(Mã số 18-053)
Chiều, hoàng hôn thả xuống lòng thành phố một màu vàng thật dễ chịu. Mọi cảnh vật đều đắm mình vào khoảng màu đó. Căn nhà nhỏ của Sam với giàn hoa giấy cũng như lung linh hơn khi khoác lên mình dải lụa nắng chiều. Trên chiếc xích đu, Sam ngồi tư lự nhìn ra ngã ba đường phía trước nhà. Sam không đẹp nhưng ở cô toát lên một cái gì đó rất thuần khiết, tà váy trắng cứ đung đưa theo từng nhịp của xích đu, chao nghiêng như tâm hồn cô bây giờ vậy.
Reng… reng…
Tiếng chuông tin nhắn làm Sam thoát khỏi dòng suy nghĩ . Mở điện thoại là tin nhắn từ Dương, người yêu của Sam.
“Em, chúng mình gặp nhau tối nay nhé”
“Anh sẽ tới đón em lúc 19h nhé, được không em?”
Sam nhắn lại ngay: “Dạ”
Gửi tin nhắn đi rồi mà Sam cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mình sẽ nói gì với anh ấy bây giờ? Tâm trí Sam bối rối nhớ lại buổi nói chuyện sáng nay với bà Tuyết, mẹ của Dương. Từng lời bà nói vẫn còn vang vọng trong đầu Sam: “Bác thấy cháu là một người con gái tốt và diền dịu, bác thực sự thích cháu nhưng chắc có lẽ là cháu không hợp với con trai nhà bác đâu. Vì cháu là một người Công giáo… Như bác được biết thì người ngoại đạo khi kết hôn với người Công giáo thì phải theo đạo nhưng cháu biết đấy, bác chỉ có mình nó là con trai nên điều đó là không thể. Bác mong cháu sẽ dừng lại trước khi tình cảm hai đứa quá sâu sắc”.
Tuy lời bà Tuyết nói không có gì gay gắt nhưng Sam cảm nhận được cái nhìn ác cảm của bà và cô cũng đoán rằng cuộc gặp gỡ này Dương không hề hay biết. Cô chỉ ngồi nhìn từng giọt cà phê, từng giọt cà phê chảy xuống, lòng cô rối bời như tơ vò chẳng biết nói gì với bà cả. Một tình yêu như thế nào mới được gọi là sâu sắc? Phải chăng nó được tính theo thời gian, hay là cách mà hai trái tim chân thành đến với nhau. Có ai lấy dây đo được kỉ niệm, nhớ nhung, giận hờn, hạnh phúc để xem tình yêu đó sâu hay nông không? Đã có lúc cô nghĩ tới đến vấn đề này nhưng những lúc đó Sam chỉ nghĩ đơn giản rằng Dương sẽ chiều ý cô, chỉ khi đối mặt Sam mới nhận ra quanh người cô yêu còn có gia đình, dòng họ.
“Sam ơi! Vào ăn cơm con”, tiếng mẹ gọi lôi Sam về thực tại. Cô đứng dậy trở vào nhà mang theo một khoảng hoàng hôn còn sót lại trong tâm hồn.
“Sao con ăn ít vậy?”, giọng bà Vân trầm ấm. Chồng bà mất sớm, bà đã phải vất vả nuôi nấng hai anh em Sam ăn học nên người, dạy dỗ chúng theo đường lối của Thiên Chúa tình yêu, Đấng mà bà luôn đặt niềm tin tưởng. Vì thế mọi sự thay đổi ở con bà đều cảm nhận được.
“Con có chuyện gì hả?”, bà dịu dàng hỏi.
Sam muốn nói với mẹ, vì chỉ có mẹ là người bên cạnh cô lúc này, anh trai thì đang sinh sống và làm việc ở một thành phố khác, một năm về nhà đôi ba lần. Cô cứ ấp a ấp úng, không biết phải bắt đầu từ đâu. Biết tính con gái mình khó khăn trong việc giãi bày tâm sự nên bà Vân vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng Sam cũng mở lời: “Sáng nay mẹ anh Dương gọi hẹn gặp con nói chuyện, bác ấy không muốn con làm con dâu vì con là người Công giáo”.
