(Mã số 18-065)
- Đừng! Bình tĩnh đi em, bước xuống đây, đừng làm dại em ơi!
- Không! Chẳng ai có thể giúp tôi cả, hết thật rồi! Hắn gạt tôi, hắn không muốn đứa bé này. Tôi chẳng còn thiết sống nữa…
- Em gái, việc gì cũng có hướng giải quyết. Đứa trẻ không có tội gì, cứu lấy đứa trẻ, cứu cả mình… Xuống đây với chị đi! Làm ơn mà...- Ái khóc lóc van xin cô gái.
- Chị mặc tôi! Chị không là tôi, làm sao hiểu điều tôi phải trải qua bao giờ? Đúng, đứa bé này không có tội. Nhưng tôi không muốn nó phải sống trong thế giới giả tạo này...- Nước mắt cô gái lưng tròng- Cái tên khốn nạn... bỏ tôi, bỏ con hắn... Tôi chẳng cần đến nó nữa…- Cô nức lên từng tiếng.
Bất chợt cô gào lên: “Tôi không muốn sống nữa!”, và thả mình xuống…
Thời gian như lệch đi một giây, mọi người xung quanh như chết lặng khi nghe tiếng gào cuối cùng của cô gái, tiếng gào như tiếng xé lòng, xé thời gian lẫn không gian ngay lúc đó. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau bị người mình yêu dối lừa tình cảm và không nhận cái thai mình đã gây ra. Chỉ là cô gái đang độ thanh xuân tươi đẹp mà gặp chuyện như vậy, đương nhiên cái đầu óc minh mẫn đến đâu cũng bị bóp nghẹt bởi đau khổ, tìm đến cái chết là điều khó tránh khỏi, nhưng sẽ khiến bao người tiếc nuối. Sau cơn mưa trời lại sáng mà, cuộc sống này vốn dĩ đâu bình lặng, lúc thăng lúc trầm, lúc êm ả, lúc chông gai, cái cốt lõi là biết vực dậy sau khi ngã, biết tìm niềm vui ẩn giấu đằng sau nỗi buồn. Ai cũng sợ những tảng đá cản lối mình, nhưng sao không dẫm lên chúng để đưa bản thân lên tầm cao mới. Nếu cô gái hiểu rằng: “Khó khăn đau đớn hiện tại không phải là đích đến cuối cùng mà cô hướng đến. Chuyện tốt đẹp có thể vẫn chưa đến lúc xảy ra”, thì mọi thứ có lẽ đã không như thế này, dẫu biết đâu dễ dàng.
Tưởng chừng như kết thúc mọi chuyện, nhưng thật may lúc cô gái sắp gieo mình xuống thì Ái đã kịp lao tới, giật lấy gấu áo cô gái và lôi xuống vệ cầu. Cô gái ngất lịm vì đuối sức, giọt nước mắt vẫn lăn dài trên gò má, nước mắt của chua xót, lầm lỡ tuổi xuân.
Nắng vàng len qua khe cửa sổ, dọi thẳng vào giường bệnh cô gái đang nằm. Từ từ mở mắt, nhìn quanh và thấy Ái đang ngồi cạnh mạn giường mình, bỗng nước mắt chan hòa, cô ngoảnh mặt đi và khóc:
- Sao lại cứu tôi? Tôi lấy lí do gì để sống tiếp đây?- Cô gái nức lên.
- Lí do phải sống tiếp ư? Đó là vì đứa con em. Chị biết nỗi đau mà em phải trải qua. Nhưng thời gian sẽ xoa dịu mọi nỗi đau.
- Chị hiểu điều tôi đang trải qua sao? Chị là tôi chắc!- Cô gái tức giận, câu nói như lưỡi dao cứa vào vết thương cũ, Ái thấy nhói đau.
- Đúng! Chị không phải là em, nhưng chị đã từng là em… Mọi cảm xúc của em bây giờ, chị cũng đã trải qua. Kể cả tự tử cũng không loại trừ.
