Giấc mơ của vợ Philong

Văn thơ Công giáo
(Mã số 18-032)

1. 
Ba ngàn năm sau vụ án của Đức Giêsu và sự ra đời của đạo Công giáo, con cháu của tổng trấn Philatô được gửi đến làm quan cai trị miền đất Đông Mỹ thuộc xứ Phú Yên. Ngài là Philông, triết gia thông thái và là nhà ngoại giao đại tài. Đi cùng với ngài đến xứ này có vợ, các con và gia nhân. Ngài đã làm tổng trấn ở đây hơn 40 năm và làm cho đất nước này phát triển về mọi mặt. Đức Vua rất hãnh diện về ngài. Tuy nhiên, một điều làm ngài chưa yên tâm là vấn đề xung đột tôn giáo vẫn luôn âm ỷ trong thần dân.
Vợ ngài, nàng Rosa xinh đẹp diễm lệ. Cách sống của nàng rất hợp với dân chúng ở đây. Nàng hay đi ra phố chợ quan sát học hỏi cách sinh sống của mọi người. Về nhà, nàng truyền dạy cho các gia nhân phải sinh hoạt theo các tập tục lề thói đó để tránh những xa cách không đáng có. Vì thế nàng rất được lòng dân. Họ xem nàng như mẹ hiền và đối đãi với nàng rất hậu. Nàng cũng hay đi nhà thờ Công giáo để dự lễ với họ, dù nàng chưa nhận bí tích rửa tội. Với lại, vị trí đệ nhất phu nhân và truyền thống gia đình chưa cho phép nàng theo đạo. Tuy nhiên, những sinh hoạt đạo đức ấy lại là thói quen mang đến cho nàng nhiều niềm vui. Cũng nhờ đó, nàng quen biết Giám mục Matthạch.
Giám mục Matthạch nổi tiếng thông thái đạo đức và rất nhiệt thành vì đạo Chúa. Ngài đã từng học Kinh Thánh và phụng vụ ở Paris, lấy tiến sĩ rồi sang dạy ở trường Kinh Thánh Rôma. Sau 10 năm làm việc tại Rôma, ngài được triệu về nước và đặt làm Giám mục cai quản vùng Đông Mỹ. Với kiến thức và kinh nghiệm mục vụ có được, ngài rất hăng ái trong công cuộc giảng dạy và rao truyền đạo Chúa. Ngài lại được Chúa cho chất giọng đi vào lòng người nên những bài giảng của ngài ở nhà thờ Chính tòa luôn thu hút khá đông người lắng nghe. Ngài rất mãn nguyện về công cuộc xây dựng đạo Chúa đang đi lên.

Bên cạnh ngài Matthạch luôn có một người phụ tá tâm đắc là thầy trợ tế Hippôlê. Trông dáng thầy cũng khôi ngô và tuấn tú lắm. Thế nhưng thầy lại là một người gốc Phi châu. Trước khi đi theo ngài Matthạch, thầy là một thổ dân châu Phi bị bắt bán sang Rôma làm nô lệ. Ở trong các đồn điền trồng nho, thầy bị ngược đãi rất thậm tệ. Một hôm đi ngang đồn điền, chạnh lòng thương trước hoàn cảnh của thầy, ngài Matthạch đã chuộc thầy với số tiền rất lớn. Để trả ơn ngài, thầy đã nguyện đi theo ngài suốt đời. Ở với ngài khá lâu bên Rôma rồi về Đông Mỹ, thầy đã học được tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Latinh và tiếng Việt. Tuy nhiên, giọng nói lọc cọc của thầy vẫn không thay đổi. Thầy vẫn là một thổ dân Phi châu.