Bà Vân không quá ngạc nhiên về điều con gái nói, hèn gì sáng nay sau khi chở bà đi lễ ngày Chúa Nhật về, nhận điện thoại xong lại chạy đi đâu mất tiêu, thì ra là đi gặp mẹ thằng Dương. Bà đã gặp Dương nhiều lần, đó là một chàng trai tốt, mới 28 tuổi mà đã làm trưởng phòng một công ty lớn, với một đứa con gái mới ra trường chưa xin được việc làm như Sam thì quả là may mắn cho con gái. Tuy vậy bà vẫn canh cánh trong lòng một nỗi lo, vì qua Dương bà cũng đã biết gia đình cậu không cùng chung tôn giáo với nhà bà. Có mấy lần bà nhắc tới vấn đề này với Sam nhưng con bà chỉ cười bảo rằng: “Anh ấy yêu con và sẽ đồng ý theo đạo mình mà mẹ”. Nghe thế bà chỉ thở dài, kinh nghiệm cuộc đời cho bà biết rằng chuyện này không hề đơn giản như con gái bà nghĩ.
- Vậy con quyết định thế nào?- Bà Vân hỏi.
- Mẹ ơi! Con thương anh Dương nhiều lắm, con không thể rời xa anh ấy được, chỉ nghĩ đến điều đó thôi tim con đã đau rồi. Trước đây, con không suy nghĩ gì nhiều nhưng nghe mẹ anh ấy nói con thấy bối rối lắm mẹ ơi!”- Sam bật khóc nghẹn ngào nói.
Hai bàn tay bà Vân nắm chặt vào nhau như để dìm lại cơn xúc động, giọng bà bình tĩnh hơn bao giờ hết, vì bà biết nếu lúc này xuôi theo yếu đuối của con thì sẽ rất khó để bà giữ linh hồn Sam được: “Con không thể xa rời người con yêu, vậy con có thể rời bỏ người mà con tin cậy mến hai mấy năm qua sao? Con không thể buông tay người cho con hạnh phúc tạm thời, hơi ấm thoáng chốc, vậy con có thể chối từ người đã cho con cả mạng sống sao?... Mẹ biết con cảm nhận rất dễ dàng tình yêu của mình với Dương vì con yêu bằng đôi mắt, đôi tai xác thịt, bằng lí trí nhận biết và con tim cảm xúc. Còn với Chúa ngoài những thứ đó ra con còn phải yêu bằng con mắt của đức tin, mà đức tin thì lúc mờ lúc tỏ theo những biến cố lòng người, nên thật khó đối với con… Nhưng con ơi! Mẹ nói cho con biết điều này, mất người yêu con có thể sẽ đau khổ cả cuộc đời trần gian, nhưng mất Chúa rồi thì con sẽ đau khổ đời đời con biết không?”
- Mẹ ơi! Hay là… hay là mẹ cho chúng con làm Phép Giao nhé?- Sam e dè hỏi.
Đôi mắt bà buồn buồn, nhìn vào khoảng xa xăm nào đó ngoài cửa sổ: “Phép Giao à, con nghĩ đó là giải pháp vẹn toàn sao? Đó chỉ là một sự thỏa hiệp dùng dằng mà thôi, nửa vời chọn lựa đó con biết không? Với lại khi kết hôn là hai con đi chung một con đường, nhưng nếu hướng các con ngắm tới khác nhau thì sẽ có lúc lệch đường xa nhau thôi”…
Những lời bà Vân nói làm Sam chơi vơi không biết bám vào đâu, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Sam lặng lẽ đứng dậy vào phòng riêng, bỏ mặc bà Vân đang đứng tần ngần trước bàn thờ Chúa.
* * *
Tiếng Dương nói chuyện vọng vào phòng Sam như tiếng gọi đánh thức cô, ngẩng mặt khỏi hai đầu gối Sam ngước nhìn lên Thánh Giá đầu giường.
Sam thì thầm: “Con phải làm gì bây giờ đây? Chúa ơi!”
Sau khi xin phép bà Vân đưa Sam đi chơi, Dương chở người yêu tới quán cà phê bờ hồ quen thuộc. Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Dương, Sam biết bà Tuyết đã nói chuyện với anh.