Cô gái trẻ lau nước mắt, ngạc nhiên khi nghe Ái nói vậy. Đôi mắt đã in hằn dấu vết thời gian qua nếp chân chim, ánh mắt nhìn về phía xa xa ngoài cửa sổ. Bao cảm xúc năm xưa chợt ùa về:
“Chị là con một trong gia đình Công Giáo, gia đình khá giả nên từ bé đã không thiếu thứ gì, duy trừ tình cảm của bố mẹ. Họ chỉ biết suốt ngày cắm đầu vào công việc, chẳng thèm đoái hoài đến chị. Họ nghĩ rằng phải kiếm thật nhiều tiền thì gia đình mới sung túc, chị cũng hạnh phúc vì điều đó. Nhưng họ đâu biết rằng, chính vì suy nghĩ đó, tâm hồn đứa con duy nhất của họ bị gặm nhấm từng ngày đến trầm cảm, bởi chị quá đơn độc. Chị “khát” lắm cảm giác đầm ấm thuở nhỏ khi cả nhà cùng nhau ngồi lại lần chuỗi Mân Côi”…
Ái từ từ kể cho cô gái về cuộc đời mình: “Em biết không, chị nghĩ em hạnh phúc hơn chị đấy, ngày ngày em được ăn những bữa cơm gia đình, được bố mẹ quan tâm, bao bọc. Còn chị, thời gian của bố mẹ chỉ dành cho công việc, ngày nào cũng lủi thủi ăn cơm một mình, đến quen luôn đấy”. Khóe mắt cô chợt cay cay, vừa kể mà cô đã khóc tự bao giờ, cái cảm giác đơn độc ấy như xâm chiếm trọn con người cô lúc này.
Cứ thế, tâm hồn cô lãnh cảm từng ngày. Mọi người nhìn vào gia đình cô ôi sao ngưỡng mộ, cha mẹ làm ăn phát đạt, con gái thì nết na, đạo đức, thật có phúc. Nhưng mỗi lần bước vào căn nhà, cô thấy rùng mình lắm, căn nhà này không ấm áp vậy đâu. Giá lạnh lắm, trái tim mọi người trong nhà này bị đóng băng cả rồi; trong nhà này không có người sống đâu, chỉ là vài cái xác di động đang tồn tại thôi. Thật đấy!... Cô muốn hét lên cho cả thế giới biết điều ấy.
Thời gian thấm thoắt trôi, cô đã là thiếu nữ 18 tuổi. Là năm cuối cấp, nên phải lên kế hoạch cho tương lai thôi. Vì từ nhỏ cô đã sống trong sự thiếu thốn tình cảm, cho nên cô muốn học chuyên sâu về ngành tâm lý. Nhưng, đời đâu như mơ, khi cô trình bày về ước mơ của mình thì đã chịu sự phản đối từ bố mẹ. Họ cho rằng, cô là con một trong nhà nên phải theo học về kinh doanh để tiếp quản sự nghiệp của bố mẹ. Thật khó chấp nhận, cô tìm dịp có cả bố mẹ ở nhà để thưa chuyện rõ ràng.
- Bố mẹ!
- Gì thế con?
- Là về việc chọn trường đại học ạ! Bố mẹ từng định hướng cho con thi vào trường chuyên về kinh doanh... Con muốn nói là...
- Đúng rồi, học cái đó sau mà quản lí công ty của gia đình mình con ạ. Nghĩ được vậy thì tốt lắm!- Chưa kịp nói, mẹ cô đã tấm tắc khen ngợi.
- Không! Ý con là... là...
- Là gì?
- Con không muốn học trường bố mẹ nói.
- Không trường đó thì trường nào?- Bố cô xen ngang.
- Con muốn học chuyên ngành tâm lí!
- Tâm lí tháng kiếm được mấy hào mấy xu? Trong khi có sẵn sự nghiệp bố mẹ đó rồi. Con phải thi vào trường bố mẹ định hướng cho ấy…- Bố cô nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Nhưng… con không thích việc này, con muốn theo đuổi ước mơ của con. Con hy vọng bố mẹ tôn trọng quyết định của con.
Bố cô cau mày: “Đủ rồi, cứ quyết định trường cũ đi. Sau này con mới biết, chỉ cần giàu thì mọi thứ đều không quan trọng nữa đâu!”
Lại là tiền bạc. Sống phải ước mơ và phải chạm được ước mơ mà, nhưng cô khó lòng thực hiện được khi tiền bạc là mục đích bố mẹ cô hướng tới.
- Con nghĩ kĩ rồi. Con đang thưa chuyện nghiêm túc. Con muốn thi vào trường chuyên ngành tâm lý, đó là điều con thật sự mong muốn.- Cô nắm chặt hai tay, cố giữ bình tĩnh.
