Chiếc gậy vô hình

Văn thơ Công giáo
Mã số: 17-156
Mưa, cơn mưa mù mịt phủ trắng cả vùng đồi, mưa như trút từng lớp, từng lớp nước. Mưa như muốn nhổ bật từng gốc cây, ngọn cỏ. Nhìn mưa, nó nhớ về tuổi thơ với những buổi chiều đội mưa đá banh.
Nhớ...
- Ngân ơi, đến giờ chơi rồi. Tiếng thằng Tý thúc nó từ ngoài hàng dâm bụt.
- Chờ tao chút, đi liền đây.
Nó cứ nghe tiếng bạn gọi là vội đi ngay, nó ham chơi, ham vui có khi chẳng để ý giờ giấc, công việc. Ngày còn bé, vào buổi chiều, mỗi khi bố nó đi làm về là ba bố con bước vào một “trận đấu”, dù chỉ có ba cầu thủ trên sân nhưng trận nào cũng sôi nổi, hào hứng... Một mình bố một phe, hai anh em nó một phe, bố cho nó giữ vị trí tiền đạo quan trọng nhất, và tạo cho nó cơ hội ghi bàn thắng. Còn bố kiêm luôn hậu vệ, trung vệ và thủ môn, có bàn thắng là nó cười giòn rã. Những ngày tuổi thơ êm đềm hạnh phúc biết bao. Dường như những kỷ niệm đẹp của nó gắn chặt với trái bóng tròn. Mùa hè đến là nó được nô đùa với chúng bạn thỏa thích, chẳng kể gì nắng mưa. Có lần giãi nắng cả buổi, nó bị sốt hầm hập, mẹ cấm nó ra sân làng, nó ngậm ngùi ở nhà mà hồn thì đi chơi xa... Và những ngày sau đó, chỉ những khi cái nắng chói chang tà tà ngả bóng sau bụi tre làng, mẹ mới cho nó “sổ lồng”. Cái nắng nóng trên sân chưa kịp nguôi, tiếng lũ trẻ làng đã vang rộn. Không cuộc chơi nào thiếu mặt nó. Nó chơi hết mình, chơi vô tư thoải mái, trên sân cỏ, cái nết na thùy mị của một đứa con gái chẳng thấy đâu nhưng nó cũng không hề bận tâm nghĩ ngợi. Nó chơi cho thỏa đam mê, thỏa khát vọng, sở thích. Cổ động viên nhiệt thành nhất của nó là bố. Bố luôn bên nó trong tất cả các cuộc thi đấu thể thao. Nó tự hào, hãnh diện vì sự có mặt của bố tiếp thêm sức mạnh, động lực cho chiến thắng của nó, đặc biệt là cuộc thi marathon tổ chức ở huyện. Khát vọng trở thành một vận động viên thể thao chuyên nghiệp cứ lớn dần trong nó. Bố cũng là người ủng hộ sở thích ấy của nó. Tiếc thay giấc mơ ấy không thành bởi nó không đủ điều kiện.

Nhớ...
Vào một ngày đẹp trời, gió mây quấn quýt nhau trên khoảng không cao vút, vẫn thói quen gọi nhau í ới đi tham dự Thánh lễ của đám bạn trong xóm đạo. Tuổi trẻ hiếu động, cái tuổi “miệng chẳng bao giờ khép”, suốt đoạn đường đến nhà thờ chúng líu lo, tíu tít chuyện trò như những chú chim gọi nắng đầu ngày. Sau Thánh lễ, cha xứ hẹn chúng, cả đám ngó ngang ngó dọc, liếc nhìn nhau tò mò không hiểu có chuyện gì? Lát sau, cha xứ từ trong nhà đi ra, trên tay cầm sấp giấy gì đó đang tiến về phía đám trẻ, với vẻ mặt hiền từ, thân thiện, cha cất giọng ồm ồm:
- Cha mới nhận được thư mời về khóa tìm hiểu ơn gọi, các con có muốn tham gia không nào?
Cả nhóm nháo nhác:
- Con đi...
- Con cũng muốn tìm hiểu... cả con nữa...
Còn nó và thằng Tý cứ mải miết câu chuyện về trận đấu chiều qua. Cha quay sang phía nó:
- Thế Ngân thì sao con?
