(Mã số 18-105)
- Anh Minh phải không?
Câu hỏi vang lên từ phía sau làm Minh bất giác quay người lại, trên tay vẫn cầm ly trà nóng hổi bên quán nước vỉa hè. Anh nheo mắt nhìn cô gái hỏi mình đang xách túi đồ vừa bước xuống khỏi xe.
- Vy phải không nhỉ?
- Đúng là anh rồi, anh Minh! Ôi lâu quá không gặp mà trông anh chẳng khác đi tí nào ấy…- Vy vừa cười vừa đẩy ghế ngồi xuống bên cạnh.
- Còn em thì khác đi nhiều quá! Anh suýt không nhận ra đấy… Dạo này em thế nào? Anh tưởng em không ở Hà Nội nữa.
- Em sắp lăn được rồi đây!... Em làm chỗ tiệm hoa bên kia đường, nãy đi ngang qua thấy ai giống anh quá nên đánh bạo dừng xe hỏi thăm, ai ngờ là anh thật.
- Ừ, anh có việc ở gần đây, còn sớm quá nên ngồi đây chờ, không biết em ở đây chứ biết thì vào xin chén nước rồi.
- Dạ, hôm sau có dịp ghé qua em chơi nha!... Mà em phải đi luôn đây anh ạ, quên mất, đang vội… Hihi.
- Ừ, thế em đi đi, hôm sau anh ghé.
- À… Anh này, cái Thương… sắp chuyển lên Lào Cai dạy học rồi, nó bảo đi truyền giáo cho mấy dân tộc trên đấy. - Cô ái ngại nói với anh trước khi lên xe phóng đi mất hút, bỏ lại anh ngồi bần thần bên cốc trà đã lạnh tanh…
Hà Nội đang đón cái lạnh đầu mùa, gió khẽ đong đưa mấy hàng hoa sữa trên phố, phảng phất mùi hương nồng nàn còn sót lại của mùa Thu năm nào. Cuộc gặp mặt bất ngờ với cô bạn thân của Thương vừa nãy khiến anh không tài nào tập trung lái xe được nữa. Từng dòng kí ức chợt ùa về như những thước phim, chầm chậm hiện lên trong tâm trí càng lúc càng rõ nét. Mọi thứ vẫn ở đó, vẹn nguyên dù anh và cô đã xa nhau tận hai năm trời…
Thương là con gái của một gia đình Công giáo, hồi nhỏ bố mẹ đã hướng cho cô đi tu nên gửi cô vào học trong tu viện với các Sơ. Tính nết cô hiền lành, duyên dáng lại lễ phép và ngoan đạo nên người trong xứ ai cũng quý mến. Làng trên xóm dưới đều cho rằng cô sẽ vào dòng ngay sau khi học xong cấp ba.
Với Thương thì anh hẳn là người của thế giới khác. Bố anh là chủ tịch huyện, mẹ là hiệu phó trường cấp hai. Vì sinh ra trong một gia đình bề thế, lại là con trai cả nên từ nhỏ anh đã được hưởng một nền giáo dục rất khắt khe từ người mẹ giáo viên của mình.
Những tưởng anh và cô như hai đường thẳng song song không có điểm giao cắt nhưng ai ngờ được… Trái đất tròn có gì là không thể? Một lần trốn bố mẹ cùng đám bạn Công giáo đến nhà thờ dự lễ, anh gặp cô. Hình ảnh Thương diện áo dài trắng, tóc thề ngang vai, đôi mắt thiên thần, đang phiêu những nốt nhạc cao vút của bài thánh ca hôm đó in sâu vào tâm trí anh đẹp như bức tranh nữ thần tình yêu trong thần thoại Hy Lạp. Bị mê hoặc, tuần nào anh cũng trốn gia đình đi lễ để được thấy cô, nhưng tuyệt nhiên chỉ đứng từ xa ngắm nhìn và ngưỡng mộ, chưa một lần dám đến gần làm quen. Đám con gái trạc tuổi Thương hồi đó rất giữ khoảng cách với những người như anh vì không cùng niềm tin tôn giáo. Bố mẹ chúng răn đe nhiều: “Chúng mày mà yêu đương với người lương thì liệu hồn”. Cái mẫu chuyện con gái có đạo lấy người lương rồi được ba hôm về bị nó cấm cho đi lễ, con cái không được rửa tội, vợ chồng bất hòa liên miên… Thương và chúng bạn nghe đến mòn cả tai.
