(Mã số 18-091)
Bóng chiều nghiêng đổ bên thềm, những tia nắng cuối ngày xoay tròn vũ điệu hạ màn rồi chớp nhoáng ẩn mình trên tán lá mỏng manh. Tiếng gọi chủ tính tiền, leng keng những ly, muỗng, đĩa... Nhịp điệu nửa hối hả, nửa ngập ngừng của phút giây cuối ngày như ẩn mình trong ánh mắt của Nam.
Khi “nàng bao tử” rung hồi chuông ọc ạch để kết thúc cuộc tỉ thí xem ai kiên nhẫn hơn ai, Quân vỗ nhẹ vào vai Nam:
- Về thôi, mày!
- Tao...
- Tao, tao cái gì! Mày nói đại ra có hơn không. Nãy giờ tao biết mày có chuyện muốn nói. Mày “mang váy” từ lúc nào thế, hả?
- Tao... tao...
- Cho mày cơ hội cuối, mày có thể nêu vấn đề trong vòng bảy nốt nhạc.
Hít một hơi lấy can đảm, Nam cất tiếng vào nốt nhạc thứ hai:
- Mày với cái Ngân là thế nào?
Khi ngụm nước lọc trong miệng tung tóe trên mặt người đối diện cũng là lúc Quân sặc sụa:
- Chúa tôi! Đúng là lắm chuyện cổ tích.
Nhìn cái mặt đực ra vì đần của Nam, Quân thấy thương hại thằng bạn hiền lành:
- Dì Ngân là dì Út của tao.
- Vậy mà... tao cứ tưởng...
- Cứ tưởng gì? Đâu phải riêng mày, trừ dòng họ huyết tộc ba bậc nhà tao ra, chín người thì hết chín người rưỡi tưởng như mày. Thôi, chuyện còn lại là của mày. Tao phải về làm nghĩa vụ với nàng bao tử đã. Nhường phần trả tiền nước cho mày. Coi như là đặc ân của trẫm!
Ngón tay trỏ xoay vòng chìa khóa xe, Quân toe toét bước ra khỏi quán nước, nghĩ đến món canh chua thơm lừng của mẹ ở nhà.
* * *
Quân hơn dì Ngân hai năm tuổi, khoảng cách nó thấy vô cùng hợp lý khi đóng vai vệ sĩ cho dì. Nhất là khi bà ngoại sợ dì út bị chúng bạn bắt nạt nên bàn với bố mẹ Quân để hai dì cháu cùng đến trường, chung lớp. Mà bất kể nam nhân nào, chỉ cần thấy Ngân, cũng nguyện suốt đời bảo vệ cô. Có thể Chúa đã ưu ái quá chăng khi cho Ngân vẻ mặt đằm thắm, tính tình dịu hiền và đôi mắt đượm màu u buồn. Ngân luôn là lựa chọn cho nhân vật Đức Maria trong hoạt cảnh đêm canh thức Giáng sinh của giáo xứ. Và dĩ nhiên, Quân sẽ là Thánh cả Giuse.
Bởi đó hai dì cháu quấn quýt nhau không rời. Đến tuổi cập kê, chả trách thiên hạ cứ nhầm tưởng như Nam, hai dì cháu là một đôi. Gia đình lại thấy hay, đỡ bớt những cây si trước hiên, nhà ngoại thoáng đãng hơn. Trong lần họp gia đình mới đây, ngoại còn quán triệt tư tưởng:
- Quân phải lo bảo vệ dì nghen con. Có con gái trong nhà chẳng khác gì quả bom nổ chậm. Ngoại thấy thằng nào léng phéng cửa cổng nhà mình ngoại sẽ hỏi tội con trước, nghe không!
Ngoại nắm tay dứ dứ yêu vào mặt làm Quân cười hỉ hả. Ngân ngó nghiêng trần nhà rồi nhìn xuống đất, đảo đủ ba vòng liền tót lên phòng riêng, chả quan tâm xem ai là nhân vật chính trong cuộc họp nghiêm trọng này.
Rồi bao mùa nhật nguyệt trôi qua, cuộc họp gia đình ngày nào lại tái diễn, chỉ khác nội dung về nhân vật chính.
- Ngân, con định bao giờ mới lấy chồng? Con gái con lứa, lớn tướng rồi, ế chỏng ế chơ đến nơi mà còn không lo nữa sao?- Tiếng bà Lam nhỏ to.