- Con... c..o..n... mà đi tu? Con không biết...
Nhìn mặt nó đỏ ửng như trái gấc, mấy đứa được trận cười hả hê, thằng Tý nhanh nhảu:
- Nó không đi tu đâu cha, nó chỉ ham đá bóng thôi...
Thời gian tuột trôi như nước qua kẽ tay, chỉ còn mấy tháng nữa nó sẽ tốt nghiệp phổ thông. Sắp phải xa bạn bè, thầy cô, xa mái trường thân yêu, nó thoáng buồn với suy nghĩ đó. Còn với ơn gọi thì chỉ là một khá niệm rất mờ nhạt trong nó. Với nỗ lực đêm ngày, nó đậu đại học. Nó bắt đầu lên kế hoạch cho con đường học hành. Bố mẹ gửi nó ở nhờ nhà một người bà con để đi tiện đi học. Còn chúng bạn nó, mỗi đứa một phương, ai cũng chọn và bước vào cánh cửa tương lai riêng của mình: Đứa thì đi tu, đứa đi học, đứa đi làm, có đứa lập gia đình...
Nhớ...
Những năm xa nhà vào thành phố học tập cũng đã khép lại, ngày trở về quê, cầm trên tay tấm bằng đại học nó vui sướng pha lẫn chút tự hào về thành quả sau những ngày tháng sinh viên miệt mài đèn sách. Nó nuôi ý định lập nghiệp để phụ giúp và đền đáp công ơn bố mẹ. Về đến nhà, vừa kịp đặt hành lý là nó xin phép chạy vội qua đền Đức Mẹ để tạ ơn như thói quen vẫn thường làm mỗi khi nó hoàn tất một công việc dù to hay nhỏ. Nhìn cảnh vật xung quanh chẳng có gì đổi khác, có khác chăng là sự già đi của cảnh vật theo thời gian. Từ xa, nó trông thấy bóng một người đang bước những bước đi khó nhọc của tuổi già đang tiến về phía đền Đức Mẹ. Quan sát kỹ, nó nhận ra chính là người cha xứ thân thương năm xưa. Thoáng hiện lên trong nó hình ảnh người cha già đã hao mòn sức khỏe, sức trẻ suốt một đời cống hiến, nhưng sự thánh thiện đạo đức và tình yêu Chúa trong cha thì dường như không bao giờ cũ kỹ, già nua. Nó được biết, cha có lòng sùng kính Đức Mẹ cách đặc biệt, mỗi sáng sớm, cha đến với Mẹ qua chuỗi hạt Mân Côi và không bao giờ lỗi hẹn cùng Mẹ. Nó cất giọng thanh thanh chào cha. Cha ngước nhìn nó:
- Chà, cái Ngân về hả con?
Lại gần, nó thấy trên tay cha cầm tràng chuỗi Mân Côi bằng gỗ đã bạc phếch, nó cảm tưởng như mỗi hạt Mân Côi đều in đậm từng dấu vân tay của cha. Nó nghe đâu, cỗ tràng chuỗi là kỷ vật của bà ngoại tặng cha trước khi mất. Cha luôn giữ nó cẩn thận bên mình. Nó vội gạt ngay suy nghĩ và đáp lời cha:
- Cha vẫn còn nhận ra con ạ?
- Sao cha quên được cái đứa chẳng bao giờ hết trò nghịch ngợm, cái mặt gắn chặt với biệt danh “bộ trưởng bộ quậy phá”. Hai cha con phá lên cười giòn tan giữa không gian thanh bình của buổi chiều quê.
- Thế học xong rồi con có dự định gì chưa? Có tính đi tu không?
- Đi tu? Nó cười cười rồi lảng qua chuyện khác.
Nhớ...