Chẳng hiểu sao Thương lại thấy rất hiếu kỳ với anh chàng người lương chăm đi lễ ấy. Cô biết anh học trên mình một khóa, thi thoảng thấy anh lăng xăng giúp việc trên Đoàn trường. Anh học giỏi, chỉn chu, điềm đạm, lại rất nhiệt tình. Cô chưa từng nghĩ con trai trưởng của ông chủ tịch huyện lại có hứng thú với lễ nghi thờ cúng của người Công giáo. Có lẽ chính sự hiếu kỳ ấy đã bắt đầu tất cả. Cô không ngại đến bắt chuyện, hỏi han anh, cô thương cảm anh vì cho rằng so với cô anh quá thiệt thòi. Sinh ra không được làm con cái Chúa quả là một thiệt thòi rất lớn.
Thế rồi, những cái chạm mặt đầy e thẹn, những lá thư tay chất chứa tình cảm từ anh, những lần lén lút đèo nhau đi lễ bên xứ khác để tránh đám bạn và gia đình, cả những buổi chiều đầy nắng anh để cô gối đầu lên vai mình rồi nghe cô hát thánh ca. Cô dạy anh lần chuỗi, dạy anh học giáo lý, những câu kinh câu bổn cô hay đọc anh học thuộc lòng không sót câu nào. Cô còn đưa anh tham gia vào nhóm “Bảo Vệ Sự Sống” của Giáo phận. Mỗi tháng một lần, cô lại dẫn anh đi tìm các thai nhi bị vứt lại sau những bãi đất trống của bệnh viện, mang về chôn cất. Nhìn những mầm sống nhỏ xíu nằm trên tay đã bị chính bố mẹ ruột nhẫn tâm tước đi quyền được sống, quyền được sinh ra, quyền được yêu thương, được vui đùa học tập… cô chua xót: “Phải chi những người đó tin Chúa, phải chi họ biết coi trọng sự sống mà Ngài đã dựng nên cách kỳ diệu thế này, chắc họ đã không đang tay hủy hoại nó một cách vô trách nhiệm như vậy”. Cô nhìn sang người bạn của mình, tự hứa với lòng nhất định sẽ dành phần đời còn lại để mang Đức Tin ấy không chỉ riêng cho anh mà còn thật nhiều người khác nữa. Chỉ ước rằng tương lai sẽ không còn em bé nào bị bỏ rơi…
Nụ hoa tình yêu chớm nở, đẹp lung linh nhưng lại lớn lên trong tình cảnh đầy ngang trái… Thời gian thấm thoắt, anh và cô hoàn thành chương trình phổ thông. Anh đậu vào trường Học viện Quân Y như nguyện vọng của gia đình, cô theo học Trường Sư phạm. Cả hai viết tiếp chuyện tình đầy thơ mộng trên những con đường ngào ngạt hương hoa sữa của thủ đô. Êm đềm bên nhau suốt bốn năm trời, gia đình hai bên vẫn không hề hay biết. Mãi đến thời điểm cô tốt nghiệp Đại học, cả hai mới quyết định thú nhận mọi chuyện và xin phép gia đình được đến với nhau. Anh xin được gia nhập Hội Thánh sau khi tìm hiểu giáo lý rất kỹ càng. Dù biết giông tố chờ sẵn phía trước, vẫn tin rằng, tình yêu sẽ vượt qua tất cả.
Bố mẹ cô nghe được tin như sét đánh bên tai. Bố thở dài lặng im, không nói nên lời. Mẹ khóc lên khóc xuống, la mắng rồi nài nỉ. Sống ngần ấy tuổi bà chỉ ước sao một lần được nhìn thấy con đội lúp trắng, nghe con đọc lời khấn dâng mình cho Chúa như ước mơ không thành thời niên thiếu của bà. Ấy vậy mà không những nó không đi tu lại còn đòi gả cho một người lương. Còn gì cay đắng hơn nữa? Công dưỡng dục bao năm như đổ xuống sông xuống bể. Cô biết tâm tư của đấng sinh thành, nhưng con tim luôn có lí lẽ của riêng nó. Rồi bố mẹ sẽ hiểu cho cô thôi bởi quyết định ấy không hoàn toàn chỉ dựa vào cảm tính. Nó còn liên quan đến phần rỗi của một người, người mà cô trót đem lòng thương yêu.
