(Mã số 18-017)
1.
Năm giờ sáng, chuông nhà thờ Gò Thị đổ vang. Hồng đã dậy từ sớm, lo lắng đủ thứ chuyện lặt vặt trong nhà, rồi chuẩn bị bữa sáng. Nàng vừa làm xong cũng đúng lúc chuông đổ lần hai. Nàng vào phòng gọi Hiền và các con dậy ăn sáng.
- Anh ơi! Dậy ăn sáng rồi chở con đi lễ.
- Ừ, anh dậy ngay đây... Dậy thôi các con!
- Ngủ thêm chút nữa đi ba! Con mệt quá à!
- Mệt gì nữa… Nhanh lên! Má la bây giờ... Hôm nay là chủ nhật đấy.
- Chủ nhật hả ba? À, hay quá! Dậy đi lễ thôi các em. Hôm nay, cha sở cho sinh hoạt giáo lý đấy.
- À, sinh hoạt giáo lý… Dậy thôi, dậy thôi!...
Bốn cha con đi ra rửa mặt và hớn hở trở vào bàn ăn. Trên bàn, Hồng đã để sẵn mấy tô mì thơm ngon có quả trứng gà chính giữa. Cả nhà hít một cái thật đã trước khi làm dấu đọc kinh.
- Hôm nay, má thưởng cho mấy cha con đó!
- Ồ, nhứt vợ luôn!...
- Nhứt má luôn!...
- Thôi, khỏi nịnh! Mấy cha con ăn mau lên... Hôm nay, ba chở mấy đứa đi lễ, xong ghé về nhà ông nội ăn giỗ luôn nghen. Hôm nay là giỗ của bà nội đó!
- Giỗ bà nội? Anh quên mất. Cảm ơn em. Thôi, các con ăn nhanh lên!
Sau bữa sáng, Hiền chở ba đứa con đến nhà thờ, đưa đến tận các lớp giáo lý, rồi thả bộ đến trước hang đá Đức Mẹ. Anh bước lên cúi chào Đức Mẹ, lấy ba cây nhang châm lửa đốt. Anh đưa lên lạy ba cái rồi cắm vào bát nhang. Miệng lâm râm, anh cầu khấn Đức Mẹ thương giúp anh dứt bỏ rượu và biết sống đàng hoàng với vợ con. Anh cúi xuống ngồi trước hang đá Đức Mẹ hồi lâu.
Chuông báo giờ lễ bắt đầu reo. Hiền lững thững đứng dậy cố gắng bước vào nhà thờ nhưng anh khựng lại. Đã lâu lắm, anh không đến nhà thờ, bỏ bê đạo hạnh, lễ lạc chẳng bao giờ đi. Anh thấy mình tội lỗi quá thể, không dám ra trước mặt Chúa. Anh len lén đến đứng bên cửa sổ nhìn vào nhà thờ. Anh sợ người ta thấy khuôn mặt của anh, ngại phải nghe những câu đại loại như: Thằng này mà cũng đi lễ sao?... Đã trở lại đạo rồi à?... Đạo đức thánh thiện quá nhỉ? Đạo gốc đây mà?... Rồi anh bắt đầu miên man về một thời đạo hạnh ngon lành.
Lúc còn nhỏ, anh là một thành viên sốt sắng trong đội giúp lễ. Lớn lên, anh là một ca viên trong ca đoàn thanh niên của giáo xứ. Và khi đã cưới Hồng, anh còn là một chức việc của cha sở. Thế mà nhiều năm rồi, anh đã bỏ bê tất cả. Rượu và những bữa nhậu đã làm cho anh dần dần xa nhà thờ, xa Chúa. Tự nhiên, anh thấy mình có lỗi với Chúa vô cùng. Lòng thổn thức, anh nép sát vào cửa sổ hơn để nhìn cho rõ cung thánh, bàn thờ và khuôn mặt của cha sở. Anh thấy Chúa vẫn còn thương anh nhiều, nhiều lắm! Vợ con, nhà cửa và cả mạng sống, Chúa chưa lấy của anh cái gì hết. Nghĩ đến đó, anh càng hối lỗi hơn. Mắt anh bắt đầu đỏ và đầy nước. Anh cố nén tiếng khóc, nhưng nó cứ ấm ức trong cổ họng. Anh muốn được khóc như hồi còn nhỏ để mẹ dỗ dành. Chưa bao giờ, anh lại cảm thấy mình xúc động đến thế. Anh muốn xưng tội. Phải, anh phải xin cha giải tội cho anh ngay bây giờ, không còn thì giờ gì nữa đâu. Bỗng dưng, anh đứng phắt dậy, định đi vào nhà thờ, lên thẳng trên cung thánh gặp cha để xin thú hết mỗi tội lỗi. Anh mới bước đi thì thằng Tư chạy đến bên anh. Nó lay nhẹ tay anh.