Ra về, mấy ngày liền Ngân suy nghĩ, trong đầu bị ám ảnh bởi hai chữ “đi tu”. Đã nhiều năm, hôm nay cụm từ ấy lại được cha xứ khơi dậy trong nó. Từ lâu nó vẫn ấn tượng và kính trọng cha già, một hình ảnh đẹp của người mục tử thánh thiện, đạo đức, gần gũi, luôn dấn thân hết mình với đoàn chiên... Nó không hiểu và cũng không biết phải diễn tả tâm trạng của nó lúc này. Nó như “thân cứng hóa mềm”, nó bỗng thấy mình trở nên khác lạ như người mất hồn. Nó đóng kín cửa miệng, cửa lòng, chẳng nói chẳng rằng... “Đi tu”, hai từ ấy làm nó trằn trọc suy nghĩ. Nó chẳng mường tượng nổi bầu khí đời tu như thế nào? Đi tu nó sẽ làm gì? Chẳng lẽ Chúa muốn nó đi tu thật? Nó bị thôi thúc mãnh liệt đến độ không còn ham thích điều gì ngoài đi tìm cho mình câu trả lời “đi tu”?
Nhớ...
Những ngày ấy, Ngân chìm sâu trong thôi thúc về đời tu, nó quyết định đến tìm gặp cha xứ. Nó đứng ngoài gõ cửa:
- Thưa cha, con có chuyện muốn thưa.
Từ trong phòng đi ra, cha đã nhận ra giọng con chiên nhỏ của mình:
- Ngân, có chuyện gì không?
- Thưa cha, mấy hôm trước... Cha nói về ơn gọi... con muốn...
- Tốt lắm! Cha hiểu rồi, con hãy can đảm đáp lại tiếng Chúa. Cha rất mong trong giáo xứ mình có nhiều người dấn thân cho Chúa và Giáo hội.
Nó lí nhí trong miệng:
- Nhưng, thưa cha...
Thấy Ngân bối rối, cha ngỏ lời trước.
- Con cứ nói, cha có thể giúp gì được cho con?
- Thưa cha..
- Con nói đi.
- Thưa cha, cha biết đó, con mới học xong, gia đình lại kỳ vọng ở con rất nhiều, vả lại con thấy trong giáo xứ mình các anh chị đi tu đều là con ông trùm, bà quản, hay ít ra bố mẹ họ cũng có lòng đạo đức, sốt sáng lắm! Còn con thì...
Nét mặt nó thoáng chùng xuống.
- Bố con đã bỏ nhà thờ từ lâu lắm rồi, nhiều lần con cũng khuyên bố đi lễ nhưng bố con chỉ ậm ờ... Con không biết lý do cũng chẳng dám hỏi. Con nghĩ có lẽ vì công việc bận rộn hay vì lo cơm áo gạo tiền cho anh em chúng con...
Nghe đến đây, cha xứ như hiểu những mặc cảm của Ngân.
- Con à, cha hiểu nhưng con hãy tin tưởng vào tình yêu của Thiên Chúa nhân lành, và vững lòng cậy trông nơi Mẹ Maria. Con hãy xác tín vào Chúa, Ngài có kế hoạch trên từng người. Chúa hiều con hơn con, Chúa biết rõ bố con hơn con biết bố con. Cứ xin đi, Chúa sẽ nhận lời. Đừng sợ thất bại trong lời cầu xin, con hãy dám ước mơ những điều tốt lành. Đừng nản lòng, thấy khó đừng lùi, gặp đau khổ đừng mất hy vọng. Rồi một ngày nào đó con sẽ nhận được hoa trái Chúa tặng ban cho những lời cầu xin chân thành.
Đến đây nó thấy lòng nhẹ nhõm bình an như trút được một nỗi băn khoăn, muộn phiền mà nó cho rằng nó bất xứng với ơn gọi.
Nhớ...
Hôm ấy, sau bữa cơm tối, nó thấy đây là lúc thuận tiện để trình bày về ước muốn đi tu.
- Thưa bố mẹ, con muốn trình bày một việc với bố mẹ.
- Có chuyện gì mà con có vẻ nghiêm túc thế. Mẹ nó hỏi trong khi bố và anh cũng ngồi thinh lặng chờ đợi nó nói.
- Con xin bố mẹ cho con đi tu.
- Đi tu?
- Sao con lại có ý định này chứ, con đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Thưa bố mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi. Xin bố mẹ đồng ý cho con đi...
Chưa kịp nói xong thì bố xen ngang lời nó :
-  Không đi đâu hết, ở nhà...
- Bố ơi, con lớn rồi, con sẽ có trách nhiệm với chọn lựa của mình.