- Bà ngoại, vậy giờ con được nghỉ hưu non phải không?- Quân lém lỉnh hỏi- Vậy con có được hưởng lương hưu không bà?
- Cái thằng, lỗi tại mày cả đấy. Bà còn chưa đánh đòn mày lại hỏi xéo!- Bà Lâm nguýt yêu đứa “cháu ngoại đích tôn”.
- Con còn một ít việc cần làm để mai lên công ty sớm ạ!- Ngân nhỏ nhẹ thông báo rồi bước chân lên phòng. Bà Lam nhìn theo bóng con gái út thở dài lắc đầu.
Con bé vẫn thế, ít nói ít cười. Bạn bè tính lui đếm tới cũng chưa đầy mười đầu ngón tay, đã vậy càng ngày càng rơi rụng dần. Nếu không phải thằng Quân cứ chạy qua chạy về rủ dì út nó đi dạo phố xá, dễ bà Lam cũng nghĩ con bé bị tự kỉ đến nơi rồi. Suốt ngày cứ chúi mũi vào máy tính vẽ vời hình nọ mẫu kia, bà cũng lo, không biết ngoài màu sắc và bố cục, có thằng nhóc nào lọt vào mắt nó?
* * *
Hoàn thành xong bản phác họa cuối cùng cho tập truyện tranh, Ngân hài lòng tắt máy. Chợt góc phải màn hình thông báo có mail mới. Đăng nhập, là thư mời tham gia khóa đào tạo họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp của công ty Comic Media Academy tại Nhật. Thời hạn đào tạo 3 năm với mục đích chuẩn bị nhân sự cho chi nhánh mới tại Việt Nam. Ngân tư lự, nó có là lối thoát hiểm cho chính mình?
Ngoài kia qua khung cửa sổ, những cánh hoa xà cừ nở vàng đong đưa trên đường dây điện cao thế, ngạo nghễ vươn xa. Dùng điện thoại chụp chùm hoa vừa rơi nghiêng theo làn gió, cô post lên facebook rồi chậm rãi gõ caption: “Tìm về kí ức tuổi xanh… ngỡ rằng vẫn ngỡ... yên lành… đứng… yên!” …
Tắt máy, Ngân cười thầm, thể nào Quân cũng là người đầu tiên coment với những dòng phẫn nộ về việc bà dì luôn ném đá vào nền văn chương những dòng chữ phi thể loại. Nhìn đồng hồ, mới có 4h chiều, Ngân nảy ý muốn loanh quanh đâu đó, tự thưởng cho những ngày vùi đầu với công việc.
Thả mình theo vòng xe vô định, khi thấy hai bên đường ngát mùi sữa của cánh đồng lúa đương trổ đòng, Ngân nhận ra đó là đường về nhà nội. Con đường này gắn chặt với cả tuổi thơ yên lành của Ngân. Xa xa, mái nhà thờ cũ kĩ nhưng bình yên với thánh giá cao vút giữa làng.
Ngân bước vào nhà thờ, ánh chiều hắt dài trên những dãy ghế chút sáng, chút tối tựa hồ như bao vui buồn của nhân thế góp gom vào đây. Ngồi một góc cuối nhà thờ, lơ đễnh nhìn mọi ngóc ngách, Ngân không mấy ngạc nhiên khi nơi này vẫn vậy. Mặc cho ngoài kia phố chợ thay da đổi thịt, chốn này cứ điềm tĩnh giữ nguyên dáng vẻ trầm mặc và tiếng ríu rít khe khẽ của đàn sẻ phía trên cung thánh. Dường như, tất cả đang đón chào Ngân, dìm cô vào trong bình yên của kí ức, của an lành thưở nhỏ. Góc trái, vị linh mục già đeo dây stola tím bên tòa giải tội đầy bụi, Ngài lầm rầm lời kinh kính mừng với tràng chuỗi tuy sờn dây mà màu gỗ sáng tươi, trơn nhẵn. Bao quanh tượng chuộc tội ở chính giữa cung thánh là dòng chữ lớn: “THIÊN CHÚA LÀ TÌNH YÊU”. Bất giác, sự phẫn nộ trào dâng, Ngân tiến đến quỳ trước tòa giải tội.
- Thưa Cha, con không nghĩ là Chúa thương con…
Có tiếng sột soạt của chiếc áo chùng, vị linh mục già ngừng tay lần hạt, nhắm mắt, thở đều. Bầy chim sẻ thôi tranh nhau mồi, lặng im bên đèn chầu nhà tạm.