Bố mẹ anh sốc nặng. Cậu con trai họ hết mực kỳ vọng, tương lai tiền đồ sán lạn. Vài năm nữa ra trường nhất định sẽ làm chức cao vọng trọng trong bệnh viện nhờ cả khả năng lẫn hậu thuẫn từ gia đình. Thế mà nó bỏ, nó đi thờ cái ông nào đấy chỉ vì một đứa con gái. Nó si tình, nó dại dột, nó không thương cha mẹ nó. Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên anh khiến bố mẹ thất vọng về mình. Không phải anh không thương cha mẹ mà làm trái lời họ. Nhưng dù rằng bố mẹ đã sinh thành nên anh thì đây vẫn là cuộc sống của anh, anh có quyền được tự do chọn lấy hạnh phúc mình mong muốn.
Người trong xóm đạo chỉ trỏ, thở dài ngao ngán, bàn tán liên mien: “Con bé mất linh hồn là cái chắc, ai đời ngoan đạo thế, nhìn có tướng làm Sơ thế mà lại đổ gục trước một cái thằng người lương” - “Tao biết thừa, cái kiểu hôn nhân khác đạo này mấy ai mà nên, ít nữa lại ôm đồ về nhà mẹ đẻ, khóc lóc ỉ ôi vì nó cấm cho đi lễ mà xem”… Những lời bàn tán của dân làng khiến cô rất buồn. Sao họ không cho anh cơ hội được cứu rỗi? Chúa nhân lành chẳng luôn mời gọi những tội nhân sám hối đó sao? Mà hơn nữa anh đâu có tội tình gì khi sinh ra là một người lương giáo? Tình yêu của cô có tội tình gì mà phải chịu sỉ vả, khinh miệt như vậy? Ai có thể dám chắc anh sẽ giống những trường hợp kia? Chỉ có cô mới là người hiểu rõ anh nhất. Nhìn thấy cô trầm ngâm tư lự, anh trấn an: “Tin anh nhé, anh hứa sẽ không bao giờ làm em thất vọng”. Cô tin anh.
Quãng thời gian khắc nghiệt nhất cũng qua đi, anh khước từ trợ cấp của gia đình, tự mình làm thêm để tiếp tục việc học. Bố mẹ anh bất lực trước sự quyết tâm của anh. Bố mẹ cô nhìn thấy sự chân thành nơi anh nên cũng mủi lòng. Bỏ qua những dị nghị, họ chấp thuận anh với điều kiện phải sang đạo trước khi kết hôn. Mọi chuyện dần lắng xuống, anh được rửa tội. Người đỡ đầu cho anh là chú của cô. Ngày hôm ấy hẳn là ngày đẹp nhất trong đời của cả hai người. Trở lại nhịp sống ở thủ đô phồn hoa náo nhiệt. Góc yên bình dưới chân tòa Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp nhà thờ Thái Hà là nơi anh và cô tìm đến mỗi khi ở bên nhau. Cô dâng hiến tình yêu mình cho Đức Mẹ. Anh nhắm mắt, mơ về một hạnh phúc viên mãn…
Gió lạnh thốc vào anh từng cơn rát mặt. Bóng chiều buông, người đi đường hối hả về nhanh cho kịp bữa tối. Anh loạng choạng lạc tay lái, tấp xe vào vệ đường, đầu óc trống rỗng, nỗi nhớ tràn về xé nát trái tim. Bỗng tiếng chuông vang lên làm anh choàng tỉnh. Anh ngước lên, tháp nhà thờ cao sừng sững không ngừng dội vào lồng ngực những âm thanh vọng về từ quá khứ. Anh dắt xe tiến về như có ai thúc giục lôi kéo, tràng chuỗi Mân Côi vẫn đeo trên tay bất chợt sáng lên. Anh đã vô thức lạc về đúng chỗ hẹn năm xưa, nhà thờ Thái Hà. Hôm nay khung cảnh náo nhiệt hơn mọi khi. Thánh đường được trang hoàng lộng lẫy bởi hoa hồng và nến. Chỉ ít phút nữa thôi, nơi đây sẽ chứng hôn cho một đôi vợ chồng trẻ. Vẫn như bị thôi miên, anh tiến vào nhà thờ, ngồi phía trên gần cung thánh. Đã lâu lắm rồi anh quên mất mình cũng là một tín hữu. Mà điều đó cũng đâu có ý nghĩa gì nữa khi Thương đã rời xa? Việc gì anh phải giữ đạo khi không còn có lí do gì để phải giữ? Chẳng phải anh theo đạo là vì cô sao? Mọi chuyện kết thúc rồi.
