Niềm Tin Việt Nam: Bây Giờ và Hôm Nay minh họa trong dạng truyện ngắn về những đời sống niềm tin Việt Nam, không phải trong quá khứ, cũng không phải trong tương lai, nhưng ngay trong ngày hôm nay và ngay bây giờ. Đọc Niềm Tin Việt Nam: Bây Giờ và Hôm Nay, có thể bạn sẽ nhận ra những nhân vật xuất hiện trong trang Niềm Tin Việt Nam chính là bạn, hoặc những người thân trong gia đình, hoặc những người hàng xóm, hoặc những người tín hữu trong xứ đạo của chính bạn.
Tờ The Times-Picayune vùng New Orleans trong mục ‘The Living’ đã có lần diễn tả con mắt niềm tin của người thời đại bằng một cảnh cứu cấp: bệnh nhân đang nằm trên xe đẩy, bác sĩ và y tá hối hả vây quanh, người chuyển khí thở, người truyền nước biển, người đo tim… Nhưng nhìn thêm thì thấy đầu bệnh nhân là một cái TiVi có đề chữ "Trung Tâm Phát Tin." Bị bệnh vì tin tức, vì nhìn lệch, vì tin nhảm! Chữa bệnh như vậy phải chữa thông tin trước.
Nhìn hình ảnh này tôi tự nhiên nhớ cảnh ngày xưa ở vùng Chí Hòa thời còn xe thổ mộ, tức là xe ngựa kéo trên đường Lê Văn Duyệt đi Bến Nghé chợ Bến Thành. Xe không có ghế ngồi nên mọi người "tùy nghi" mà nêm cối "điền vào chỗ trống cho hợp nghĩa." Hành lý là quang gánh của hành khách bình dân đi buôn thúng bán mẹt thì treo lủng lẳng hai bên. Ông Vương Hồng Sển mà tả "Sài gòn Năm Xưa" thì phải thêm mục này nữa mới hấp dẫn. Nhưng hãy để ý con ngựa một tí: nó bị bịt che hai mắt, chỉ hở đủ để thấy được đường phía trước khoảng hai ba mét thôi. Ông tài xe hộp ngồi phía trước không muốn nó "thiếu nhất trí" nhìn đi chỗ khác dễ sinh ra "ý đồ" hoặc "quan điểm" riêng mà đi theo hướng khác, nhưng luôn phải tuân lệnh và tuân hướng của ông theo cái nhịp roi đánh.
Ngựa bị che hai mắt, chỉ thấy đường đi phía trước chừng vài mét mà thôi |
Thì ra bệnh nhân cứu cấp với cái đầu là màn ảnh TiVi cũng chỉ là cảnh mới của chiếc xe thổ mộ Sài gòn năm xưa. Người ngồi đàng sau cái TiVi chính là ông tài xế hộp, và con ngựa bị che mắt lại cũng có thể là chính mỗi người mới thật đáng thương. Vì ai cũng biết, hình ảnh tin tức cũng như quảng cáo ngày đêm "oanh tạc" vào mắt người xem. Chúng có sức ám ảnh, cứ thế mà “nhất trí” tuân theo lệnh, không cưỡng lại được. Này nhé. Nhìn kỹ trên quảng cáo kia, một cặp trai gái mơn mởn yêu đời tươi cười hớn hở đầy ắp yêu thương. Ai trông thấy cũng khao khát tình yêu. Đợi đến lúc thích thú cao độ như vậy thì một cái nhẫn kim cương được búng ra với hàng chữ thôi miên: “Tình Yêu thì Vĩnh Cửu” (Love is Forever!). Vậy là phải ráng gồng mình mà mua cho được cái nhẫn kim cương.
