Nỗi buồn của Santa Claus -- truyện ngắn của Trần Mộng Tú

Quang X Nguyen

Ông già Santa vươn vai ngáp một cái thật dài, buổi sáng tháng 12 của Bắc Cực lạnh quá, ông lấy trong túi áo ra cái danh sách rất dài, ông càng kéo nó càng dài ra. Cuối cùng ông phải dăng từ đầu phòng đến cuối phòng hai ba lần mới hết. Ông phải đọc lại từng tên một vì ông không muốn bỏ sót một ai.

Ông bước ra khỏi nhà, đi coi lại cái xe kéo trên tuyết, xếp những gói quà đã được gói cẩn thận và ghi tên, địa chỉ của từng người, cho mấy chú hươu ăn thêm cho thật no bụng. Tất cả sẵn sàng cho một cuộc hành trình dài. Ông hôn lên trán bà Claus một cái, dặn bà ở nhà trông nom mấy thím hươu, để những người đàn ông đi làm bổn phận.


Trên đường đi vào thành phố ông đi qua những khu rừng, những núi tuyết, ông gặp những chú gấu, cô sóc, cô thỏ rừng. Họ giơ tay vẫy chào và cất tiếng hỏi han ông rất vui vẻ. Họ biết ông đang đi thi hành nhiệm vụ của mình, họ phụ ông một tay, khênh đến đủ loại hạt xếp lên xe ông nào hạt thông, hạt hạnh đào, hạt dậu phọng, bồ đào, hạt dẻ v,v. Mấy chú hươu lại phải phân chia vào những túi đồ chơi đã có sẵn. Ai nấy làm việc thật vất vả nhưng họ biết là họ sẽ đem hạnh phúc đến cho các trẻ em.

Khi những chú hươu và Santa đi qua vùng tranh tối tranh sáng, mọi nhà đều đã tắt đèn, trẻ con bắt đầu đi vào giấc ngủ với những giấc mơ của chúng về những món quà giáng sinh, chúng sẽ có sẵn ở bên lò sưởi khi thức dậy. Chúng thì thầm cầu nguyện cho những chú hươu không bị đau chân giữa đường, ông Santa không bị cảm cúm đau bụng và ông nhớ mặc áo ấm, mang theo thuốc cảm. Những đứa trẻ hy vọng cái ống khói nhà mình đừng có quá nhỏ để Santa có thể mang theo nhiều quà mà không bị kẹt ở trong đó. Những em nhà không có lò sưởi thì treo những chiếc vớ dài ở trước cửa. Có đứa thư gửi về bắc cực cho ông đã lâu. Có đứa mới viết thư bỏ vào vớ mấy hôm trước, hay mới hôm nay trước khi đi ngủ.

Mỗi đứa trẻ có một giấc mơ riêng và mong ước giấc mơ đó sẽ đến trong đêm Giáng Sinh này.
Khi Santa vào đến thành phố, ông lấy danh sách ra, đọc lại cho đúng tên và địa chỉ của từng em trước khi chuẩn bị trèo lên nóc nhà. Có những cái mái trơn quá vì tuyết hay vì rêu đóng lâu ngày Santa phải rất cẩn thận, năm ngoái ông ngã một cái, trôi tuột, đè lên ống máng, ông không đau nhưng cũng xây sát, khi ông trở về nhà cứ bị bà Claus cằn nhằn ông mãi về tính không cẩn thận.

Bây giờ mọi nhà đều đã đóng cửa đi ngủ, ông rón rén đến từng địa chỉ, nhà nào không có ống khói lò sưởi thì ông để gói quà ngay trước cửa nhà, hoặc cho vào những chiếc vớ đã treo sẵn trên cánh cửa.
Vừa đi ông vừa đọc từng lá thư :
“Con muốn có một cái cặp sách mới. John.”  Ông lấy ra gói quà có sẵn cái cặp sách.
“Con muốn một cái áo khoác lạnh mầu hồng. Annie.” Bà Claus đã gói với một cái nơ thật đẹp rồi.
“Con muốn có một con chó nhỏ. Lan.” Có ngay, ông quấn con chó mầu trắng vào cái chăn nhỏ mầu xanh, dặn nó không được sủa. Thật ra thì phải bấm nút nó mới sủa cơ.
“Con muốn có cái xe đạp mới. Phương.” Cái này không chui qua ống khói được, ông phải dựng trước của nhà.