- Thưa Cha, con nghĩ Chúa không công bằng. Ngài có lối ứng xử kì quặc mà con không thể nào hiểu nổi… Có phải khi dựng nên con người, Ngài bốc thăm ngẫu hứng, để số phận mỗi người đau khổ, hạnh phúc là sự tình cờ?
Đôi mắt nhòa lệ, Ngân thốt lên điều mà bấy lâu nay cô luôn giữ kín trong lòng. Cảm giác tức giận, sợ hãi và cả tủi thân cứ luân phiên kéo đến trong tâm hồn cô.
- Tại sao Chúa không cho con một giới tính bình thường như mọi người? Tại sao không là ai khác mà là con? Tại sao con không thể an vui khi làm con Chúa mà phải luôn dằn vặt trong cảm giác tội lỗi, hoài nghi, chán chường?
- Con nghĩ là Chúa không thương con thật à? Ta nghĩ, cho con làm người, đó là niềm vui rất lớn của Chúa. Con nói cho ta biết đi, tại sao con lại nghĩ Chúa không thương con?
- Thưa Cha, nếu Chúa thương con, Chúa không để con là một kẻ đồng tính.
- Con ơi, đồng tính đâu phải là cái tội. Thiên Chúa không hề muốn trói chặt chúng ta trong ngục tù của giới tính con à.
- Nhưng con không dám sống với giới tính thật của mình, nếu mọi người biết sự thật về giới tính của con, họ sẽ dè bĩu, khinh thường và loại con ra khỏi thế giới của họ.
- Trước khi người khác loại trừ con, con ngẫm xem, con có đang tự loại trừ mình không? Ta xin lỗi con, nếu như những lời ta nói đây khiến con bị tổn thương, nhưng con biết không, giới tính chưa phải là tất cả của cuộc đời con người. Có thể nơi này nơi kia, người ta không đón nhận người đồng tính, và ta tin Thiên Chúa rất đau khổ về điều này. Nhưng Giáo Hội luôn đón nhận người đồng tính, vì đó là anh chị em, là chi thể nhiệm mầu của Chúa Kitô.
- Nhưng có bất công không khi Giáo Hội không cho phép chúng con yêu và kết hôn với người cùng giới?
Gương mặt Quỳnh thẫn thờ, hụt hẫng khi Ngân từ chối lời tỏ tình của cô hiện lên trong Ngân. Cô đã rất bối rối khi không thể cho Quỳnh một lời giải thích thỏa đáng. Ngân chỉ muốn hét to vào sự đau khổ của Quỳnh rằng: Cô là người Công Giáo, và cô không thể đi ngược lại những điều răn của Chúa được, cô còn đau khổ hơn Quỳnh. Ngân yêu Quỳnh, nhưng có điều gì đó không cho phép cô đi theo tiếng gọi của bản năng.
Tiếng vị linh mục già đưa Ngân về thực tại.
- Con à, Giáo Hội không cấm đoán con yêu, vì đó là quyền của con người. Nhưng chúng ta không chấp nhận hôn nhân đồng tính và quan hệ đồng tính. Có thể con thấy đó là bất công. Bởi đỉnh cao của tình yêu là sự hối hợp cùng nhau đời sống hôn nhân và hoa trái của tình yêu là con cái. Thế nhưng, nếu những người đồng tính kết hôn, các con không thể có con cái. Còn việc quan hệ đồng tính, chắc chắn không được vì nó cũng như chuyện quan hệ dị tính trước và ngoài hôn nhân, đây là hành động trái ngược với giới răn thứ sáu.
- Nhưng chúng con cũng khát khao có một gia đình như mọi gia đình khác.
Gia đình không bao giờ chỉ bó hẹp trong tổ ấm của mình, nhưng nới rộng với tất cả mọi người trong tương quan với Thiên Chúa. Có bao giờ con nghĩ, gia đình của con chính là những ai đang cần đến nụ cười, cái nắm tay và sự sẻ chia mà con có thể đem đến cho họ, với lòng biết ơn đối với Thiên Chúa là Cha chúng ta?