Mẹ cô lay nhẹ, thủ thỉ: “Thôi con, đừng nói nữa, con biết tính bố rồi mà, đừng chọc tức bố”.
Mặc mẹ, cô kiên quyết, “thà một phút huy hoàng rồi dập tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm mà”… Cô phải vượt qua cuộc sống tối tăm này, dù là cơ hội nhỏ cũng phải thử: “Mẹ ạ! Con chắc chắn sẽ thi vào trường chuyên ngành tâm lý. Từ bé đến giờ con chưa trái ý bố mẹ bao giờ, nhưng lần này khác. Con có cuộc sống của riêng con. Bố mẹ có nói gì nữa thì con vẫn làm theo điều mình mong muốn”.- Câu trả lời chắc như đinh đóng cột làm bố cô tức giận vô cùng, mặt ông đỏ bừng: “Thế mày học cái đó xong, gia nghiệp này đem đổ à? Mày có ước mơ, thế ước mơ của tao thì sao? Tao bán mạng để làm việc nuôi mày đấy!”
- Nhưng con không thể sống cho bố mẹ mãi được.
- Im! Mấy ngày nay công việc đã không thuận lợi rồi, mày đừng làm tao điên lên! Đúng là đẻ ra cái “giống cái” chả được tích sự gì, giá hồi đó sinh ra thằng con trai thì giờ tao đã sướng rồi.
Ra là vì công việc, phải “giết” ước mơ của người khác để ước mơ của ông ta thành hiên thực? Vì “giống cái” không mong đợi này được sinh chứ không phải là một thằng con nối nghiệp? Sao có thể lấy giới tính con gái mình ra mà chế giễu, cô ấy có thể tự chọn cho mình giới tính được chắc? Nếu được thế, có lẽ cô đã chọn ngôi nhà khác chứ không phải là căn nhà băng giá này rồi. Cô khóc, chua xót từng từ, miệng cười nhạt dưới dòng nước mắt: “Đúng là chỉ có công việc. Bố chưa bao giờ thấy sự tồn tại của con đúng không... Ôi... tiếc quá... Biết sao được, con không phải là quý tử mà bố mong chờ, con là “giống cái” vô phúc được sinh ra bởi người bố lấy làm vợ đấy... Đúng là số phận con xui xẻo khi vấp vào căn nhà đáng kinh tởm này mà…- Cô cười thật chua xót- Từ bé đến giờ, đã có lần nào bố đặt vào hoàn cảnh của con để cảm nhận chưa? Suốt 7 năm nay con phải uống thuốc trầm cảm bố mẹ có biết không?- Vừa nói, cô vừa móc trong túi hộp thuốc trầm cảm rồi đổ ra giữa bàn.
Nước mắt cô lăn dài trên gò má, chảy xuống cổ, làm ướt đẫm cánh áo. Mẹ cô khóc lên: “Con nói sao, con bị trầm cảm ư? Sao lại ra thế này ông ơi!”- Bà víu vào áo chồng đau đớn.
- À quên mất, con là người vô hình trong cái nhà này mà, có ai thấy đâu mà đòi nhận được tình thương từ người khác!- Ái đánh đôi mắt đẫm lệ và đầy sự khinh bỉ sang người bố- Bố này! Sao hồi đó bố không giết con đi, hay là xin một cậu quý tử bố mong chờ về mà nuôi thế?
Đôi mắt bố đỏ lòm, trợn ngược lên như muốn nuốt chửng cô. Ông ta với cái tay ra chỉ cô, hét lên: “Mày nói cái gì cơ? Khốn nạn!… Mày nói tao giết mày ư... Mày... Biết có ngày này tao cũng chẳng đẻ ra cái loại vô phúc như mày rồi! Mày đủ lông đủ cánh rồi nên muốn làm gì thì làm đúng không? Đồ ăn cháo đá bát... Mày là dạng khôn nhà dại chợ thôi... Cút! Cút cho khuất mắt tao!”- Ông vừa quát vừa thở từng hơi hồng hộc như muốn đứt cả tiếng.
Cô khóc to hơn: “Được... Con cũng chẳng thèm ở lại căn nhà này nữa... Con cút... Bố cứ ôm cái sản nghiệp gớm ghiếc của mình mà sống cho hết đời mình luôn đi!”