Anh toan bước ra thì vừa đến giờ lễ, Cha xứ rước đôi tân hôn từ phía dưới nhà thờ đi lên, đàn nhạc hòa vang, cả thánh đường niềm nở đón tiếp đôi bạn trẻ đang cùng nhau tiến về cung thánh. Không khí rộn ràng nhưng rất trang nghiêm. Gương mặt cô dâu, chú rể toát lên niềm hạnh phúc thật khó diễn tả trong ngày trọng đại. Anh thấy lòng mình quặn thắt, chạnh nghĩ đến cô. Phải chi ngày xưa không xảy ra chuyện đó, phải chi anh không dại dột như thế thì hẳn ngày hôm nay người đứng đó là cô và anh. Nhưng thời gian chẳng bao giờ mang trả lại ta một khoảnh khắc nhỏ nhất nào trong quá khứ để giúp ta thay đổi định mệnh cuộc đời…
Tốt nghiệp Học viện Quân Y, anh cầu hôn cô dưới chân Đền Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Ngày cưới được ấn định, mọi người giờ đây ai nấy đều chúc phúc cho cô. Những tưởng chuyến đò cập bến trong khung cảnh trải đầy hoa hồng thì bão giông lại ập đến, cuốn đi cả những thứ tưởng chừng đã nắm chắc trong tay.
Giá như anh không uống say với đám bạn từ giã cuộc đời độc thân. Giá như anh không nói ra câu đó, giá như cô không ở đó, giá như trò đời đừng khắc nghiệt với anh như thế…
- Sao rồi, sang đạo thế nào? Tao thấy bên đó lễ nghi lằng nhằng bỏ xừ, với lại mày không sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mày hả?- Huy, bạn anh nói trong men rượu.
- Thật ra thì tao vào vì cô ấy, chứ tao chẳng tin, tao tôn trọng Thương. Còn chuyện đó thì… chậc, để sau tính!
Vừa dứt lời thì cốc nước trên tay cô rơi xuống sau lưng anh, những mảnh thủy tinh lung linh sắc nhọn rơi vãi khắp sàn nhà như báo hiệu sự tan vỡ. Cô bỏ đi. Anh như người nửa mê nửa tỉnh, đuổi theo cô trong hối hận muộn màng.
- Thương!…
Ngày hôm ấy, mưa lạnh lùng trút xuống lòng đường, nhấn chìm người đàn ông đang cố nhặt nhạnh những mảnh hạnh phúc vừa vô tình đánh rơi, trong tuyệt vọng…
Niềm tin đặt sai chỗ, tình yêu đặt sai chỗ. Cô khóa máy, nhốt mình trong phòng, giọt nước mắt mặn đắng tràn xuống đôi môi đang nấc nghẹn bên Thánh Giá: “Lạy Chúa con sai rồi, tình yêu của con chẳng cảm hóa được anh, con không kéo được anh vào trong trái tim Chúa”. Ngài vẫn lặng thinh. Cô òa khóc nức nở. Con đường mà cô chọn còn có ý nghĩa gì nữa khi người cùng bước với cô không hề tin vào đích đến là Đấng mà cô tin thờ? Anh đã lừa dối cô, anh không tin Chúa mặc bao nỗ lực cô đã dành cho anh, đó là sự thật cay đắng nhất cô phải chấp nhận. Mối tình bảy năm với bao ước hẹn bỗng chốc tan vỡ ngay trước thềm hạnh phúc như cơn ác mộng tìm đến trong cơn mê.
