(Mã số: 18-028)
Vốn là một đứa trẻ hiếu động, hay tò mò, tôi thường ngồi cạnh bà, hỏi những câu hỏi mà thường không ai hỏi. Hôm ấy khi theo chân bà đến thăm nghĩa trang xóm đạo, thấy một bác gái đã đứng tuổi đang quét dọn các ngôi mộ, tôi thắc mắc. Về nhà tôi khẽ hỏi bà:
- Bà ơi, cô ấy là ai hả bà? Sao cô lại làm thế? Có người làm rồi mà bà?
Bà tôi khẽ xoa đầu tôi rồi kể:
Năm ấy, một buổi chiều yên bình như thường lệ của xóm đạo ven sông, khi lá vàng rơi nhè nhẹ nơi mái hiên nhà… Chuông nhà thờ xóm đạo nhỏ vang ngân cũng là lúc con tàu chuyển bánh đưa Mai lên thành phố với cái tuổi đôi mươi đầu đời. Tiếng tàu vang inh ỏi lấn át cả tiếng chuông chiều thân thuộc. Mai là một người cọn gái xinh đẹp, nết na, là chị cả sinh ra từ một làng quê nghèo ven sông. Nàng chăm chỉ làm việc với ước mơ cỏn con là được đưa con chữ về làng. Ước mơ cũng là hoài bão lớn cả đời của nàng- mơ ước với con chữ của làng quê nghèo khó. Mang trong mình ước mơ với con chữ, nàng ra đi với cái balo cỏn con có vài bộ quần áo cũ, với giọt nước mắt của người mẹ già. Mai sẽ đi, sẽ đến với một thành phố mới, một miền đất mới hoàn toàn xa lạ, một vùng đất văn minh đang chứa đựng cả niềm mơ ước của nàng. Khóe mắt nàng cay cay…. “ Mẹ ơi con đi nhé! Con sẽ trở về!”
- Bà ơi, cô ấy đi lâu không bà?
- Từ từ đã cháu, nghe bà kể…
Tàu lăn bánh trên đường ray cũ. Mai lẳng lặng nhìn theo cảnh vật xung quanh của làng quê dần mất hút vào mù mịt.
Thành phố, cái nơi chứa đựng cả niềm mơ ước đang dần hiện ra trước mắt Mai. Một thành phố xa hoa, tráng lệ, tràn đầy ánh sáng và sự sung túc…
Thấm thoắt đã 8 năm trôi qua. Lên thành phố vẫn mang theo cái ước mơ với con chữ, vẫn một niềm hoài bão dâng tràn trong con tim rực cháy. Nhưng thắm thoắt thoi đưa. Mai không còn là cô gái đơn sơ, trong trắng, chân chất của ngày nào nữa. Mai quen một anh chàng lúc cô đang theo học tại thành phố. Chàng trai ấy khiến cô say đắm trong tình yêu. Và cũng chính chàng trai ấy đã khiến cô sa đà trong tội lỗi và quên đi cái nếp sống đạo thuở ban đầu. Chàng trai ấy là con một trong gia đình đại gia giàu có. Gặp Mai ở chỗ làm và tán tỉnh, sau đó Mai lao vào cơn say của tình yêu. Để rồi… chàng trai ấy đã kéo Mai vào con đường tội lỗi, đánh mất đi bản thân.
- Anh ấy là người như thế nào hả bà? Sao chị ấy lại ra nông nỗi đó hả bà?
- Cậu ta là một chàng công tử ăn chơi, con nhà đại gia. Cậu ta lừa cô Mai, khiến cô Mai có bầu rồi bỏ cô ấy.
- Thế đứa con trong bụng cô ấy thì sao hả bà?
- Sợ tai tiếng, sợ bị dòm ngó nên cô Mai bỏ đứa bé đi cháu à…
Sau khi chán chường với tình yêu ấy, Mai trở nên lạnh lùng, ăn chơi và đua đòi. Cô trở thành một nhân viên quán bar và bỏ xuôi việc học cùng ước mơ với con chữ. Công việc khiến Mai cả đêm chìm trong men say, ngày lại nằm bí tỉ. Và cứ như thế, Mai dần quên đi cái nếp sống trước kia của cô, cái nếp sống của người con ngoan đạo.
Ngày lại ngày, thời gian vẫn trôi như quy luật của nó, Mai chìm dần vào men say và buông xuôi cuộc sống theo thời gian xô bồ của cái thành phố ngột ngạt.
