– 1 –
Buổi chiều mùa hè năm ấy, sơ Huệ ở dòng Mến Thánh Giá Hà Nội đi có việc về. Vừa thong thả đạp xe, sơ vừa thầm thì tạ ơn Chúa vì công việc xong sớm, nên sơ còn thư thả thời gian nghỉ ngơi rồi chuẩn bị bữa tối cho nhà dòng. Dù tuổi đã cao, nhưng sơ vẫn còn rất tinh anh và trong cộng đoàn nhỏ ấy chẳng ai nấu ăn ngon được như sơ.
Về đến nơi, sơ khá ngạc nhiên khi thấy một bé gái khoảng 3–4 tuổi đang ngồi trước cổng Nhà Dòng và nhìn dòng xe cộ thưa thớt qua lại.
– Chào con.
Cô bé ngẩng lên, thấy một người phụ nữ lớn tuổi như bà ngoại ở nhà. Người phụ nữ ấy có dáng người nhỏ bé, nét mặt phúc hậu và mặc dòng phục đen. Nhưng cô bé không biết bà là một nữ tu.
– Con chào bà.
– Sao con ngồi đây một mình vậy, bé con?
– Con đợi mẹ.
– Mẹ con đi đâu?
– Mẹ con đi mua hàng ở gần đây rồi bảo con ngồi đợi. Mẹ con bảo sẽ đi lâu, tới bao giờ tắt nắng sẽ quay lại đón.- Bé gái xịu mặt xuống phụng phịu rồi lại nhìn ra đường.
– Con khát nước không? Vào đây bà rót nước cho uống nhé.
Cô bé đứng dậy, theo sơ Huệ vào phòng khách nhà dòng.
Rót cốc nước đưa cho cô bé, sơ hỏi:
– Con tên gì, bé con?
– Con tên Vi.
– Con mấy tuổi rồi Vi?
– Con bốn tuổi.
Lúc ngồi nói chuyện với sơ Huệ, bé Vi nghịch ngợm mở một cuốn sách trên bàn ra xem thì thấy một tấm hình nhỏ. Trong hình là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, mặc váy trắng dài chạm đất và khoác áo choàng trắng. Bà đặt chân nhẹ nhàng trên quả địa cầu, tay cầm trượng oai phong nhưng nét mặt dịu hiền. Mấy thiên thần nhỏ đang nép dưới tà áo của choàng của Bà. Dưới chân Bà còn có một nhành huệ trắng.
– Người đàn bà này đẹp quá!- Bé Vi trầm trồ.
– Con thấy vậy thật sao?
– Vâng ạ. Ai thế bà?
– Con muốn gặp người Bà ấy không?
– Con có.
– Vậy con đi với bà nhé!
– Vâng ạ!
Sơ Huệ dắt tay cô bé đến bên đài Đức Mẹ phía trước nhà thờ chính tòa Hà Nội, chỉ cách đó vài bước chân.
– Những khi có chuyện gì lo buồn, con hãy ra nói chuyện với Người Đàn Bà Đẹp này. Dù có thế nào đi nữa, con cứ như những thiên thần nhỏ kia, ra nép dưới tà áo của Người Đàn Bà này. Bà ấy sẽ che chở và bảo vệ con, dù con ở bất cứ đâu cũng hãy nhớ tới Bà ấy nhé.
Bé Vi chưa hiểu hết những lời sơ Huệ nói, nhưng vâng dạ và ghi nhớ.
Đêm hôm ấy, bé Vi nằm mơ thấy mình đang chạy nhảy thì vấp ngã. Trời đất bỗng tối sầm. Cô bé oà khóc vì hoảng sợ nhưng xung quanh chẳng có ai. Rồi bỗng nhiên hương hoa hồng từ đâu lan tỏa thơm ngát. Cô bé ngước lên thì thấy Người Đàn Bà Đẹp trong tấm ảnh của sơ Huệ đang tiến lại gần, trong chiếc váy trắng dài chạm đất và tấm áo choàng trắng. Bà đi đến đâu thì cảnh vật bừng sáng lên đến đấy. Bà dịu dàng đỡ cô bé dậy và ấp ủ vào lòng.