Công cuộc rao truyền đạo Chúa của ngài Matthạch đang “xuôi chèo mát mái” bỗng dưng bị khựng lại do trào lưu tục hóa của giới cấp tiến. Nơi nào người ta cũng treo biểu ngữ, phát thanh, truyền hình, internet… đòi cải cách tôn giáo, sửa đổi lối sống, bài trừ hủ tục. Đau lòng nhất là con cái Chúa lại chạy theo họ, chống lại Giáo hội. Họ muốn gạt bỏ Chúa của người Công giáo để tôn thờ Thiên Chúa đích thực hơn. Họ cho rằng, Thiên Chúa của người Công giáo đã bị hàng giáo sĩ bóp méo. Đó không phải là Thiên Chúa thật. Đứng đầu nhóm cấp tiến này là RobinSơn.

2. 
Chuyện đạo chuyện đời ở vùng đất Đông Mỹ càng ngày càng đi đến gay cấn giữa hai phe Công giáo và Cấp tiến. Hôm trước ngày xảy ra chuyện động trời, RobinSơn đòi phá đổ nhà thờ Chính tòa để xây lại nhà thờ khác, nàng Rosa, vợ của quan tổng trấn Philông đã có một giấc mơ lạ lùng. Nó đã làm bà đau khổ rất nhiều.
Đêm ấy, như thường lệ, nàng đọc một đoạn Kinh Thánh trước khi đi ngủ. Nội dung của đoạn này nhằm trúng bài thương khó Đức Giêsu Kitô. Thế là nàng phải dùng đến mấy chiếc khăn mùi xoa để thấm nước mắt. Lòng nàng xót thương Chúa quá chừng quá sức. Sau đó, đang khi ngủ nàng thấy mình đang đứng giữa sa mạc khô cháy, mênh mông cát. Nàng muốn lóa mắt trước sức chói chang, nóng bức của sa mạc. Bỗng nhiên từ chân trời phía bên tay tả của nàng, mây đen kéo lên nhanh chóng, sấm chớp ầm ầm, mưa đổ như thác. Còn bên tay hữu của bà trời vẫn nắng nóng khô cháy. Sau cơn mưa, trên phần đất bên tay tả, cây cối mọc lên um tùm, chim chóc, muông thú tụ họp sinh sống rộn rịp. Ngược lại, phần đất bên tay hữu vẫn im lìm. Từ hai vùng đất ấy lại trồi lên hai ngôi nhà lớn, bên tay tả là tháp Sự Sống Kingdom và bên tay hữu là nhà thờ chính tòa Đông Mỹ. Bên tay tả được cai quản bởi RobinSơn và tùy tùng, còn bên tay hữu được cai quản bởi Giám mục Matthạch, Hippolê và linh mục đoàn. Cả hai bên đứng xáp vào nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Bên nào cũng muốn chiếm lấy vùng đất bên kia để trở thành bá chủ thiên hạ. Thế nhưng chẳng ai dám hành động vì có Vị Bô Lão đang đứng ở giữa, phía trên đầu nàng Rosa. Ngài đứng nhìn lũ con sắp đánh nhau, lòng buồn rầu, mặt sầu thảm. Lúc sau, ngài quay lưng bỏ đi và chiến tranh bắt đầu. Hai bên hò hét nhào vào nhau đánh đấm loạn xạ, người u đầu, kẻ mẻ trán, thương vong không kể xiết, tang tóc lan tràn khắp nơi.
Lại có một điềm khác xuất hiện trên bầu trời đang lúc hai bên giao tranh. Bảy con bò mộng tơ từ bên tả chạy sang nuốt chửng bảy con bò già yếu ở bên hữu. Bảy đứa trẻ con măng sữa từ bên tả đuổi đánh bảy ông già chống gậy khập khiễng. Đứng trước điềm lạ đang diễn ra trên trời, cả hai bên ngừng chiến, mặt mày rũ rượi trở về phần đất của mình. Lại có một trẻ nhỏ khôi ngô tuấn tú bước ra khỏi lòng một phụ nữ xinh đẹp, tiến đến dẹp tan cuộc chiến giữa đám trẻ con và các ông già. Xong việc, đứa trẻ trở về với mẹ và cả hai bay lên trời. Sau điềm lạ, cả hai bên chẳng giác ngộ được chân lý nào. Họ tiếp tục lao vào cuộc chiến. Đứng ở giữa, nàng Rosa đau đớn kêu xin tất cả dừng lại nhưng vô ích. Nàng khàn cổ vì phải kêu la không biết bao nhiêu lần.