“Mình dừng lại ở đây thôi anh. Em không muốn miễn cưỡng bất cứ điều gì. Anh và em không có cùng niềm tin thì dù cố chấp đi đến hôn nhân cũng chỉ mang lại cho nhau đau khổ, hãy quên em đi”…
Cô để lại lời nhắn cuối cùng rồi ra đi…
Anh không tin vào điều đó. Anh tưởng cô chỉ giận vài ngày như trước đây. Anh tưởng tình yêu của cả hai sẽ không bao giờ vì bất cứ thứ gì mà bị phá vỡ. Vy bảo cô đã về quê, nhắn rằng anh đừng tìm cô nữa nhưng anh không nghe. Anh tìm tới tận nhà cô nhưng chẳng bao giờ gặp được. Cô biến mất khỏi cuộc đời anh như một làn gió, không chút dấu vết.
Hóa ra tình yêu của cô dành cho anh chỉ có thế. Hóa ra vị trí của anh trong lòng cô chỉ có thế. Tình yêu bảy năm trời mà anh khắc cốt ghi tâm đối với cô chẳng có ý nghĩa gì ư? Bên nhau ngần ấy thời gian, mọi biến cố trong đời, mọi khó khăn đều cùng nhau vượt qua hết mà nay chỉ vì một câu nói vô tình của anh mà cô đành lòng buông tất cả sao? Rốt cuộc Đức Tin ấy là gì khiến cô sẵn sàng từ bỏ mọi thứ đã cùng vun vén với anh như vậy? Phải làm gì mới có được Đức Tin như ý cô muốn? Anh không hiểu, thật sự không hiểu.
Những câu hỏi cứ vang lên dồn dập như điệp khúc không hồi đáp…
Sang đạo khá lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến lễ cưới của người Công giáo. Mọi thứ mới mẻ. Ngày xưa lúc đi lễ với Thương, anh chỉ chăm chú vào cô, làm mọi thứ rập khuôn như một cái máy không cảm xúc. Hôm nay đến nhà thờ một mình, có gì đó đang hình thành trong lòng anh. Lần đầu tiên nhìn lên Thánh Giá anh thấy lòng xốn xang đến vậy, Đấng ấy nhìn anh rất có hồn.
“Hãy ở lại trong tình yêu của Chúa, tình yêu các con sẽ nên vẹn tròn. Hãy xây dựng nền móng ngôi nhà mình trên nền tảng Đức Tin, gia đình các con sẽ bền vững qua muôn thử thách, Đức Tin giống như sợi dây gắn kết các con vào tình yêu của Chúa Ba Ngôi. Ngài vừa là trung gian hòa giải những bất hòa vừa là tâm điểm của sự viên mãn các con muốn hướng tới. Hạnh phúc đích thực chỉ có được khi các con ở trong Chúa mà thôi”…
Anh nuốt lấy từng lời của vị cha chủ tế. Mọi thứ được học từ trước tới nay chưa bao giờ sống động trong lòng anh như lúc này. Anh tự hỏi tại sao không một lần thử mở lòng mình để đón nhận chân lý? Hóa ra Đức Tin nhiều lúc chỉ cần bỏ đi cái lí trí cao ngạo của bản thân để trái tim tự cảm nhận. Đức Tin không phải cứ miễn cưỡng nhồi nhét cho mình đầy sự hiểu biết là có thể lấp đi những hố sâu ngờ vực vốn là bản tính con người. Đức Tin nhiều khi đơn giản chỉ là để tâm hồn được tự nhiên đón lấy một ánh nhìn đầy bao dung của Thiên Chúa. Sao đến giờ anh mới chịu ngộ ra? Phải chi anh chịu nhận ra sớm hơn thì bây giờ mọi chuyện đã khác. Cô nói đúng, nếu không có cùng niềm tin thì liệu thứ tình cảm dễ đổi thay của con người có giúp cho cuộc hôn nhân của anh bền vững giữa những thách đố của thời đại? Đâu phải anh chưa nhìn thấy những cuộc hôn nhân khác đạo vội li tan vì những lí do không đáng chỉ vì họ không có cùng niềm tin? Ấy vậy mà đến tận bây giờ anh mới chịu hiểu cho cô. Anh hẳn là kẻ khốn nạn thế nào khi không ngừng trách móc cô. Chắc cô đã thất vọng về anh lắm…
Minh dõi theo thánh lễ trong cơn xúc động dâng trào. Những lời thề hứa của đôi tân hôn cũng để lại trong lòng anh những ấn tượng khó quên. Lễ xong, không khí náo nhiệt dần lắng xuống, mọi người ra về. Anh vẫn ngồi ở đó, mắt nhắm ghiền, hai hàng nước mắt rơi xuống gò má đang cố giữ cho nỗi đau không bật lên thành tiếng. Mọi thứ đã muộn rồi phải không? Anh quỳ thụp xuống dưới chân Thánh Giá, xin lỗi Người vì sự cứng lòng của anh, xin lỗi vì đã đánh mất niềm hạnh phúc Người từng trao cho anh. Cô đã chọn biến mất khỏi anh mãi mãi. Tin cô sẽ đi lên miền núi truyền giáo khiến anh không nhấc nổi chân để rời khỏi đây. Ngày trước cô từng khoe anh chính là “đứa con đầu lòng” của cô. Giờ anh mới thật sự hiểu ra tất cả.