- Nếu con vẫn quyết định thế, thì đừng bao giờ hỏi bố thêm điều gì nữa...
Chưa bao giờ nó thấy bố lạnh lùng và cứng cỏi như thế với mình. Nước mắt Ngân dàn dụa trên gò má.
Mẹ ân cần vỗ về:
- Con à! Con đừng suy nghĩ nhiều, bố con chỉ thương con nên nói vậy, rồi bố con sẽ nghĩ lại và đồng ý thôi.
Sáng sớm tinh sương, nó lại ra đền Đức Mẹ, bất ngờ nó thấy cha xứ đã ngồi đó lần hạt tự lúc nào, nó vội quay đi, nhưng cha đã nhận ra nó và gọi với:
- Ngân, phải Ngân không, sao con lại đến đây giờ này?
- Con, con đến để cầu nguyện với Đức Mẹ. Giọng Ngân bẽn lẽn.
- Con đang có chuyện buồn phải không?
- Con...
- Nhìn con cha biết, có phải chuyện của bố con không? Con đừng buồn, có thể đó là điều mà Chúa muốn thực hiện nơi con. Chúa muốn con trở thành dụng cụ để bố được ơn trở lại thì sao? Nói đến đây giọng cha già trầm tư hơn. Ngưng một lát cha nói tiếp:
- Con biết không? Cuộc đời cha cũng đã từng trải qua những đêm tối trong mông lung mà mò mẫm. Quãng đời đó nó giống như một cuộc thanh luyện dài để cha có ngày hôm nay. Cha già lặng lẽ hồi lâu và hai cha con rảo những bước chậm rãi quanh đài Đức Mẹ.
- Lúc cha cầm trên tay giấy báo đại học, không lâu sau đó cha lại nhận được tin bố mẹ mất trong một vụ tai nạn thảm thương ngay trên con đường quen thuộc, mà ngày nào cha cũng sải những bước chân đến trường. Trong chốc lát cha trở thành đứa mồ côi, sự ra đi của bố mẹ là một mất mát tinh thần rất lớn khi cha mới chập chững những bước vào đời. Nói đến đó giọng cha già nghẹn ngào như chính nỗi đau xưa đang âm ỉ sống dậy.
- Cha mất hết hy vọng, mất luôn chút đức tin mỏng manh mà chính bố mẹ đã gieo mầm trong cha từ những thủa ấu thơ. Cha trượt dài trong đường hầm u tối, một quãng đời sa đọa, sai lầm, trụy lạc kéo dài sau đó... Bà ngoại đã tìm đủ cách để kéo cha rời khỏi chốn phố thị đầy cám dỗ. Cha về ở cùng ngoại, nhưng cha vẫn thấy mình chỉ là một thằng thanh niên vô dụng, phá hoại, một thằng ăn bám không hơn không kém. Cha bóc lột sức khỏe tuổi già của ngoại suốt nhiều năm trời. Chính ngoại và những dòng nước mắt của bà giữa những đêm thâu cầu nguyện cùng Đức Mẹ đã biến đổi cuộc đời cha. Bà không phải là người học cao hiểu rộng, nhưng bà có một đời sống đạo đức. Đêm nào cha cũng nghe thấy tiếng lâm râm đọc kinh của ngoại bên chuỗi Mân Côi. Khi bà qua đời, bà mong cha sẽ thực hiện hai điều nguyện ước đó là yêu mến Đức Mẹ, năng lần chuỗi mân côi và nhớ sống “đói cho sạch rách cho thơm”... Kỷ vật duy nhất mà bà để lại cho cha là cỗ tràng hạt này đây. Cha già giơ cỗ tràng chuỗi cũ trước mặt Ngân, cảm tưởng như nó cũng già theo cha qua năm tháng thời gian.
- Đến hôm nay cha vẫn không bao giờ rời xa kỷ vật đầy ý nghĩa này và cha cũng không thể nào đếm được hết những ơn lành đi kèm mà Mẹ đã ban xuống trên cuộc đời lữ hành của cha. Sau biến cố bà mất, cha chạy đến bên bức ảnh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp đặt trên bàn thờ gia đình, cha tự hứa sẽ hiến thân cho Chúa. Vừa dứt lời lòng cha bừng lên niềm an ủi không thể tả xiết. Cha quên đi quá khứ tội lỗi và mọi đau khổ, tâm hồn cha bừng dậy sức sống và ý chí mãnh liệt như được khoác một thứ ánh sáng của buổi ban mai.
