Trong niềm tin vào Chúa Kitô tử nạn và Phục Sinh, chúng con xin thành kính phân ưu cùng đại gia đình giáo phận Vinh và xin anh chị em cùng hiệp ý cầu nguyện cho linh hồn nhà thơ Linh mục Phanxicô Xaviê Võ Thanh Tâm,
nhà thơ nổi tiếng với thi phẩm Hạnh Phúc Người Công Giáo,
Nguyên tổng đại diện giáo phận Vinh.
- Sinh năm 1932 tại Giáo xứ Thọ Ninh, huyện Đức Thọ, Tỉnh Hà Tĩnh.
- Thụ phong linh mục năm 1963 - Quản xứ, quản Hạt nhiều nơi - Tiến sĩ giáo luật Đại hoc Urbano Roma. - Giáo sư Đại chủng viện Vinh - Thanh. - Tổng đại diện GP Vinh 2007 - 2010.
- Đột ngột từ trần tại nhà hưu dưỡng Tòa Giám mục GP Vinh và hồi 23h ngày 17/8/2017.
Sau đây, xin mời bạn đọc cùng ôn lại tâm tình của người quá cố qua thi phẩm bất hủ nói trên cùng một vài bài thơ khác của tác giả.
Thành kính phân ưu
BBT
HẠNH
PHÚC NGƯỜI CÔNG GIÁO
Tôi
sung sướng được làm người Công giáo
Tiếng
chuông lành đã ru ấm hồn tôi,
Như
ngày xưa khi mới bước vào đời
Cánh
tay mẹ ấp yêu từng giây phút.
Khi
thù ghét bốc lên cao ngùn ngụt,
Chung
quanh tôi thì ý đẹp yêu thương.
Tỏa
mùi thơm như vạn đoá hoa hường
Và
mát mẻ như trời sương mùa hạ.
Lòng
mến Chúa làm tan đi tất cả,
Những
đau thương, tê tái, những bất công
Những
cuồng say, mê đắm những cơn giông
Đang
gầm thét trên biển trần điên đảo.
Tôi
sung sướng được làm người Công giáo
Gặp
tử sinh tôi hiểu rõ vì đâu,
Nhìn
trời xanh lồng lộng ở trên đầu,
Tôi
biết có một bàn tay điều khiển.
Nhìn
nắng sớm mây chiều biến hiện,
Đàn
cò bay ngoài mặt biển bao la,
Cánh
đồng quê tươi tốt điểm ngàn hoa,
Dòng
suối lượn như lụa trời mới dệt.
Tôi
biết có một tấm lòng tha thiết
Yêu
loài người muôn thuở muôn nơi,
Ở
đâu xa không có ánh mặt trời
Vẫn
có cả Tấm Lòng kia tuyệt hảo.
Tôi
sung sướng được làm người Công giáo
Đưa
cuộc đời ra khỏi chốn bùn nhơ.
Tâm
hồn tôi là một chiếc bàn thờ
Nơi
Chúa ngự giữa loài người con cái.
Những
khi lòng cực khổ xót xa, quằn quại,
Nước
mắt sầu tuôn xuống tựa mưa rơi,
Tôi
vẫn nhìn thấy một nụ cười tươi
Một
khoé mắt nâng đời tôi đứng dậy
Dắt
tôi bước tới miền quê xa ấy
Là
Thiên đàng ai cũng ước cũng mong.
Dù
bàn chân rách nát, máu đỏ ròng
Tôi
vẫn thấy êm như người đi dạo.
Tôi
sung sướng được làm người Công giáo
Sống
trong tàu Giáo hội giữa đêm sâu.
Khắp
mười phương đâu cũng có bạn bầu,
Đâu
cũng có bóng thánh đường quen thuộc.
Có
lễ sáng, chầu chiều, tháng hoa, cuộc rước,
Có
Đức tin ngời chói ngọc kim cương,
Có
bí tích Thánh Thể, suối tình hương.
Có
bản nhạc Te Deum hùng dũng.
Có
những khuôn mặt thoạt nhìn đã nghe ấm cúng,
Luồn
qua da, qua thịt thấu tim gan.