Ở một lá thư khác trong chiếc vớ treo trước cửa, ông Santa đọc được:
“Con muốn ba về với con, ba đang ở Iraq. Jennifer.” Ông kêu lên: Chúa ơi!

Mắt Santa nhòa lệ, ông làm sao tìm được món quà quý báu và vô cùng khó khăn cho cô bé này. Làm sao ông mang được người cha về bây giờ. Santa chỉ biết bỏ vào chiếc vớ một con búp bê, ông viết vào bên dưới thư của em.
“Ta sẽ cầu nguyện giúp con. Santa.”
Ông tiếp tục đi, chân thấp chân cao, lòng ông nặng trĩu xuốngvì món quà Jennifer muốn xin. Nhưng ông vẫn cố đi từng nhà, ông di chuyển từ đông sang tây, ông đi cho đến hừng đông. Túi quà trên vai ông đã vơi hết, nhưng sao ông vẫn muốn tiếp tục đi.

Ông biết có những nơi trên trái đất này, có những đứa trẻ không hề biết tên ông, địa chỉ ông để gửi thư. Chúng ở trong những thành phố đổ nát vì bom đạn, có thể chúng đã mất cả mẹ, lẫn cha. Ông ước gì mình có thể vác những xác của cha mẹ các em lên vai mình, dựng trước của nhà họ, hà hơi vào họ, cho họ được sống lại vào bất cứ ngày nào trong năm, không cần phải vào ngày giáng sinh. Chao ôi, những đứa trẻ đáng thương đó sẽ vô cùng sung sướng! Santa đưa ống tay áo lên chùi nước mắt mình. Mấy chú hươu hình như cũng đọc được nỗi buồn của ông, họ cúi đầu im lặng, cho đến khi ông kéo nhẹ sợi dây cương.

Ngày mai khi các em trở dậy nhận những gói quà của mình. Lò sưởi hãy còn ấm bởi những đốm lửa đêm qua, một làn khói mỏng còn bay lơ lửng trên nóc nhà, nhưng ông Santa Claus đã cùng những chú hươu về đến Bắc Cực, đoàn tụ cùng bà Claus và những thím hươu. Họ nghỉ ngơi vài tháng rồi lại bắt đầu làm danh sách chuẩn bị nhận thư các nơi trên trái đất gửi về.

Trong căn nhà nhỏ gần như tuyết phủ quanh năm ở vùng bắc cực đó, năm này sang năm khác vợ chồng ông bà Santa Claus làm việc phát quà cho các trẻ em trên thế giới với niềm vui tràn ngập trong lòng. Họ cố gắng đem những món quà đến cho các em như lòng mơ ước. Điều làm họ buồn nhất là những món quà họ không tự mình lo được, như đem một người cha từ mặt trận trở về thả xuống ống khói hay đem một người mẹ bị mất vì bom đạn trong chiến tranh về đặt lại, ngồi trước cửa nhà để làm quà cho các em trong ngày Giáng Sinh.

Ông bà Santa Claus nhắm mắt lại cầu xin nhân loại giúp họ mang hạnh phúc an bình đến cho tất cả trẻ thơ trên thế giới. Nhân loại trước khi đánh nhau hãy nghĩ đến những đứa trẻ ngây thơ đang mong đợi cha từ chiến trường về, đang mong đợi một người mẹ đã chết vì bom rơi, đạn lạc, không bao giờ về được nữa. Ông Santa buồn bã nói với vợ:
- Tại sao lúc nào mặt đất cũng có chiến tranh? Không xẩy ra ở nước này, thì xẩy ra ở nước khác? Mỗi năm tôi đi một nơi, bao giờ tôi cũng gặp những đứa bé gái thay vì xin búp bế, hay đứa bé trai thay vì xin cái xe đạp ba bánh, nó chỉ buồn bã xin cho cha nó được về nhà vào đêm giáng sinh, cho mẹ nó sống lại sau đổ vỡ của chiến tranh. Tại sao vậy bà?

Bà Claus ngẩn mặt ra, không biết trả lời ông thế nào, ngẫm nghĩ một lúc, bà hỏi lại ông:
_- Sao người ta không hỏi ý kiến những đứa bé trước khi gửi cha nó ra mặt trận nhỉ?