- Dừng lại!... Xin dừng lại!...
Nàng đau đớn tỉnh giấc trong mệt mỏi sau tiếng gọi của chồng.
- Em ơi! Chuyện gì thế? Dậy đi em!...
Nàng ôm chồng khóc nức nở và kể lại đầu đuôi giấc mơ kinh khủng của mình.

3. 
Sáng sớm, có anh lính hớt ha hớt hải chạy vào báo quan tổng trấn.
- Bẩm ngài! Có rất đông người đến khiếu kiện một thanh niên.
- Chuyện gì? Ai bị kiện?...
- Dạ, bẩm quan! Ngài giám mục Matthạch cùng mọi người kiện tên RobinSơn tội phá đổ nhà thờ Chính tòa.
- Được! Bảo họ chờ. Ta sẽ ra ngay.
Nghe anh lính nói về Giám mục Matthạch và RobinSơn kiện nhau, nàng Rosa không khỏi lo lắng. Giấc mơ vẫn còn hiển hiện trước mặt nàng. Nàng nhắc chồng.
- Xin chàng cẩn thận! Đừng nhúng tay vào chuyện xét xử người này. Bởi vì trong giấc mơ, em đã phải đau khổ nhiều vì họ. Em xin chàng suy xét kỹ. Đừng để lặp lại “vụ án của Giêsu” năm xưa…
- Nàng yên tâm! Ta sẽ cẩn thận suy xét...
Quan tổng trấn vừa ra đến nơi đã nghe dân chúng xôn xao đòi xử tử tên RobinSơn phản nghịch.
- Giết nó! Xin quan trên giết nó! Tên tặc tử nghịch đồ...
Quan giơ tay ra hiệu im lặng rồi truyền cho Giám mục Matthạch trình bày. Ngài Giám mục hắng giọng rồi trịnh trọng kể tội của RobinSơn.
Đúng ra, RobinSơn không đến nỗi bị mọi người bắt trói giải đến quan và đòi xử tử nếu anh không xông vào nhà thờ Chính tòa đòi phá đổ tất cả, đánh đuổi tất cả những người đang hiện diện. Hành động của anh trong mắt của mọi người quá xấc xược, phạm thánh, xúc phạm đến mọi người đang hành lễ. Anh lại còn tuyên bố sẽ phá hủy đền thờ và xây lại trong một ngày. Anh còn lớn tiếng tuyên bố Thiên Chúa mà mọi người đang chăm chú tôn thờ kia là Thiên Chúa giả. Anh kêu gọi mọi người hãy thờ phượng Thiên Chúa thật ngay trong lòng mình. Càng nghe những lời anh nói, mọi người càng phẫn uất, nhào vô túm cổ, đánh đấm túi bụi, bắt trói và giải lên quan tổng trấn.
Phải nói, RobinSơn là một tín hữu nhiệt thành. Anh đã từng say sưa nghiên cứu Kinh Thánh và có thời gian ẩn tu lâu năm trên đỉnh núi Đá Bia. Nhưng giờ đây, anh lại trở thành một kẻ cuồng tín. Anh muốn cải cách đạo Chúa để trả lại những giá trị đích thực. Tuy nhiên, cách anh làm hơi khác người. Anh muốn làm như Chúa Giêsu đến nhà thờ phá đổ tất cả. Chính điều này làm chướng tai gai mắt mọi người. Cho nên, hậu quả đổ lên đầu anh thật khôn lường. Mạng sống của anh như ngàn cân treo sợi tóc.
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, quan tổng trấn truyền mọi người yên lặng và hỏi ý kiến Giám mục Matthạch. Ngài trả lời ngay.