Có
những người tu sĩ quý hơn vàng
Hy
sinh cả cuộc đời vì nghĩa lớn.
Có
những tâm hồn không vương tí bợn,
Thơm
nhân đức và sáng đẹp hơn trăng.
Có
những khối óc không mấy kẻ sánh bằng
Tìm
đến Chúa sau những ngày giông bão.
Tôi
sung sướng được làm người Công giáo
Thả
hồn bay theo tiếng hát lời kinh.
Nhớ
những mùa thu đất nước thanh bình,
Người
lớp lớp đi lễ mừng Các Thánh.
Hay
sột soạt giữa đêm đông sương lạnh,
Những
áo quần hớn hở đón Noel,
Những
bà già mang tràng chuỗi nhánh đen
Cười
nhoẻn miệng như những cô gái.
Lá
cờ vàng trắng, đưa tay yêu vẫy mãi,
Trên
cột cờ ngút gió cạnh lầu chuông,
Những
chiếc băng duyên dáng vắt qua đường,
Những
bái hạ nến hoa lừng trước ngõ.
Mùi
hương trầm bay phảng phất theo gió.
Tiếng
pháo rền theo nhịp trống chiêng đưa
Điều
kinh cầu một bên xướng, bên thưa
Như
ràng rịt những hồn người tham dự.
Giọng
học bổn bay khắp làng khắp xứ.
Khi
Mùa Chay về ấm nắng tình thương,
Trên
lưng trâu cúi liếm cỏ bên đường,
Vẫn
nghe đọc năm sự mừng kính Mẹ.
Trong
xà lim vẫn có người se sẽ
Hát
Salve cho vơi bớt đắng cay.
Cô
hàng rau khiêng gánh cải chất đầy,
Nơi
cổ áo thánh giá vàng lấp lánh.
Trên
vầng trán sáng tươi và đạo hạnh
Một
dấu gì của Chúa đã in sâu.
Hai
bà lương giữa chợ bảo thầm nhau:
"Cô
nói thật bởi vì cô có đạo! "
Tôi
sung sướng được làm người Công giáo
Thả
hồn thơ bay quá cõi trăng sao,
Vì
bạn ơi, trong say mến dạt dào,
Tôi
hôn Chúa, Chúa hôn tôi nhiều bữa.
Vì
ngòi bút mực nước mắt đã ứa,
Viết
yêu thương bên cạnh tiếng đau thương.
Vì
chân đi trăm nẻo bước trăm đường,
Mà
không thấy đường nào bằng đường ta bạn ạ!
Ôi
Công giáo, Vaticăng, La mã!
Những
danh từ quý đẹp biết bao nhiêu.
Tôi
muốn biên lên mặt giấy rất nhiều,
Và
nhai nuốt cho hoà vào máu thịt.
VIẾNG
BIỂN HỒ GALILÊA
Tôi
đến thăm hồ một buổi mai
Xao
xác heo may gió thở dài
Một
làn sương khói là trên nước
Như
gợi nhắc mình nhớ tới ai.
Thuyền
vượt ra khơi, ngoảnh nhìn sau
Phố
phường nhà cửa trắng phau phau
Vài
cây dừa nước thân vươn thẳng
Lá
biếc ban mai trông đậm màu.
Bốn
phía vây quanh những mái đồi
Xóm
làng thưa thớt điểm đôi nơi
Nước
trong xanh đẹp, êm không sóng
Vài
chiếc du thuyền nhẹ lướt trôi.
Này
hỡi hồ ơi! có nhớ xưa
Bão
to gầm thét giữa cơn mưa
Chúa
giơ tay phán, trời im gió
Mặt
nước xôn xao bỗng lặng tờ.
Và
đã có lần Chúa bước đi
Trên
mặt hồ đây chẳng can gì
Đến
thuyền môn đệ đêm khuya vắng
Họ
tưởng là ma cứ xầm xì.
Cũng
quanh hồ này Chúa tới lui
Cuộc
đời truyền giáo khổ mà vui
Ngư
dân Chúa gọi làm muôn đệ
Cương
quyết xông pha, chí chẳng lùi.