Ánh đèn chầu bên nhà tạm hắt lên thánh đường một màu sáng mờ ảo, không gian yên tĩnh, Minh vẫn ngồi ở đó, anh không biết phía sau có một cô gái đang dõi nhìn mình. Đôi mắt cô ngấn lệ. Chợt thấy người đàn ông đang quay xuống, cô quệt nước mắt bỏ chạy khỏi nhà thờ. Minh không tin nổi vào mắt mình, anh ngỡ là vừa nhìn thấy cô. Không, đúng là cô rồi, hình ảnh ấy không thể lạc đi đâu được. Tim anh như sống lại, anh vừa gọi vừa hối hả lần theo bóng dáng cô. Chuông nhà thờ lại cất lên báo hiệu giờ lễ sắp tới. Cô gái đứng lại, người đàn ông đứng sau cô vài chục bước chân. Anh không dám tiến gần.
- Thương, là em phải không?
Cô quay lại nhìn anh qua làn nước mắt. Lạ lùng thay, khi yêu nhau người ta chỉ cần nhìn vào mắt nhau là hiểu tất cả. Cô xin lỗi Chúa vì suốt buổi lễ chỉ chăm chú nhìn anh. Nhìn cách anh đọc kinh, cách anh nghe giảng, cách anh quỳ xuống ngước nhìn Thánh Giá, nhìn những giọt nước mắt thống hối trên gương mặt đầy thành kính của anh, cô biết Chúa đã nhậm lời cô rồi. Anh đã không biết là cô không về quê. Cô vẫn chờ anh nơi điểm hẹn thân thuộc, ước ao anh một lần tìm về, ước ao nhìn thấy hình ảnh của anh như ban nãy, vậy mà đến tận hai năm trời cô mới được thỏa nguyện.
Chưa kịp nói gì thì anh đã bước đến ngay trước mặt, vòng tay ôm lấy cô. Những nhớ nhung, dằn vặt, vui mừng, đau khổ bỗng chốc hóa thành niềm hạnh phúc bất tận như một phép màu tình yêu.
- Thương, anh xin lỗi, cho anh thêm một cơ hội nữa được không em?
Cô vẫn không nói gì, khẽ đưa tay ôm lấy anh thật chặt, đặt lên vai anh một nụ cười đầy âu yếm. Cô nhìn lên Người Mẹ đang mỉm cười với mình, thầm cảm ơn Mẹ vì sự linh hướng của Người trong lúc cô tuyệt vọng nhất. “Trái tim của cô gái cần được giấu kín trong Chúa, để chàng trai phải tìm kiếm Chúa thì mới gặp được nàng”. Và trên tất cả, tình yêu chưa chắc đã có thể cảm hóa một người nếu thiếu đi những lời cầu nguyện.
Mùa Thu của năm sau đó, trên mảnh đất cao nguyên mờ sương. Bên lớp học tồi tàn của bản làng nọ, cô giáo Thương vẫn miệt mài dạy học cho lũ trẻ. Cách đó không xa, anh bác sĩ vừa băng bó vết thương cho một bệnh nhân trong trạm xá của làng. Ánh nắng dịu dàng len lỏi qua từng tán lá, rọi xuống sưởi ấm những cảnh đời đơn nghèo vẫn chìm trong sương giá bao năm, như chính nhiệt huyết của hai con người đang dấn thân mang Đức Tin đi về muôn nẻo…