- Ba, về thôi! Hết lễ rồi.
- Ừ, để ba vào gặp cha có chuyện chút đã. Con bảo hai chị chờ ba nghen!
- Dạ! Nhưng hôm nay có giỗ nhà ông nội mà. Giỗ của bà nội đó ba. Đi nhanh về dự tiệc nữa chứ.
Con Hai và con Ba cũng kịp tới bên Hiền. Chúng nó rối rít bảo Hiền chở mau về nhà ông nội ăn giỗ. Chiều ý con, Hiền đành hoãn lại lòng sốt sắng hối lỗi của mình. Hiền chở ba đứa con ra về mà lòng vẫn còn thổn thức khôn nguôi.
2.
Đến nhà ông nội, ba đứa con của Hiền nhanh nhảu xuống xe, chạy thẳng vào trong nhà. Chúng nó đến chỗ ông nội đang ngồi, ngoan ngoãn cúi chào.
- Chào ông nậu con mới dzìa!
Đứa khác tiếp.
- Chào ông nậu con mới dzìa! Ủa, sao hôm nay râu của ông nậu dài thế?
- Râu ông nậu mình mà không dài sao được. Râu ông dài nhứt xóm luôn. Râu của ông Bảy cũng không bằng.
- Cho con vuốt râu chút nghen… ông nậu!...
- Ừ, ừ… vuốt râu, vuốt râu! Mấy đứa bay tới bữa nay mới về vuốt râu ông sao?... Cho ông ôm một cái nào!
Nghe ông nói, mấy đứa nhỏ nhao lên.
- Con trước, con trước, con trước… ông nậu ơi!
- Mấy chị cho em ôm ông trước nào! Em nhỏ, mấy chị phải nhường cho em chứ!
- Bánh trái gì đâu mà nhường? Ở nhà, chị nhường cho em nhiều rồi mà!
- Nhưng chị lớn hơn em cơ mà. Chị nhường cho em đi!...
- Ba, nhường cho em trước đi!
- Ừ nhường… Tao nể chị Hai thôi nghen!
- Thôi, thôi… Để ông ôm hôn hết tất cả. Đứa nào cũng dễ thương ơi là thương luôn!... Sau này, ông có mất thì mấy đứa có còn thương ông không?
- Dạ, thương! Mà làm sao ông mất được? Ông đang còn khỏe mà! Ông sẽ sống lâu ơi là lâu, lâu trăm trăm tuổi luôn để ông còn ẵm con nữa chứ!
- Cha chúng bay! Tưởng muốn ông sống lâu để làm gì...
- Ông ơi! Ông sống lâu với chúng con nhé!...
- Ừ, sống lâu, sống lâu luôn… Kìa thằng Hai! Sao mầy không vô thắp nhang cho má mầy? Đứng mãi đó làm gì?
Nghe ba nói, Hiền từ cửa bước vào. Anh cúi đầu chào ba rồi tiến đến trước bàn thờ má. Anh đốt mấy nén nhang, gọi các con lại.
- Các con lại đây thắp nhang cho bà nội nào!...
Mấy đứa nhỏ nghe bố gọi liền tiến đến trước mặt Hiền. Chúng mừng vì được cầm nhang thắp cho bà nội như người lớn. Mỗi đứa một cây, chúng đưa lên vái mấy cái như ba chúng làm. Hiền lâm râm khấn nguyện mấy câu rồi cắm nhang vào bát. Anh ẵm từng đứa đưa lên cho chúng tự cắm. Đứa nào cũng vui vì được làm một việc “vĩ đại”. Thắp nhang xong, anh bảo các con đứng ngay ngắn và bắt đầu đọc kinh cầu nguyện cho má. Anh bắt đầu nhớ khuôn mặt tần tảo sớm hôm của bà. Anh biết bà khổ vì con vì cháu đã nhiều. Bây giờ, bà đã về với Chúa mà còn thấy anh vô phép vô đạo chắc chắn bà buồn lắm. Tự nhiên, anh thấy lòng thắt lại. Hai dòng nước mắt lăn trên má. Anh rưng rưng đọc thật chậm từng câu kinh. Mấy đứa nhỏ thấy ba khóc cũng thút thít theo. Ba của Hiền cũng sụt sùi. Vừa dứt câu kinh, ông nói với Hiền.