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi, êm đềm như dòng sông quê mát rượi mang theo đó là bao nỗi oán hờn, tủi thân, tức giận và đau khổ. Cho đến một ngày…
Đêm hôm ấy, Mai tan ca muộn hơn thường lệ. Mãi đến 2h sáng nàng mới có thể lê đôi chân, cất bước ra khỏi quán. Thành phố lúc này im ắng, không nhộn nhịp, không sáng rực như mọi ngày cô vẫn thường thấy. Choạng vạng, lần mò, Mai tìm đường về phòng trọ. Lối về có một cái hẻm nhỏ, nơi tối nhất và đáng sợ nhất mà Mai từng phải trải qua, giờ thì cô cũng dần quen rồi. Cái đầu quay cuồng vì men say, Mai lần mò tìm lối. Lối về có hơn trăm mét mà Mai đi mãi chả tới, choạng vạng, quay cuồng. Bỗng từ cái mảng tường phía trước của một ngôi nhà đang xây dở, một bóng đen lù lù hiện ra. Nàng nhìn thấy thứ gì đó bóng loáng dưới ánh đèn hiu hắt từ cửa sổ kế bên. Bàng hoàng rồi chợt tỉnh, Mai sực nhớ đã có lần cô nghe nói nơi này từng có chuyện không hay xảy ra.
- Cô ấy có xảy ra chuyện gì không bà?
Bất giác, nàng lùi lại phía sau rồi vùng chạy. Nhưng trong cái men say ấy nàng đâu còn sức lê bước. Nàng cố hét thật to hy vọng ai đó sẽ nghe thấy. Nhưng không kịp nữa rồi. con dao ấy đã nhằm thẳng người nàng.
- Á!... Cứu! Cứu với!
Mai cuống cuồng, mơ hồ đưa đôi tay ra phía trước, huơ hươ loạng quạng.
- Cô ấy bị sao hả bà? Cô ấy bị nặng không bà?
- Thằng nhỏ này, yên bà kể cho nghe.
Tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, Mai ngỡ mình vừa nằm mơ. Nhưng bên cạnh là con nhỏ phòng kế bên một tay cầm chuỗi, một tay đang giữ chiếc khăn còn ướt đang ngủ bên cạnh cô. Mai khẽ lay nó dậy, hỏi nhỏ:
- Này… Sao chị nằm đây? Tối qua có chuyện gì không? Chị có mơ không đó?
- Chị nằm viện một ngày rồi, mới về đó chị.
- Chuyện như thế nào, kể chị nghe…
Con nhỏ cười nhẹ, nói:
- Có gì đâu chị… Chị đi về, gặp cướp, hét to thế người ta chạy ra. May mà kịp. Mà may chị có cái vòng Mân côi đó. Cái nớ chắn cho chị nhát dao đó không trúng tim, chỉ bị đâm nhẹ nơi sườn trái thôi chị à… Không thì chị đi rồi.
Bất giác mai sờ vào cổ tay, nơi cái chuỗi Mân côi gỗ mẹ làm cho nàng vẫn nằm ở đấy mà lâu rồi nàng không nhớ đến. Cái vòng chuỗi mà bao lần cô muốn bỏ đi nhưng lại ngần ngại không dám. Giọt nước mắt khẽ rơi, lăn dài nóng hổi trên gò má đã lâu lắm không tồn tại. Nàng khẽ thổn thức:
- Sao lại là con? Tại sao lại là con hả Chúa? Con có xứng đâu! Con tội lỗi đâu xứng Chúa cứu con thế này…
Dòng nước mắt rơi. Giọt nước mắt ngược dòng của một đứa con hoang đàng, tội lỗi trở về với nguồn cội.
- Cô ấy trở về quê hả bà? Sao cô ấy lại ở nghĩa trang?
Từ đó, Mai trở về làng quê nghèo khó. Nhưng nỗi dằn vặt về những tội lỗi trước đây, về những lần bỏ lễ trọng, về đứa con mà cô đã phá bỏ… Tất cả quá khứ đó đã khiến Mai sống trong dày vò, ân hận, day dứt. Mai chọn cách sống ẩn dật, lo tu sửa mộ trong nghĩa trang.
- Đó… Là thế đó con. Con hiểu chưa?
Bà mỉm cười, nụ cười hiền hậu. tôi khẽ nằm vào lòng bà để bà âu yếm.
Tiếng chuông chiều lại ngân vang, vang vọng mãi trong tâm hồn cũng như vang mãi nơi làng quê nhỏ này cùng với giọt nước mắt ngược dòng của những đứa con thất lạc tìm về.