Cả hai im lặng nhấm nháp vị đắng của cà phê, không biết cuộc tình đang bắt đầu mùi vị đắng ngắt này có được ngọt ngào trở lại hay không? Dương cầm lấy hai bàn tay Sam giữ chặt, giọng anh tha thiết: “Em không thể từ bỏ tôn giáo để theo anh sao?”… Anh không chỉ gặp sự phản đối gay gắt của mẹ, sự im lặng khó hiểu của cha mà còn là thái độ kiên định của mẹ Sam không để con gái mình bỏ đạo nữa. Lúc nãy, tới đón Sam, anh đã được bà Vân nói rõ quan điểm .
Thấy Sam im lặng, anh lại tiếp: “Anh sẽ yêu thương và cho em một cuộc sống tốt đẹp. Mẹ sẽ hiểu cho chúng ta thôi và theo thời gian mẹ sẽ chấp nhận chúng mình mà”.
Sam ngập ngừng:
- Em … em…
- Em nói đi, em nói là em sẽ từ bỏ mọi thứ để theo anh đi!- Dương nôn nóng.
Tiếng chuông nhà thờ đâu đây ngân dài trong không gian bao la của đêm tối mùa xuân, lòng cô xao xuyến rung theo từng hồi chuông trầm bổng. Âm thanh quen thuộc mà cô đã nghe từ thuở bé, làm thức dậy trong cô một cảm giác nôn nao lạ thường, từng lời mẹ nói văng vẳng hòa vào tiếng chuông, tạo cho Sam thêm mạnh mẽ.
- Em xin lỗi, em không thể!- Sam run run trả lời.
Dương buông tay người yêu ra, tức tối: “Tại sao lúc nào người Công giáo cũng bắt người khác phải theo đạo của họ thế? Tại sao em không thể từ bỏ chứ? Em không yêu anh phải không?”
Dương hốt hoảng khi nhìn thấy vẻ mặt của Sam, đôi mắt mở to ngân ngấn lệ chỉ chực chờ rơi xuống, môi cô mím lại, Dương biết những lời anh nói đã làm tổn thương cô.
Sam lên tiếng: “Điều em mong muốn ở anh chỉ là thêm chứ đâu bớt. Em không hề bắt buộc anh nhưng đó là sự lựa chọn của anh. Em không thể từ bỏ Thiên Chúa của em để theo anh vì con đường mà anh đang đi không dẫn em tới sự sống vĩnh cửu. Có thể là anh sẽ không hiểu hết những lời em nói nhưng xin anh hãy hiểu một điều rằng, tình cảm của em với anh là chân thật và tất cả những gì em làm đều mang tới những điều tốt đẹp cho anh mà thôi”.
Trái tim Sam gào thét giữa hai bờ tình yêu, tại sao lại nói thế? Nói đúng lắm, Sam à! Những câu nghi vấn, khẳng định cứ bám lấy cô mà giằng co.
Dương thấy lòng sĩ diện của mình bị tổn thương quá, dằn cơn tức giận lại anh đứng dậy bảo: “Thôi mình về, chuyện này nói sau”.
Đứng trước cổng nhà nhìn chiếc xe đưa người thương khuất dần, mắt Sam mờ ảo mung lung, đây có phải là ngã rẽ đầu tiên của cuộc đời cô? Sam lặng lẽ vào nhà mang theo tâm trạng chia lìa. Nằm vật xuống giường cô bật khóc nức nở. Ngước lên đầu giường, cây Thánh Giá vẫn im lìm đứng đó, nhìn từ dưới lên Sam cảm thấy như đó là một lưỡi gươm đâm vào trái tim mình.
Sam nức nở: “Con đã chọn theo chữ tình của Thánh Giá, cùng chiều với tình yêu Ngài, sao trong con chỉ toàn là đau đớn thế này? Ngài hãy làm gì đó giúp con đi, hãy tỏ mình ra để anh ấy và gia đình tin là có Ngài đi, làm ơn giúp con!”…
Sam ôm chầm cây Thánh Giá bé nhỏ mà tuôn trào dòng lệ, nước mắt thấm đẫm cả thân thể Chúa Giêsu. Sam không biết mình đã khóc như thế bao lâu, sụt sùi nhìn vào lòng bàn tay đang giữ Thánh Giá, Sam hốt hoảng: Một màu đỏ như màu máu loang loáng trên bàn tay cô.