- Con và mấy cháu lại ngồi đây nói chuyện với ba.
- Dạ!...
Từ ngày lấy vợ rồi ra ở riêng, ít khi Hiền có dịp ngồi nói chuyện với ba. Phần vì công việc, phần vì nhà xa, phần vì anh hay nhậu nên ngại nói chuyện. Anh biết ba ghét uống rượu, nhất là nhậu nhẹt say sưa về nhà đánh vợ đập con. Ba ghét, bởi có lần ba uống rượu và đã lỡ tay làm chuyện không hay. Ba hối hận rất nhiều. Ba thề sẽ không bao giờ động đến rượu nữa. Cũng vì thế, ba thường dạy các con không được rượu chè say sưa. Ba thường kể lại lỗi lầm của mình để làm gương cho các con. Hiền nhớ, hồi trước có lần ba bốn anh em đi câu cắm bắt được con lươn lớn bằng bắp tay. Về nhà, cả mấy anh em bày ra um rồi mua rượu về nhậu. Bị ba phát hiện, thế là cả mấy anh em bị ăn đòn no nê. Từ đó, Hiền và mấy anh em ít khi uống rượu.
Thế mà mấy năm nay, Hiền lại nhậu nhẹt liên miên. Ngày nào đi làm về, Hiền cũng đầy hơi men. Đã thế Hiền còn sinh tật quậy quạ, đánh vợ đập con, phá phách nhà cửa. Ba Hiền biết chuyện nên giận lắm. Có hôm, ông sang tận nhà Hiền để xem sự thể thế nào. Và được dịp, ông đã quật cho Hiền một trận. Thế mà Hiền vẫn không chừa. Cho nên, ông lại càng buồn thêm và ít khi ông nói chuyện với Hiền. Hiền cũng giận lẩy và ít khi sang nhà thăm ba. Hôm nay, Hiền sang thăm ba phần vì nhớ má đã mất, phần vì mấy đứa nhỏ nhớ ông nội, và phần vì lương tâm đã bị Chúa thôi thúc. Hiền muốn nhân dịp này nói lời xin lỗi ba và cho ba biết mình sẽ quyết tâm bỏ rượu. Hiền đang định nói thì ba lên tiếng.
- Thằng Hai, lâu nay nhà mầy ra sao rồi? Có còn rượu chè gì nữa không con? Tao nghe nói mầy càng ngày càng hư lắm. Tao nghe, tao buồn lắm!
- Dạ, nhà con vẫn ổn. Chỉ tại con hay đi nhậu. Mấy đứa bạn thợ hồ cứ rủ con nhậu hoài. Đi làm một rơ với người ta nên cũng khó tránh lắm ba à! Con biết ba không thích con uống rượu. Con cũng đã cố gắng nhiều nhưng dường như càng ngày con càng nặng đô. Vợ con buồn bực vì con lắm. Con biết nên cũng nhịn nhục nhiều. Nhưng vợ con nó hay cằn nhằn nên đôi khi con đã quá tay quá chân. Mỗi lần như thế con cũng chẳng vui gì. Nhìn mấy đứa con bỏ chạy muốn tránh mặt ba chúng nó thì con buồn lắm!
- Ừ, biết buồn thì bỏ rượu đi con!…
- Dạ, con cũng đang quyết tâm bỏ đây ba!
- Ừ, bỏ! Bỏ rượu chứ đừng bỏ Chúa nghen con! Tao và má mầy thà không có đứa con nào chứ nhứt định không sinh ra những đứa con vô đạo, bỏ đạo. Tao thề, nếu mầy bỏ đạo thì không cha con gì hết!
- Dạ, con xin lỗi ba! Con đã làm cho ba má buồn... Đã lâu rồi con chưa xưng tội rước lễ, không còn đi nhà thờ nhà thánh gì nữa. Con buồn lắm! Con đã biết lỗi của con rồi. Con hứa với ba là từ nay con không rượu chè gì nữa. Con sẽ đi xin cha xưng tội và giữ đạo trở lại. Con xin ba cầu nguyện cho con. Con không biết con sẽ ra đi lúc nào. Gần đây, con luôn có cảm giác như vậy.
