Cháu nói mẹ đến Bệnh viện Đa khoa tỉnh liền đi. Có chuyện rồi… Nhanh lên cháu, chú đem bố đi cấp cứu đây!
Hai tay Lan run run làm rơi chiếc điện thoại và cả giấy báo trúng tuyển. Hai chân ngã quỵ xuống, may sao lúc đó An đỡ kịp thời. Mẹ vừa đi làm về biết chuyện vội gọi taxi chở Lan và An cùng vào bệnh viện.
Bố đang nằm ở phòng cấp cứu và bất tỉnh. Bác sĩ cho biết là hai chân của bố đã bị gãy nát vì bị bánh xe tải cán vào. Chú Hoàng là người khác xã, trên đường đi làm về thấy bố nằm đó nên vội xuống xem sao. Còn chiếc xe cán bố thì đã tẩu chạy xa. Chỉ thấy cạnh bố là cái laptop còn mới tinh và chiếc điện thoại của bố. Mẹ và Lan đoán đó là quà của bố tặng con gái đậu vào Đại học. Lòng Lan quặn đau và hối hận vì những gì Lan đã từng nghĩ về bố bấy lâu nay. Lan chỉ mong bố tỉnh lại để nói lời xin lỗi với bố, để được bố dẫn vào Đà Nẵng nhập học nữa. Bao mong ước cứ cuốn theo dòng suy nghĩ của Lan.
- Ai là người nhà của anh Thành?- Cô y tá cất giọng hỏi.
- Tôi là vợ của anh ấy đây. Có gì không bác sĩ?
- Bệnh nhân thiếu máu trầm trọng, hiện bệnh viện không đủ máu. Tôi muốn lấy máu người nhà để cứu anh ấy trong cơn nguy kịch. Ai tình nguyện xin mời đi theo tôi thử máu.
- Bác sĩ lấy máu cháu đi… Cháu là con của bố Thành.
- Lấy máu tui nữa, tui không để chồng mình gặp bất cứ rủi ro nào đâu!- Mẹ đứng đứng ngồi ngồi không yên.
- Cả cháu nữa, cháu muốn được hiến máu cho chú Thành.- Giọng An run run từng tiếng lí nhí.
- Ừ! Vậy là tốt rồi, cả ba người vào đây, ai trùng nhóm máu thì người đó chuyền. Càng nhiều càng tốt.
Bác sĩ lần lượt thử máu từng người một. Cả mẹ và Lan khác nhóm máu của bố. Riêng An lại là người được chọn để hiến máu cho chú Thành. Sau khi chuyền máu cho chồng, mẹ Lan bớt lo lắng hơn một chút. Mẹ tranh thủ chạy lên cơ quan để sắp xếp một số công việc và lấy phép nghỉ chăm bố. Lan nhờ An trông chừng bố chạy về lấy thêm vài bộ đồ và mấy thứ cần thiết.
An ngồi cạnh chú Thành, lấy khăn thấm nước vắt khô và lau cho chú. Càng lau, An càng thấy một cái gì đó gần gũi như thể là người thân của mình. An ước gì đây là bố của mình để cô nói chuyện, nhổ tóc ngứa, xoa vết thương… An rụt rè chạm ngón tay mình lên vết thương chú Thành. Đôi lông mi bắt đầu nhấp nháy. Ngón tay chú nhúc nhích, miệng ú ớ gọi.
- Bình ơi!... Bình… Em đâu rồi? Mong em hãy hiểu cho hoàn cảnh của anh… Xin em tha lỗi cho anh.
An không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô vừa mừng vừa lo. Mừng đến ngỡ ngàng và thật khó hiểu. Sao chú lại gọi tên của mẹ? Chú Thành nắm lấy tay An thật chặt, đôi mắt chú mở to từ từ. Chú nhìn An và cứ gọi tên Bình. An hốt hoảng phân bua.
- Cháu là An đây mà chú… Bình là tên của mẹ cháu. Mà sao chú biết mẹ cháu?
- Cháu là con của Bình sao? Thế bố mẹ cháu đâu?
- Dạ… Mẹ cháu mất khi vừa sinh ra cháu. Còn bố thì… thì… cháu không biết! Cháu chưa thấy bố bao giờ.
An vừa nói vừa khóc, nhưng lần này An cứ để cho nước mắt chảy dài trên gò má. Những giọt nước mắt Lan làm chú Thành quặn đau. Thì ra, đây là con của Bình và là đứa con mà lâu nay mình lãng quên. Thành đưa tay lên lau nước mắt An rồi thầm thì: “Bố xin lỗi con gái”.
An giật mình và tròn xoe đôi mắt nhìn chú. Vừa lúc đó, Lan chạy tới.
- Bố! Bố tỉnh lại rồi… Tỉnh rồi Chúa Mẹ ơi!
Lan ôm chầm bố. Bố không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Lan kể lại cho bố nghe chuyện chú Hoàng đem bố vào bệnh viện vì tai nạn. Chuyện An hiến máu cứu sống bố. An đứng rụt rè nhìn hai bố con Lan vui mừng. Chú Thành gọi Lan và An đến ngồi cạnh mình. Chú nắm lấy tay hai cô con gái và nói:
- Bố xin lỗi hai con… Vì bố là một người cha tồi!
- Răng bố nói rứa? Không có bố thì mần chi có con?... Bố gọi An là con nữa sao? Bố bạn ấy tệ lắm bố à!
Nghe Lan nói bố càng nức to hơn:
- Ức… Ức... Ức… Bố xin lỗi... Bố sinh ra con nhưng bố không làm gì được cho con. Cả bé An nữa, bố chính là ông bố tồi!
Lan và An cứng người, không chút phản ứng. Trong lòng An tự nghĩ: Thì ra, đây là người cha mà An đã kể cho Lan nghe. Còn An thì thút thít khóc theo bố. Những giọt nước mắt vì hạnh phúc, vì ngậm ngùi hay vì lý do gì thì chỉ có An mới có câu trả lời. Hai đứa cứ ôm chặt lấy bố và nói trong nước mắt:
- Cám ơn bố đã sinh ra chúng con trong đời. Bố luôn là người bố tuyệt vời nhất của chúng con. Hai đứa con chỉ mong bố khỏe lại để bố con mình luôn bên nhau. Dù bây giờ đôi chân bố không còn lành lặn như trước, nhưng con tim bố luôn sưởi ấm chúng con suốt cả cuộc đời. Bố chính là điểm tựa cho đời chúng con…
Nói xong, cả ba bố con ôm chặt lấy nhau.
Hai người mẹ nãy giờ đứng mấp mé ở của phòng. Mẹ nuôi An làm y tá trong bệnh viện và đang có ca trực ở đây. Mẹ của Lan cũng đến và họ đứng bên nhau trong thinh lặng. Lòng tràn ngập niềm vui và họ mỉm cười nhìn nhau…