Sững sờ Sam kêu lên: “Chúa ơi! Máu…”
Một vòng tay choàng ngang người Sam, nói khẽ: “Không phải máu đâu con gái, do nước mắt của con làm nhòe màu sơn đỏ trên những vết thương của Chúa Giêsu đó”.
Nãy giờ đứng ngoài cửa phòng, nhìn thấy cảnh con khổ sở mà lòng bà xót xa. Bản năng che chở của người mẹ khiến bà muốn chạy ngay đến bên con mà vỗ về nhưng lí trí đã kịp ngăn hành động đó lại, vì bà muốn Sam tự đối diện với quyết định của bản thân, như thế sẽ giúp Sam trưởng thành hơn trong cuộc sống vô vàn khó khăn này. Chỉ khi thấy con sững sờ hốt hoảng bà mới chạy vào.
Giọng bà yêu thương nhỏ nhẹ: “Đừng đòi hỏi ở Ngài điều gì nữa con à, Ngài đã cho chúng ta cả thể xác và linh hồn rồi, còn gì nữa đâu. Tình con chưa trọn vẹn đặt trong tình Chúa nên trong con chỉ toàn là đau đớn, nhưng không sao, chỉ cần con chọn Ngài, Ngài sẽ chữa lành mọi vết thương. Mẹ biết chắc chắn điều đó, tin mẹ đi”.
Sam gối đầu vào lòng mẹ, từ từ khép đôi mắt còn mọng nước lại. Bà Vân vẫn ngồi yên làm điểm tựa cho con. Nhìn Sam, bà thấy hình ảnh mình mấy mươi năm về trước, cũng đau khổ vì một chàng trai. Đỡ con nằm xuống giường, bà lặng lẽ nhớ về ngày xưa.
* * *
Đã mấy ngày trôi qua, Sam không hề liên lạc gì với Dương, anh như ngồi trên đống lửa, làm việc gì cũng không xong. Dương muốn tới gặp cô lắm nhưng biết phải nói gì khi cả hai không cùng chung ý kiến. Tối nay, sau bữa cơm Dương quyết định nói chuyện này với ba mẹ một lần nữa.
- Ba mẹ không thể chấp nhận cho con với Sam sao?- Dương mở đầu câu chuyện.
Bà Tuyết thay đổi sắc mặt, to tiếng:
- Không được, trừ khi nó bỏ đạo.
- Cô ấy không đồng ý ba mẹ à, hay là ba mẹ cho con theo, cưới được cô ấy rồi con sẽ bỏ đạo…- Dương nài nỉ.
Tiếng đập bàn của ông Sơn, ba của Dương, làm cả hai mẹ con giật mình.
Ông quát lớn: “Mày muốn làm thằng lừa bịp, gạt cả thần thánh luôn sao? Bố cho mày tự do lựa chọn, mày chọn sao bố cũng đồng ý hết, nhưng phải nhớ một điều là hãy dùng sự chân thật để đón nhận tất cả những gì của người con yêu. Còn nếu chỉ là sự gượng ép cho có thì con hãy buông tay cuộc tình này đi!”- Nói rồi ông bước về phòng mình, bỏ lại sau lưng vẻ mặt ngạc nhiên của con trai và tiếng hét chói tai của vợ: “Ông nói gì vậy hả?”.
Ngồi xuống chiếc ghế đẩu, ông Sơn bồi hồi nhớ lại dĩ vãng xa xưa. Lúi húi mở ngăn kéo nhỏ, ông lấy ra một phong thư đã úa màu thời gian, tay run run mở ra kỉ vật mà ông gìn giữ bấy lâu nay, một bài thơ không tựa đề mà người yêu đầu đời gửi cho ông:
Lấy gì lấp những đêm thâu
Ru hời giấc ngủ gối đầu nhớ nhung
Dây tơ nối buộc tình hồng
Sao không tròn phận để mình dở dang
Trầu cau đành thế bẽ bàng
Lá vàng trái chín trải dài lối qua
Người về giữ hiếu mẹ cha
Em quỳ hát khúc tình ca riêng mình
Đánh chuông gọi những câu kinh
Gọi hồn quay gót tiễn tình người đi
Đành thôi duyên nợ khắc ghi
Vào miền ký ức có khi mỉm cười
Mây xa núi đá thật rồi
Cầu mong duyên mới sánh đôi người về.