- Hứa gì con! Con đã hứa với ba nhiều lần rồi mà… Lần nào con cũng chỉ hứa suông thôi. Ba muốn thấy việc con làm kia. Con có hứa thì hứa với Chúa ấy. Chúa đã chờ con quá lâu rồi!
- Dạ, con biết! Con chỉ muốn nói với ba một lần này nữa thôi, một lần duy nhất. Con là kẻ có tội, xin ba cầu nguyện cho con.
- Ừ, ngày nào ba cũng cầu nguyện cho con và gia đình con. Nếu được như con nói thì ba có nhắm mắt cũng yên lòng... Má con mà biết chuyện này chắc bà sẽ vui lắm... Thôi, con và mấy đứa nhỏ xuống bếp chuẩn bị dọn đồ ăn lên bàn rồi cả nhà cùng ăn.
- Dạ, con cảm ơn ba! Mai con sẽ nghỉ làm để đi gặp cha sở xin xưng tội. Con quyết tâm rồi, dù chết cũng không thay đổi.
Mấy đứa nhỏ nghe ba nói bỏ rượu thì mừng húm.
- Hoan hô, hoan hô! Ba bỏ rượu rồi, bỏ rượu rồi! Bỏ thiệt nghen ba!
- Ừ, ba sẽ bỏ thiệt mà...
Gia đình của mấy đứa em cũng đã qui tụ về đầy đủ. Hồng cũng đã về. Buổi sớm, Hồng bận họp ở trường nên về muộn. Nàng đã định đi lễ sớm với chồng và con nhưng không được. Vừa tan cuộc họp, nàng đã vội vã về đây. Về đến nơi, mọi việc đã được mọi người làm xong xuôi hết rồi. Bây giờ chỉ còn dọn lên bàn ăn thôi. Bữa cơm chung của đại gia đình hôm ấy có đầy đủ con cháu. Mọi người đều vui vẻ, cười cười nói nói. Ba Hiền nhìn cảnh con cháu sum vầy, lòng mãn nguyện lắm, nhất là việc Hiền quyết tâm bỏ rượu. Nói đến rượu, mấy anh em Hiền biết ý ba nên không có chuẩn bị rượu bia gì hết. Trước khi ăn, ba Hiền làm dấu và cả nhà đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn má Hiền. Ba Hiền xúc động.
- Ba cảm ơn các con vì đã nhớ đến má các con trong ngày giỗ hôm nay. Ba mừng vì các con đã trưởng thành và có gia đình êm ấm. Ước nguyện của ba coi như đã thành toàn. Ba chỉ mong các con sống tốt đạo đẹp đời. Xin Chúa chúc lành cho các con… Thôi các con ăn cơm đi. Nào nâng ly!... À mà rượu đâu nhỉ?
- Ồ, gì vậy ba? Rượu sao?…
- Đùa thôi! Ba thử xem có ai còn thèm rượu nữa không.
- A hà…
3.
Sau bữa cơm giỗ bên nhà nội, Hiền và Hồng chở các con về nhà. Trời đã về chiều. Hiền bỗng nhớ cần phải ra đồng lấy nước cho mấy đám ruộng đang trỗ đòng đòng. Hiền lấy vội chiếc xe máy và phóng đi.
- Hồng ơi!
- Dạ!
- Em ở nhà trông con, anh ra đồng lấy nước lúa nghen.
- Dạ! Anh đi nhớ về sớm nghen!
Tiếng của Hiền chưa dứt, một tiếng động lớn vang lên. Hiền bị văng mạnh ra khỏi xe và lăn dài trên nền đường bê-tông. Hai thanh niên say rượu chạy xe quá nhanh không để ý Hiền đang ở trong ngõ chạy ra đường nên đã tông vào anh. Cú va đập mạnh đã khiến cho hai chiếc xe chẳng còn nguyên dạng. Hiền bị văng ra bên đường nằm im, mình loang lổ máu. Hai người kia cùng chung số phận. Mọi người chung quanh hốt hoảng la lên nhưng Hồng vẫn còn đứng tần ngần trong nhà. Nàng vẫn chưa hoàn hồn. Chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi, nàng vẫn chưa hình dung được sự việc ra sao. Cho đến lúc mọi người túm tụm bên mấy nạn nhân và la ó om sòm, nàng mới chạy ra. Nhìn thấy chồng nằm im trên vũng máu, nàng ngất xỉu. Mọi người phải vừa đưa Hiền và mấy người kia vào bệnh viện, vừa phải đưa Hồng vào nhà chăm sóc.