Ngân ngước nhìn Thánh giá, vẫn còn đó những uất ức, cô không hiểu cũng như không muốn hiểu mình đang đi trên con đường nào. Nghĩ đến mẹ già suốt ngày cứ to nhỏ chuyện chồng con, căn phòng ngập đầy tranh ảnh, màu sắc nhưng chưa một lần cô thấy thanh thản khi nghĩ về bí mật giới tính của mình. Cứ trốn chui trốn lủi trong vòng luẩn quẩn của tâm trí, có lẽ Ngân phải đi đâu đó thật xa, thoát hẳn nhiều điều vốn quá quen thuộc, nhàm chán và tù túng của hiện tại. Tiếng thở dài của Ngân khiến mái nhà thờ như cong xuống, Đức Kitô trên thánh giá đang cúi mình, giang tay ôm cô vào lòng Ngài.
Vị linh mục già nắm chặt tràng hạt trong tay, khẩn cầu cùng Đức Trinh nữ Maria thêm sức mạnh cho cô gái đang đau khổ này. Ngài biết, đây là lúc mọi an ủi của người trần chỉ là cái vỏ của âm thanh, chính Thiên Chúa là phương dược duy nhất có thể chữa lành thương tích tâm hồn cho con cái mình. Như được thúc đẩy, vị linh mục già cất tiếng:
- Con ơi, ý nghĩa của cuộc sống này ẩn chứa với sự cho đi trong thái độ lạc quan, chứ không phải chỉ biết vun đắp cho mình… Con thử thay đổi thái độ bằng cách đón nhận giới tính đã được ban cho và xem nó như quà tặng, chứ không phải phản kháng và không muốn nhìn đến nó. Cuộc đời của con là do con quyết định và chịu trách nhiệm chứ không ai khác. Cứ tin mọi chuyện xảy đến với mình đều nằm trong bàn tay lo liệu của Chúa. Hãy vững tin vào Chúa, Ngài sẽ nâng đỡ con. Cho dù không còn ai bên con, thì Chúa vẫn ở cùng con, vì chính Ngài đã chịu chết trên thánh giá để con được sống trong tình thương, để con biết rằng Ngài yêu mến con nhiều lắm…
* * *
Ven theo con ngõ nhỏ bên trái nhà thờ, Ngân vào nhà nội. Ngôi nhà ba gian mái ngói âm dương đã gắn chặt tuổi thơ của Ngân với bao trò nghịch phá, giờ đây chỉ còn một mình cô Tư sinh sống. Chính mùi cô độc của không gian này mà nhiều năm qua Ngân chưa một lần ghé lại, dù nơi làm việc của cô cách đây không bao xa. Một mình một bóng, cô Tư lặng lẽ gắn chặt cuộc đời với nhà thờ. Ngày ngày quét dọn, sửa sang hoa nến, châm đèn nhà tạm và đủ mọi việc lặt vặt khác. Có thể chính sự bình lặng âm thầm này khiến Ngân có cảm giác bứt rứt khó chịu khi đối diện với cô Tư. Ngân muốn cái gì đó, bùng nổ.
Sau bữa cơm tối cùng những câu chuyện không đầu không cuối với cô Tư, Ngân mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Trở mình thức dậy sau một đêm dài không mộng mị, Ngân khoác thêm chiếc áo mỏng rồi bước ra vườn. Cái lạnh của một sớm dầy sương thấm tháp cả vào da thịt. Sương trải dài trên hàng chuỗi ngọc trước hiên nhà, vương vấn qua những luống rau, lối đi. Cả không gian trước mắt như chìm trong một miền hư ảo. Không thể nhìn thấy phía trước, Ngân cứ men theo con đường nhỏ, cả những thứ tưởng chừng như quen thuộc có thể nhận ra bằng trực giác thì giờ đây, trước sương mù, chẳng thể định dạng được. Đến giữa vườn, Ngân nhận ra, nếu cứ đi mãi trong màn sương này, cô chỉ thấy thực tại bằng khoảng cách rất ngắn. Sau màn sương, có thể là chướng ngại, là nguy hiểm, hay cánh đồng đầy hoa lung linh đủ sắc màu.
Và rồi nắng lên, sương tan dần, chỉ còn những giọt nước long lanh trên tán lá xanh mơn mởn của diệp lục tràn đầy mầm sống. Cô Tư đang quét nhà, thấy Ngân đi vào trước hiên, gương mặt rạng rỡ nụ cười an nhiên, bình thản đón chào ngày mới, ngày ánh sáng bừng chiếu bên kia phía mù sương.