Nghe những lời chia sẻ của cha già, Ngân càng xác tín vào ơn gọi của mình. Nó cám ơn cha, rồi trở lại tượng đài Đức Mẹ, nhìn ngắm dung nhan Mẹ, đôi mắt nó chan hòa dòng lệ hạnh phúc và cảm mến. Ánh mắt Mẹ trìu mến như đang nói với nó biết bao điều. Ánh mắt ấy như đang áp vào má, vào tim, vào tai nó để tiếp thêm sức mạnh, động lực và tình yêu. Đã bao lần nó cùng chúng bạn đến bên Mẹ để tỏ lòng kính tôn và dâng lên Mẹ những đóa hoa đồng nội mỗi mùa hoa về. Đây là lần đầu tiên nó thực sự biết cầu nguyện cùng Mẹ, lần đầu tiên nó khám phá ra sự bất xứng của nó mỗi khi đến với Mẹ nhưng đôi mắt hiền từ của Mẹ như chứa chấp tất cả mọi ưu phiền thay nó. Trên môi Mẹ vẫn để lộ một nụ cười nhân ái như đang nói: “Mẹ đã quên hết những điều ấy rồi”. Từ sâu thẳm cõi lòng nó nghe được tiếng thôi thúc: “Đừng sợ, hãy lên đường.” Chợt nó nhận ra chút thử thách của nó chẳng thấm thía gì với muôn nỗi bất hạnh so với những bạn trẻ cùng trang lứa với nó ngoài kia. Nó quyết lên đường...
Nhớ...
Từ ngày Ngân rời xa gia đình để vào dòng, bố mỗi ngày một thêm khó tính hơn, hay bẳn gắt, mọi bực tức dường như bố trút hết lên mẹ và anh trai. Mỗi khi nhắc đến chuyện nhà thờ hay chuyện nó đi tu là bố lại nổi khùng lên quát tháo. Bố hay uống rượu hơn, và mỗi khi say bố lại chửi mắng. Bố như muốn chửi cho cả xóm đạo cùng nghe, đúng hơn là để cho nỗi bực tức của bố đến tai cha xứ. Vì bố cho rằng chính cha đã xúi đứa con gái duy nhất của mình đi tu. Dần dà cha xứ nghe biết chuyện, cha có đến nhà khuyên bố nhưng bố Ngân không chịu nghe những lý lẽ cha giải thích.
Nhớ...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa nhanh như chớp mắt, nó đi tu mới đó mà đã 7 năm, suốt thời gian ấy không khi nào Ngân quên lời cầu nguyện cho bố được ơn trở lại. Trong mắt nó, bố lúc nào cũng là người chồng thương vợ, người cha thương con hết mực. Nó đã hiểu lý do tại sao bố không đồng ý chuyện nó đi tu và bao năm nay bố bỏ nhà thở, không xưng tội, rước lễ. Bố mẹ thương nhau nhưng vì khác biết về niềm tin tôn giáo nên khi còn sống ông bà nội phản đối bố mẹ đến với nhau. Vì thương mẹ, bố cãi lời ông bà, chấp nhận học đạo để đường đường chính chính được kết hôn với mẹ theo luật Giáo hội. Chính cha già đã chứng hôn cho hai người ngay tại ngôi nhà thờ thân quen này. Nhưng sau khi bố mẹ cưới nhau thì bố nhanh chóng quên mình là con Chúa.
Nhớ...
Một ngày kia, khi đang trong giờ tu đức, Ngân nhận được tin cha già gục xuống ngay trên Bàn Thánh bởi một cơn đột quỵ. Sự ra đi như ngọn đèn lịm tắt khiến cả giáo xứ hoang mang, buồn sầu. Cả xứ đạo để tang cha già. Từ phương xa Ngân cũng chìm sâu trong những lời cầu nguyện tha thiết.