Cô xô rầm cánh cửa chạy ra ngoài. Cô chạy như điên loạn. Nước mắt nhạt nhòa, càng chạy cô càng khóc nhiều hơn bởi những lời chửi vả của bố cô cứ văng vẳng bên tai. Lúc đó, bố cô đập xán đồ đạc tung tóe rồi bỏ lên phòng; còn mẹ cô chỉ biết khóc lóc và than vãn khi nhìn thấy gia đình như vậy.
Sau một lúc chạy ra khỏi nhà, Ái cũng đuối sức, cô dừng lại ngồi trên bậc tam cấp ven đường. Có tiếng nhạc mở to, cô ngước lên, là quán bar! “Đúng rồi! Uống say để quên hết. Giờ mình cũng là một đứa bỏ nhà đi, còn gì phải lo nghĩ”. Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu, cứ thế chẳng đắn đo, cô lao thẳng vào quán uống không ngừng nghỉ. Cô muốn say, để quên đi mọi chuyện, cô uống nhiều đến mức nằm thượt ra quầy, tay vẫn đập bàn và: “Thêm rượu đi!”…
“Con bé nay trông được phết nhỉ!”, một tên thanh niên ở đó tự nhủ.
- Cô em! Đi chơi với anh cho khuây khỏa không?- Thằng đó rót rượu rồi trêu đùa Ái.
Cô say khướt rồi có biết gì nữa đâu, cái đầu gật gật, miệng lảm nhảm: “Ừ... kiếm trò gì vui”. Thằng đó được đà, cứ thế mà lấn tới thôi. Hắn ta dìu Ái dậy và thủ thỉ: “Rồi! Đi kiếm trò vui nào! Đây ồn quá đi mất!”. Hắn cười đắc ý và đưa Ái vào khách sạn. Rốt cuộc, tấm thân trinh trắng của đời người con gái đã chẳng còn.
Mặt trời đã lên cao, Ái tỉnh dậy, dụi mắt, sao phòng mình lạ vậy! Bất chợt cô hét toáng lên khi nhìn cơ thể. Cô giật mình, sực nhớ mọi chuyện hôm qua… “Ôi không! Sao chuyện này có thể xảy ra với mày được, Ái? Sao lại uống say đến mức đó. Làm sao bây giờ, tên đó là ai mày cũng không biết kia mà! Sao cuộc sống lại bất công thế này!”- Cô úp mặt khóc rưng rức, đau khổ tột cùng.
Nắng vàng hắt nhẹ qua từng kẽ lá, gió thoảng mùi hoa sữa lướt qua mái tóc cô gái, dòng người qua lại tấp nập… Cảnh vật vẫn như mọi ngày, duy chỉ có một bóng người bơ vơ bước đi như cái xác không hồn. Chân đi, nhưng phải dừng lại chốn nào? Rồi như có ai gọi tới… Cái Hà, bạn thân cũ của Ái bắt gặp cô, hai người tâm sự với nhau. Cô kể, cô khóc. Hà nghe, cũng chẳng cầm được lòng. Hà xót thay cho Ái, Hà bảo Ái đến nhà mình ở vài hôm, vì bố mẹ cũng mới về quê ngoại, chắc chưa về lại đây. Quả không sai: Người bạn thật sự là người ở bên bạn khi khó khăn nhất.
Mấy hôm Ái thấy mệt mỏi là lạ nên đi bệnh viện khám. Chờ kết quả kiểm tra mà trông mệt mỏi quá.
“Đây là phiếu kết quả. Em đã có thai”, bác sĩ đưa cô tờ kết quả. Thật chẳng khác nào sét đánh bên tai! Làm sao đây, bố cô sẽ nguyền rủa cô đến chết mất, đời người con gái thế là hết. Đau khổ đến tột cùng, Ái rời căn phòng, nước mắt không ngưng. Bầu trời hòa thêm nỗi đau, từng giọt mưa nặng hạt rơi. Cô lang thang, cảnh vật bỗng chốc mờ dần sau màn lệ hoen tràn trên mắt.
“Bíp...”, tiếng còi xe ôtô kéo dài… Cô lao mình vào mũi xe ôtô. Tim con người sao mỏng manh, yếu đuối đến thế, Chúa ơi! Sao Người bắt một cô gái nhỏ bé phải vác cái thập giá lớn đến vậy? Sao Người mãi lặng im? Chẳng phải Người đã hứa là ở lại với chúng con mọi ngày trong suốt đời chúng con ư, nhưng cớ sao giờ đây lại không thấy bóng dáng của Người vậy?