Quảng cáo bây giờ áp dụng được cả phương pháp ấn vào tiềm thức gọi là ‘subliminal message’. Mọi người cứ thế mà tin, và cho đó là hợp thời, tiến bộ; không theo như vậy thì liền mang mặc cảm thua kém chẳng giống ai. Tự động không người lái. Toàn cầu hóa mà. Một đà tiến. Một thước đo chung. Chẳng ai có giờ mà tự hỏi giống ai là giống ai, và không giống ai là không giống ai? Cũng một tay tài xế hộp ngồi điều khiển con ngựa kéo xe thổ mộ thời mới mà thôi. Và mắt mình chỉ thấy cuộc đời theo lệnh chỉ đó. Rồi đâm ra căng thẳng, chán đời vì không được đúng mức bằng người khác, hoặc mua cái nhẫn kim cương hơn chục ngàn tiền đô Mỹ về rồi thì mới trắng mắt ma ra mà trả nợ chứ có thấy tình yêu ngút ngàn ở chỗ nào đâu! Thì ra mọi người đang bị đánh lừa theo kiểu nói của M. Scott Peck về một thời đại gian dối ‘People of the Lie’ có nhãn hiệu cầu chứng và được nhiều người ngoan ngoãn vâng theo.
Nhìn một vài nét thời đại như vậy, người đọc sẽ thích thú với Niềm Tin Việt Nam: Bây Giờ và Hôm Nay của Lm. Nguyễn Trung Tây, SVD. Nhiều câu chuyện tương tự như thế. Nào là Chuyện Vợ Chuyện Chồng, Chuyện Ông Tư Dì Tư, Chuyện Peter, Michelle, Andy, Chuyện Mẹ Chuyện Con… Tất cả được ngòi bút linh động vẽ lên một bức tranh có đủ mầu sắc hỉ nộ ái ố. Tất cả như bị cuốn hút ám ảnh theo con mắt niềm tin của môi trường sống, mà tiếng thời mới gọi là sức ép (pressure), khiến cho tim gan phèo phổi bị xáo trộn phát sinh đủ mọi vấn đề.
Đúng vậy, Niềm Tin Việt Nam: Bây Giờ và Hôm Nay minh họa trong dạng truyện ngắn về những đời sống Việt Nam và cách thức họ sống với niềm tin, không phải trong quá khứ, cũng không phải trong tương lai, nhưng ngay trong ngày hôm nay và ngay bây giờ. Đọc Niềm Tin Việt Nam: Bây Giờ và Hôm Nay, có thể bạn sẽ nhận ra những nhân vật xuất hiện trong Niềm Tin Việt Nam: Bây Giờ và Hôm Nay chính là bạn, hoặc những người thân trong gia đình, hoặc những người hàng xóm, hoặc những người tín hữu trong xứ đạo của chính bạn.”
— “Anh? Anh cũng giống em. Chỉ được có mỗi một nén à. Hai đứa góp gạo thổi chung, nhưng cơm nhão hoài. Hèn chi nghèo mạt rệp!
— Chúa ban cho em tới những một nén bạc. Riêng anh, anh chỉ có hai xu của bà góa nghèo mà thôi (Mc 12:41-44). Nhưng anh khác “người ta” ở chỗ là mặc dầu anh chỉ có hai xu, nhưng tối tối, anh vẫn đọc kinh, cám ơn Chúa đã trao tặng cho anh hai xu. Và thay vì than khóc với hai xu hoặc nằm dài ra đợi chờ hai xu khác từ trên cành cây sung rụng xuống, anh đi làm, tìm kiếm thêm hai xu khác để dâng tặng lên cho Thiên Chúa.”
Thế đó. Tất cả là do con mắt nhìn, do niềm tin. Mình bị động tim bất an vì thấy người khác hơn mình nhiều quá. Niềm Tin Việt Nam: Bây Giờ và Hôm Nay mở ra một nhãn quan theo cung cách người Việt sống niềm tin Đạo Chúa làm thành một lối sống dung dị nhưng tràn trề sức sống. Nó có sức tìm lại cân bằng tươi tắn giữa những tàn lụi ngột ngạt của đua đòi cạnh tranh.
www.dunglac.net