Ngày đưa tang cha cũng là ngày Ngân nhận lúp áo vào Nhà tập không về được. Lòng nó quặn đau nhưng vẫn tin tưởng linh hồn cha đã được Chúa ôm trọn trên Nước Trời. Trong lúc đau buồn này, một linh hồn nhỏ bé thiếu kinh nghiệm, nó không thể nào hiểu hết được những điều xảy đến. Ngân chỉ biết nhờ Mẹ gửi đến cha già lời xin lỗi thay cho bố và lời cám ơn của chính mình với cha. Thế là nó không còn được nghe cha nói, không còn được nghe những lời dạy bảo, nhủ khuyên... Ngân lại chạy đến bên Mẹ Maria dâng lên Mẹ linh hồn cha bằng lời kinh Mân Côi. Từ sâu thẳm cõi lòng, Ngân tin tưởng và hy vọng vào lòng từ bi của Thiên Chúa. Chắc chắn cha già cũng sẽ được ân thường bởi lòng tín trung trong sứ vụ và luôn hết mình với đoàn chiên của Chúa trao phó. Với sự xúc động Ngân thốt lên lời Thánh Vịnh “Khi con kêu, nguyện Chúa thương đáp lời, lúc ngặt nghèo Chúa đã mở lối thoát cho con, xin thương xót nghe lời con cầu khẩn.”
Cha già nằm xuống như hạt lúa mì chìm sâu vào lòng đất, nó chịu thối đi, chịu mục nát để trổ sinh nhiều bông hạt tươi tốt. 79 năm trên dương thế thì có đến 35 năm cha cống hiến cho việc nhà Chúa, cha không bao giờ tham vọng sẽ là thứ ánh sáng chói lọi để có thể biến đổi hết mọi con chiên của mình thành những Kitô hữu ngoan đạo nhưng chính Thiên Chúa đã thắp lên nơi cha một ánh sáng nhỏ để nhờ gương nhân đức của cha, xóm đạo của Ngân đã có nhiều đổi thay mới.
Nhớ...
Vào dịp giỗ 100 ngày của cha, bố Ngân đã đi xưng tội. Nó vỡ òa trong niềm hạnh phúc, nó không tin vào tai mình. Nhưng đó là sự thật mà nó đã nghe được từ những lời còn nghẹn ngào trong điện thoại của mẹ. Mẹ nói, sự trở lại của bố là một phép lạ từ sau khi cha già mất, chuyện thật dài, mẹ hứa sẽ biên thư và kể cho Ngân mọi sự. Tự thâm tâm Ngân thốt lên cùng Chúa: “Chúa ơi, Chúa thương con nhiều, thật nhiều, tình thương Ngài cao vời tựa như đất trời, một tình thương mà con không thể nào thấu hiểu ngay tức thì...”
Nhớ...
Cầm trên tay và ngắm nghía món quà từ cha già trao ngày nó lên đường, nó chẳng thể nào quên được bao nỗi nhớ niềm thương cùng những lời dặn dò đầy tình thương mến: “Con hãy giữ và dùng nó như khí cụ, như “chiếc gậy vô hình” để bảo vệ ơn gọi của con, là sức mạnh cho con, giúp con chiến thắng mọi khó khăn thử thách. Đây cũng là sợi dây sẽ liên kết tình yêu của con với Chúa, cha chúc con sẽ trở nên như con ngươi của Mẹ Maria, là trái tim của Chúa Giêsu. Qua con, Thiên Chúa có thể biểu lộ tình yêu như thác nước tràn bờ, chảy vào lòng người, lòng đời, vào từng tâm hồn của bao người đang khô khan nguội lạnh...
Tiếng chuông, Ngân giật mình... đã đến giờ hồi tâm, nó vội khép lại những dòng ký ức tràn ngập yêu thương, nó cung kính quỳ xuống trước Thánh Thể Chúa dâng lời tạ ơn... Ngân liếc nhìn sang phía tượng Mẹ trong ngôi nhà nguyện ấm cúng rồi mỉm cười tự hứa với Mẹ sẽ luôn giữ cho mình “liều thuốc đức tin” trong mọi biến cố và hăng hái như một “vận động viên” để lao mình về phía trước chạy đến đích là chính “Đức Kitô”. Tâm hồn bình an Ngân chìm vào giấc ngủ, trên tay còn nắm chắc tràng chuỗi Mân Côi - “chiếc gậy vô hình” trong hành trình ơn gọi của nó.