- Bảo nó phá cái thai, rồi đi du học. Bà vào mà lựa lời nói với nó…
- Nhưng... Mình dù có bỏ bê đến đâu cũng là người có đạo mà, phá thai liệu... Tôi lo lắm!
- Giờ này còn nghĩ được mấy cái này à... Để cái thai là nhục cả dòng họ.
Đây là đâu, mình chết rồi mà, nhưng sao lại có tiếng bố mẹ ở đây? Mẹ cô vừa lúc đó bước vào: “Con tỉnh rồi à? Thật may lúc đó tài xế phanh xe kịp. Con vì quá hoảng loạn nên ngất đi... Con bỏ cái thai đi, làm lại cuộc đời. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Qua bên đó, con gắng học, sau này tiếp quản sự nghiệp… Giờ đó là cách tốt nhất đối với con, con nhé...”
- Vẫn là tiếp quản công việc… Mà bỏ cái thai này... Chúa có tha đâu mẹ!”- Ái khóc lên.
- Tha! Tha hết!... Giờ phải bỏ cái thai này thì cuộc sống của con mới trở lại như trước kia được”- Mẹ cô cũng khóc lên và ôm chầm lấy cô.
Đang lúc đợi vào phòng phá thai, Ái lướt Facebook, cô tình cờ thấy một đoạn clip của nhóm Bảo Vệ Sự Sống đang xin các thai nhi ở bệnh viện để chôn cất. Ôi! Những đứa trẻ đó đã thành hình, là con người thực sự. Chúng có lẽ đau lắm, ôi thật xót xa khi bị mẹ chúng bỏ lại. Có đứa vẫn còn đầy đủ bộ phận, nhưng có đứa bị cắt ra từng phần. Cô khóc lên: “Con mình lát nữa cũng sẽ phải chịu cảnh này sao? Ôi không! Nó sẽ oán trách mình, phải làm sao đây?”…
- Ái! Tao biết chuyện mày tự tử nên chạy tới đây. Sao mày dại dột thế hả? Giờ sao mày lại ở đây, phòng phá thai?- Hà hớt hải.
- Tao... có thai rồi mày ạ! Bố mẹ tao bảo là phá cái thai đó rồi làm lại từ đầu. Tao chẳng biết làm sao nữa… Tao vừa xem được cái này- Cô đưa điện thoại cho Hà- Tao thấy day dứt lắm, tao không muốn con tao phải đau…- Ái nức lên từng tiếng trong sự dằn vặt.
- Sao? Gia đình mày là đạo gốc mà, chẳng lẽ không biết giáo luật cấm phá thai ư? Tội đấy mày à! Đó là giết người đấy! Mày thấy những đứa bé này không, thật tội nghiệp, mẹ chúng nó có lẽ cũng phải dằn vặt trong suốt quãng đời còn lại đấy!- Hà nắm lấy tay Ái- Ái! Bố mẹ mày trước giờ chỉ là đang tồn tại chứ không phải đang sống. Họ chỉ biết kiếm tiền mà không biết đến tình yêu thương, đến cả đứa cháu mà họ cũng không cần thì còn gì nữa… Cả tên đã làm ra cái bụng bầu này, nó cũng chỉ đang tồn tại thôi, nó cũng không biết đến yêu thương. Nhưng, mày thì khác, mày biết rõ mày không tồn tại đơn thuần như bọn họ mà, mày khao khát được yêu thương biết nhường nào, mày biết cảm nhận được sự đau khổ, vậy mày nghĩ con mày nó muốn chịu sự khổ đau giống mày sao? Nó sẽ oán hận mày. Chúa cũng sẽ thất vọng về mày. Trước giờ mày là đứa ngoan đạo mà, mày không thể như vậy được, mày phải yêu thương đứa con này…
- Nhưng bố mẹ tao sẽ không cho tao giữ đứa bé này…- Ái khóc lóc thảm thiết.