Trong bệnh viện, đến mấy ngày sau, Hiền mới tỉnh lại. Trước mặt Hiền có đầy đủ vợ và các con, ba và mấy anh em. Mọi người đã thay phiên nhau túc trực bên Hiền mấy ngày qua. Mọi người cứ tưởng Hiền đã chết. May mà Chúa thương xót đã cho Hiền còn sống. Hiền chỉ bị gãy chân và trầy sướt nhiều chỗ. Hiền đưa mắt nhìn mọi người đang rưng rưng nước mắt.
- Dạ, con cảm ơn mọi người...
Hiền cầm tay Hồng.
- Anh cảm ơn em… Cảm ơn em...
Hiền quay sang ba.
- Mấy người kia ra sao rồi ba?
- Ổn rồi! Không đứa nào chết cả, chỉ bị què thôi! Cho đáng đời tụi nó. Cả ngày chỉ biết tụ tập rượu bia rồi đi phá làng phá xóm. May mà chúng nó tông con chưa chết.
Tự nhiên, Hiền thấy lòng mình xao xuyến. Hiền có cảm giác cần phải làm ngay một việc gì đó. Hiền trầm ngâm rồi đột nhiên Hiền nói với ba.
- Ba ơi! Ba mời cha sở giùm con...
- Chi vậy con?
- Con muốn xưng tội. Con cảm thấy không kịp nữa rồi… Nhanh lên ba!
- Ừ, để ba đi. Con đừng làm cho ba sợ nghen!
Nửa giờ sau, cha sở đến. Mọi người đi ra ngoài nhường chỗ cho cha.
- Sao rồi anh Hiền? Anh còn nhớ đến cha à! Thôi, thế cũng tốt rồi. Đỡ mất công cha đi tìm anh. Cha đã chờ anh từ lâu rồi, biết không?
- Dạ, con biết! Xin cha giải tội và làm phép xức dầu cho con. Con sợ mình ra đi mà không được ơn nghĩa với Chúa.
- Được! Anh cứ xưng tội rồi cha sẽ làm phép xức dầu cho anh. Anh cứ bình tâm mà xưng tội, không cần lo lắng gì hết. Cha đã hỏi bác sĩ rồi: anh chưa chết được đâu! Vả lại, anh còn nợ cha nhiều lắm. Chừng nào anh trả xong mới chết được.
- Dạ! Con xin xưng tội…
Chưa bao giờ Hiền cảm thấy sốt sắng như lúc này. Anh kể hết những lỗi lầm lớn nhỏ từ trước tới nay chứ không phải chỉ những lỗi anh phạm từ khi bỏ Chúa. Anh cảm thấy mình cần phải xưng hết một lần, thú nhận hết một lần mọi tội lỗi, giống như anh không còn bao nhiêu thời gian nữa. Anh xưng thú trong nước mắt hối lỗi của người con hoang đã tìm về với cha. Và anh cảm thấy mình được Chúa rất mực yêu thương.
- Anh hãy đón nhận phép xức dầu…
Vừa xưng tội xong, anh được cha ban phép xức dầu. Lòng Hiền tự nhiên nhẹ nhõm và an bình vô cùng. Anh không còn cảm thấy những đau đớn thể xác nữa. Anh cúi đầu đón nhận dầu thánh. Anh thấy hồn mình mạnh mẽ vô cùng. Anh như muốn chết ngay lúc này để được ở bên Chúa mãi mãi. Anh không còn sợ hãi nữa. Mọi tội lỗi đã được trút sạch. Bây giờ, tâm hồn anh trong sạch, tinh khiết vô cùng. Anh muốn đón nhận Chúa ngay bây giờ.
- Mình Thánh Chúa Kitô.
- Amen!...
Hiền cảm nếm mùi vị ngọt thơm của Thánh Thể Chúa như lúc mới rước lễ lần đầu. Lòng anh rộn lên sung sướng. Anh cảm ơn cha rồi nằm xuống lịm đi trong giấc ngủ an lành. Mọi người trông thấy anh lịm đi thì hốt hoảng.
- Ê, thằng Hiền chết rồi! Chết rồi!...
Nghe người ta hét lên. Cha sở can rằng.
- Không… Hiền không chết đâu! Anh đang ngủ trong Chúa đấy.
- Ngủ trong Chúa hả cha? Thế thì chẳng khác gì chết!