Hai
ngàn năm cũ dẫu trôi qua
Dấu
vết nơi đây chẳng xoá nhoà
Kìa
núi Bát phúc, vùng Tạpgá *
Với
căn nhà nhỏ của Kêpha...
Hôm
nay tôi đến từ xa xứ
Viếng
Biển Hồ xưa niệm Chúa Trời:
"Cho
con bền vững niềm tin giữ
Yêu
Chúa Huyền Siêu cả cuộc đời ".
*
Nơi Chúa làm phép lạ cho bánh hoá nhiều .
MẸ VÔ NHIỄM
Đất
bùn nở đoá hoa sen
Đẹp
như nắng sớm mới lên ven đồi,
Mẹ
sinh ra giữa loài người
Tội
nguyên vô nhiễm muôn đời hát ca,
Chúng
con nặng nợ Evà
Mở
mắt nhìn thế lệ nhoà mi thơ
Đau
thương sóng dập muôn bờ
Thuyền
manh bạt gió trông chờ Mẹ yêu
Nhìn
về luyến tiếc bao nhiêu
Xưa
kia tội tổ làm tiêu "địa đàng"
Nhưng
nay Bắc Đẩu dịu dàng
Giữa
trùng dương tối soi ngàn ủi yên.
Quê
con cũng có một miền
Nhiều
phen từng được mẹ hiền viếng thăm,
Mẹ
gieo ánh ngọc trăng rằm
Phá
tan giai đoạn tối tăm hãi hùng[1]
LA
VANG thánh địa miền rừng
Đến
nay còn cả một vùng linh thiêng
Mẹ
ơi! Mẹ quá dịu hiền
Con
nhìn mắt Mẹ triền miên thương đời
Trái
tim vô nhiễm rạng ngời
Suối
trong diễm lệ muôn đời hát khen.
·
Đất
bùn nở đoá hoa sen
Đẹp
như nắng sớm mới lên ven đồi.
NGHĨ
VỀ NĂM THÁNG
Mùa
xuân đến tôi nghĩ về năm tháng
Của
đời tôi như nước chảy dưới cầu
Chảy
sáng chiều ra lòng biển rộng sâu
Chảy
ngày đêm, không bao giờ dừng lại.
Mới
xuân nào tôi hãy còn mê mải
Chơi
quên ăn với chiếc pháo đì đùng
Mẹ
vỗ về cho một lát bánh chưng
Tôi
nhai vội rồi chạy đi tìm bạn.
Thời
gian trôi, tôi lớn cùng năm tháng
Chiếc
thuyền đời chở đến những bờ xa
Tôi
vui mừng, say đón tiếng chim ca
Đón
ánh sáng và muôn hoa tuyệt diệu.
Nhưng
đường đời gian truân đâu có thiếu
Những
ngày đông ảm đạm rét và mưa
Ngọn
cuồng phong ào ạt đến giữa trưa
Trời
quang đãng bỗng dưng tối sầm lại.
Nay
xuân đến, tôi nhìn lùi xa ngái
Bao
năm qua, bao nhiêu quãng đời tôi
Rộn
tiếng cười và nước mắt đầy vơi
Tôi
đã sống nhờ hồng ân của Chúa...
Hôm
nay ngài ban thêm năm mới nữa
Ôi,
thời gian như máu Chúa[2],
quý thay!
Tôi
vội quỳ và chấp cả đôi tay
Xin
cảm tạ tình thương Ngài vô lượng.
(trích trong Bộ sưu tập Có Một Vườn Thơ Đạo, tập II, do Lm trăng Thập Tự chủ biên, tr. 251-257)
[1] Giai đoạn Cảnh Thịnh cấm đạo.
[2] . Một nhà thần học Âu châu đã nói: "thời gian quý
như Máu Chúa" vì thời gian cần phải có để việc cứu rỗi của Chúa được thực
hiện. Thánh Bernadin de Sienne lại nói "một khoảnh khắc cũng giá trị bằng
Chúa" (un seul moment vaut autant que Dieu) vì nhờ một khoảnh khắc ăn năn
tội cách trọn người ta có thể chiếm hữu được Chúa, được Nước Trời.