(Mây Xanh)
Ông đã từng yêu một người con gái theo đạo Công giáo. Mối tình đầu đẹp và thơ mộng biết bao nhưng cuối cùng hai người không đến được với nhau vì sự ngăn cấm của cha mẹ, ông đã phải rời xa người mình thương để giữ đạo hiếu làm con. Giờ đây, con trai ông lại gặp hoàn cảnh như ông trước kia, mấy ngày hôm nay, từ khi con trai giới thiệu người yêu ông đã suy nghĩ thật nhiều. Ông biết, nếu mình chấp nhận cho con theo đạo thì bà con ông sẽ lời ra tiếng vào vì Dương là cháu đích tôn của dòng họ, nhưng ông không muốn Dương phải khó xử, chật vật chọn lựa giữa hiếu và tình, cảm giác ấy thật mệt mỏi biết nhường nào. Đúng là có trải qua rồi mới thấu hiểu hết được cho người khác, để từ đó có cái nhìn cảm thông và khoan dung hơn. Ông nhổm dậy khi thấy vợ giật bức thư ra khỏi tay mình. Mãi ưu tư mà ông không biết bà vào phòng lúc nào.
“À thì ra đây là lí do mà ông ưng thuận cho thằng Dương cưới con bé đó. Sự nghi ngờ của tôi là đúng mà…”- Bà cười chua xót tiếp: “Ông chưa hề quên mối tình đó, ông vẫn còn nhớ về cô ta phải không?”
“Mây trắng này, mây trắng này”, vừa nói bà vừa xé vụn bài thơ, những mảnh giấy nhỏ bay lãng đãng trước mặt ông. Đưa tay kéo vợ vào lòng, ông gọi: “Mình ơi!”.
Hai tiếng “mình ơi” đầy thân thương ấy phá tan đi nỗi hờn ghen đang dấy lên trong lòng bà, ấp mặt vào ngực chồng, bà khóc òa lên như một đứa trẻ.
Ông lại nói: “Mình à! Đó chỉ là kỉ niệm thôi. Đúng là tôi đã từng có tình cảm sâu đậm với một người con gái có đạo, nhưng đã là quá khứ rồi. Tôi không phải là người chìm đắm trong ảo mộng dĩ vãng, tôi sống cho hiện tại của chúng ta. Còn chuyện của con trai thì tôi không muốn nó phải khổ sở như tôi lúc xưa. Bà muốn con mình phải buồn sầu sao, hãy tôn trọng quyết định của nó, được không mình?”.
Bà khẽ gật đầu trong vòng tay ông, mấy mươi năm chung sống ông hiểu bà hơn ai hết. Vợ ông ưa sự ngọt ngào, ngoài miệng cứng rắn bao nhiêu thì ẩn sâu bên trong là một tâm hồn yếu đuối bấy nhiêu. Nhưng điều mà ông không ngờ là bà lại để ý đến thế mối tình cũ của mình, mỉm cười hạnh phúc ông hôn lên trán vợ…
Ngoài trời từng giọt mưa xuân đang đọng trên những chồi non xanh mơn mởn. Rồi đây sẽ có những cuộc tình thành đôi nhưng cũng sẽ có những cuộc tình chia lối. Được và mất của sự lựa chọn âu là điều tất nhiên mà ai trong đời cũng phải một lần nếm trải. Điều quan trọng là ta có đặt Chúa làm người bạn đồng hành trên những ngã rẽ ấy hay không mà thôi. Hãy biến mình thành kẻ dại khờ trong con mắt thiên hạ, để ngày mai thành người khôn ngoan trước mặt Thiên Chúa tình yêu.