- Không đâu! Nghĩa là anh đang ngủ trong yên bình thôi. Lát nữa, anh sẽ tỉnh lại thôi. Không tin mọi người vào mà xem.
Mọi người im lặng xúm xít bên giường của Hiền. Hồng nắm lấy đôi bàn tay của Hiền áp lên má của mình. Bàn tay vẫn còn ấm áp lắm. Nàng lại lấy tay mình đưa lên áp vào má Hiền. Tiếng thở của Hiền vẫn đều đặn. Tim Hiền vẫn không ngớt thổn thức. Hồng cứ giữ mãi tư thế ấy. Nó giống như lần đầu tiên Hiền ngỏ lời yêu với Hồng. Hai người áp tay vào má nhau thật thắm thiết. Hồng luôn nhớ cảm giác ấy và nàng muốn hôn Hiền. Hồng đứng dậy và ghé môi hôn lên trán Hiền. Hiền vẫn nằm yên và chìm sâu vào giấc ngủ. Hồng quay lại nói với mọi người.
- Con cảm ơn mọi người đã lo lắng cho chồng của con. Con xin cảm ơn nhiều. Ảnh ổn rồi! Ảnh ngủ tí rồi sẽ khỏe lại mau thôi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi lần lượt ra về. Bên cạnh Hiền chỉ còn lại vợ và các con. Hiền vẫn nằm đó. Trong giấc ngủ, Hiền thấy mình nằm im trên cáng cho mọi người khiêng đi, trong đó có cả Hiền và Chúa Giêsu. Chúa đang hiền từ nhìn Hiền và vững bước đưa Hiền đến nhà Chúa Cha, còn Hiền vừa nằm trên cáng lại vừa khiêng. Lạ chưa! Hiền lại khiêng chính mình! Hiền kinh ngạc hỏi Chúa Giêsu.
- Con mà lại khiêng chính con được sao, Chúa ơi?
- Đúng rồi đó con! Điều con đang thấy là sự thật. Con không khiêng bản thân con thì ai khiêng. Con đâu thể chỉ lệ thuộc vào người khác. Con phải tự lực, may ra mới cứu được chính con. Ta và những người chung quanh con chỉ giúp đỡ con phần nào thôi. Con vẫn phải tự mình vác lấy chính mình như Ta đã vác lấy thập giá lên đồi Gôngôtha.
- Lạy Cha! Thế thì con đã được cứu rồi sao? Con là kẻ bệnh hoạn tật nguyền, tội lỗi đầy mình mà cũng được cứu sao?
- Con có bệnh, con có tội nhưng con đã được chữa lành và được tha thứ bởi con đã biết hối lỗi mà quay về với Cha. Nào, con hãy hân hoan vui sướng, vì phần thưởng của con đã được dành sẵn ở trên trời.
- Dạ thưa Cha! Thế thì còn vợ và các con của con?
- Con phải biết ơn họ. Vì nhờ lời cầu nguyện và hy sinh của họ mà Cha đã cứu con. Cả ba con và nhiều người khác nữa. Con phải lấy lòng hiếu thảo mà báo đáp họ.
- Vâng lạy Cha! Xin Cha cứu chữa con!
Mọi người khiêng Hiền vừa đến cổng đền thờ liền có biết bao Thiên Thần đàn hát nhảy múa đón chào. Lạ quá! Phải đón chào Chúa Giêsu chứ! Không… Họ đón chào Hiền. Họ đón chào con chiên lạc trở về, đón chào một người tội lỗi ăn năn hối cải quay về với Chúa. Và kìa, từ trên ngai, Chúa Cha đi xuống. Ngài đưa tay nắm lấy tay Hiền mà kéo dậy. Tự nhiên, tay chân Hiền cứng cáp và Hiền đứng thẳng lên. Hiền bước tới hòa vào đoàn người áo trắng, cất cao tiếng hát ngợi khen Thiên Chúa: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, và bình an dưới thế cho loài người Chúa thương…”
Hiền còn thấy nhiều Thiên Thần đến bên Chúa Giêsu và nâng Người lên đặt trên ngai vinh hiển bên hữu Chúa Cha. Hiền ngất ngây hạnh phúc và reo lên.
- Ôi lạy Chúa! Lạy Thiên Chúa của con! Con hạnh phúc dường nào… Ôi lạy Chúa…
Hiền thổn thức trong giấc ngủ bình yên. Bên cạnh Hiền luôn có vợ và các con. Hôm ấy là Chúa Nhật Chúa Phục Sinh.