- Đây, chính nhóm Bảo Vệ Sự Sống sẽ là chỗ dựa cho mày, đến đó sinh đứa bé, rồi theo đuổi ước mơ của mày, họ sẽ chăm sóc mày lẫn đứa trẻ. Đừng làm tổn hại đến nó, đừng xúc phạm đến công trình tạo dựng của Chúa. Nó là con người mày ạ, mày phải cứu nó. Vì mày đang sống…
Hai đứa ôm nhau khóc nức nở. Ái nghe lời Hà, đến nhóm Bảo Vệ Sự Sống, cô chỉ dám gọi cho mẹ một tiếng rồi cúp máy: “Mẹ, đứa trẻ này sẽ là cuộc đời mới của con, con sẽ sinh nó ra, phá thai là tội ác. Con xin lỗi”.
Cuối cùng thì đứa bé cũng cất tiếng khóc chào đời, là một bé gái thật đáng yêu được sinh ra dưới mái ấm Bảo Vệ Sự Sống. Ái ôm lấy đứa trẻ trong giọt nước mắt hạnh phúc. “Mẹ sẽ cho con cảm nhận được tình yêu thương trọn vẹn khi con bên mẹ, bên Chúa. Cảm ơn vì đã đến bên mẹ”.
Buổi sáng hôm ấy, buổi sáng mà đứa con cô chính thức là tín hữu trong gia đình Hội Thánh qua bí tích Rửa Tội. Cô cùng mọi người dâng lời kinh tâm tình lên Chúa, dâng đứa con của mình cho Chúa. Hòa vào lời kinh, cô thấy nhớ lắm giờ kinh gia đình, nhớ bố mẹ, cô muốn được xin lỗi.
Hôm đó, cô trở về, mã khóa vẫn không đổi, cô bước vào nhà, thấy bố mẹ đang ngồi, cô rướm nước mắt: “Bố mẹ… con xin lỗi!”. Bố mẹ cô bỗng dưng khóc lên ôm cô vào lòng: “Bố mẹ xin lỗi vì không quan tâm đến cảm nhận của con, đã để con chịu đựng quá nhiều thiệt thòi, xin lỗi vì đã ép con phải phá thai… Con Hà đã cho bố mẹ biết sai lầm của mình, biết con đến mái ấm Bảo Vệ Sự Sống để dưỡng thai, nhưng bố mẹ không đến gặp con vì sợ con sẽ hoảng loạn, thật sự xin lỗi con”… Ngày hôm đó nắng ấm đã trở lại, tình người đã quay về, cả gia đình Ái đoàn tụ với nhau. Căn nhà giờ đây đã vui vẻ, còn có tiếng khóc của trẻ con làm hâm nóng tình yêu gia đình. Cùng ăn uống, cùng vui chơi, cùng đọc kinh sốt sắng thật chẳng còn hạnh phúc nào hơn…
“Và chị đã theo học ngành tâm lý, giờ đây chị hạnh phúc vô cùng, chị không thấy xấu hổ vì đứa con của mình. Gia đình chị đã xưng tội rước lễ hàng ngày, ngày một yêu mến Chúa hơn”. Cô lau nhẹ giọt nước mắt, nhìn cô gái trẻ: “ Em hãy bảo vệ thiên thần của em nhé!’’
- Em xin lỗi vì lúc đầu đã nặng lời với chị như vậy. Vâng… vì con, em sẽ sống tiếp, biết đâu nó sẽ giúp em mở ra một trang mới của cuộc đời!”
Cuộc sống là vậy, lúc thăng lúc trầm, nhưng không có gì là không thể vượt qua. Thế là Ái đã cứu được hai mạng người, hạnh phúc dường bao. Ngày lại ngày, cô sống đầm ấm bên gia đình như gia đình Thánh Gia xưa. Chợt cô nhớ lại câu nói của cái Hà: “Mày đang sống chứ không đơn thuần là tồn tại”. Bố mẹ giờ cũng đã được “sống lại” lần nữa khi biết nhận thức về tình cảm gia đình, lòng kính trọng Thiên Chúa quan trọng hơn ngàn lần so với công việc và tiền bạc. Cô thắc mắc không biết “bố” của con cô đã được “sống lại” hay chưa. Cô cũng đã “sống lại”, được là chính mình, “sống lại” để sinh ra đứa con. Ái biết mình muốn sống và phải sống, nhờ Ơn Chúa mà gia đình Ái đã được “sống lại”, nhờ mái ấm Bảo Vệ Sự Sống mà cuộc đời cô đã đổi thay. Nhìn ra thế giới bên ngoài, cô vẫn tự hỏi liệu bây giờ nhiều người đang “Sống hay Tồn Tại?”…