- Đối với hạ thần thì chuyện này chẳng cần động đến nhà quan nhưng dân chúng phẫn uất quá. Thần đành phải chiều theo ý họ. Thực ra, việc của anh RobinSơn làm cũng chỉ là một dấu chỉ thời đại Thiên Chúa gửi đến để báo hiệu một thời kỳ mới thôi. Phận con cái Chúa phải biết yêu thương chứ đừng thù ghét. Cho nên, xin ngài cứ theo lẽ công bình Đại quốc mà xét xử công minh!
- Ngài nói phải lắm! Tôi cũng không muốn nhúng tay vào những việc xung đột tôn giáo này. Phận của tôi là đảm bảo an ninh cho vùng đất mà Đức Vua ký thác cho tôi. Miễn sao có lợi cho Đại quốc là được.
Hippôlê cũng xin phép góp ý.
- Dạ, thưa ngài tổng trấn! Xin ngài cứ theo lẽ công bình mà xét xử. Chúng tôi không có ý kiến về việc này.
Sau khi bàn hỏi xong, quan tổng trấn quay ra đám đông phán.
- Hỡi thần dân Đông Mỹ! Việc của các người có can chi đến tôi. Giờ của tôi chưa đến. Các người cứ đem người này đi mà làm theo ý các người.
Nói xong, ngài rửa tay rồi quay vào trong.
Dân chúng nghe quan phán thì ồn ào náo động. Họ nhào tới Robin Sơn và định xé xác anh ngay tức khắc. Thế nhưng có một đám thanh niên nam nữ chạy xe phân khối lớn ầm ầm lao tới. Cả đám chạy ào vào đám đông chẳng màng đến việc tránh né ai cả. Mọi người hết hồn bỏ chạy tán loạn. Chúng đâm sầm đến chỗ của Robin Sơn cứu lấy anh và chạy biến mất chỉ trong chốc lát. Trong sân nhà quan tổng trấn chỉ còn lại bụi cuốn mù mịt và tiếng cười thách thức của đám thanh niên. Thế là công cuộc tố cáo của toàn dân trở thành công cốc. Họ đấm ngực đau đớn trở về nhà.
Mấy ngày sau, người ta thấy ở phía tây vùng đất Đông Mỹ nổi lên một tòa nhà đen cao chọc trời, đối lại với nhà thờ chính tòa Đông Mỹ. Đó là đại bản doanh của phái cấp tiến. Họ tôn phong RobinSơn lên làm giáo chủ và đặt tên cho đạo mới là Thông Thiên. Ý họ muốn đề cao con người trở thành một vị thần cho chính mình và lấy chủ nghĩa nhân bản làm định hướng cho con đường trở về thiên quốc. Tuy nhiên, họ cũng chủ trương thỏa mãn mọi nhu cầu của con người bằng bất cứ giá nào. Vì thế, họ không ngần ngại phá đổ các lề luật xưa của đạo Công giáo. Họ muốn mình trở thành đối trọng của đạo Công giáo.
Cũng từ ngày xuất hiện tòa nhà đen và đạo mới, đám thanh niên bỏ theo họ hết. Nhà thờ chỉ còn lại những người già còm cõi. Ngày ngày, họ vào nhà thờ đọc kinh cầu nguyện cho cơn khủng hoảng mau qua và thời kỳ thái bình lại đến. Và cũng từ đó, vùng đất Đông Mỹ tự nhiên xẻ làm đôi: đằng đông yên ắng, còn đằng tây nhộn nhịp; đằng đông khô ráo, im lìm trong câu kinh tiếng hát, còn đằng tây mây mù sấm chớp, mưa đổ suốt ngày đêm. Cảnh tượng này chẳng khác giấc mơ của nàng Rosa chút nào. Chỉ có điều, Đấng Bô Lão vẫn chưa xuất hiện để răn dạy những đứa con ngỗ nghịch. Điều này làm cho quan tổng trấn và nàng Rosa đau khổ rất nhiều.
Vùng đất chia đôi, đời người xẻ nửa. Đấng Chí Thánh chẳng còn nguyên vẹn nữa.