Từ đó trở đi, cứ mỗi lần ngồi chờ mẹ đi mua hàng là bé Vi lại chạy vào Nhà Dòng chơi với sơ Huệ. Sơ không có đồ chơi, cũng chẳng có bánh kẹo, nhưng cô bé lại thích ngồi chơi với sơ, nghe sơ kể chuyện. Sơ kể rằng thế giới này do một vị Thượng Đế uy quyền tạo dựng nên. Ngài dựng nên bầu trời, những vì sao, mặt trời, mặt trăng, những đám mây… Ngài dựng nên biển cả mênh mông và những ngọn núi hùng vĩ… Ngài dựng nên những bông hoa, ngọn cỏ… Ngài dựng nên muông thú và cả những khu rừng cho chúng trú ẩn… Và đặc biệt là Ngài còn dựng nên con người bằng cách lấy đất sét nặn và hà hơi để truyền sự sống…
Đối với một cô bé con như Vi, những câu chuyện của sơ Huệ còn hấp dẫn hơn cả truyện cổ tích.
Những khi sơ đi vắng hoặc bận công việc thì bé Vi lại ra chỗ Người Đàn Bà Đẹp của mình. Cô bé kể cho Bà đủ thứ chuyện, nào là bị mẹ đánh oan vì con mèo ăn vụng, nào là bị đứa bạn cùng lớp bắt nạt, nào là bị đứa hàng xóm làm hỏng món đồ chơi yêu thích, nào là không được phiếu bé ngoan vì ăn chậm… Đôi khi, với suy nghĩ của trẻ con, bé Vi lại cảm thấy ghen tị với Đứa Bé trên tay Người Đàn Bà Đẹp. Dù muốn biết về Đứa Bé, dù biết rằng nếu đem hỏi thì sơ Huệ sẽ trả lời, nhưng bé Vi lại không dám hỏi.
Mẹ bé Vi biết con mình chỉ chơi quanh quẩn khu vực ấy nên yên tâm. Bà làm nghề buôn bán, không có Đạo, lại không mấy quan tâm đến tôn giáo, con gái bà lại còn nhỏ nên bà chẳng ý kiến gì khi thấy nó chỉ thích chơi ở khu vực dòng Mến Thánh Giá và Nhà Thờ Lớn.
– 2 –
Tuổi thơ của bé Vi êm đềm trôi. Những buổi quanh quẩn chơi với sơ Huệ cũng thưa dần.
Khi đã có thể đạp xe đi học, vì đường tới trường phải đi ngang qua Nhà Thờ Lớn nên ngày nào Vi cũng được gặp Người Đàn Bà Đẹp của mình, ngày nào Vi cũng dừng lại nói với Bà Ấy vài lời, hoặc ít nhất cũng chào Bà Ấy một câu, dù không biết thực sự Bà Ấy và Đứa Bé mà Bà Ấy ẵm bồng trên tay là ai, cũng chưa từng bước chân vào ngôi nhà thờ ở sau lưng Bà Ấy.
Năm ấy Vi đang học lớp 10. Một hôm đi học, Vi bỗng thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không. Mấy đứa con gái đang ôm nhau sụt sùi.
– Ê, bọn mày bị sao vậy?- Vi hỏi.
– Con Ngọc…
– Nó làm sao?
– Chiều hôm qua nó bị tai nạn trên đường đi học về. Đã được đưa đi cấp cứu nhưng ít có khả năng qua khỏi. Tao ở cạnh nhà nó nên mới biết. Chúng mình sắp mất nó rồi.
Buổi học hôm ấy thật ảm đạm.
Tan học, Vi quyết định chạy qua chỗ Người Đàn Bà Đẹp. Dù vẫn không biết Bà Ấy là ai, nhưng Vi tin rằng Bà Ấy sẽ cứu được bạn mình.
Ngày hôm sau, thầy chủ nhiệm thông báo với cả lớp, rằng Ngọc đã qua cơn nguy kịch. Thầy còn bảo:
– Đó quả thật là một phép màu!
Ai cũng ngạc nhiên, nhưng Vi thì không, vì biết rằng đó là nhờ Người Đàn Bà Đẹp của mình.
Ba tuần sau, Ngọc xuất viện. Vi tới nhà thăm, mang theo sách vở để chỉ cho bạn những bài học mà Ngọc đã bỏ lỡ.
– Vi! Tao kể mày nghe chuyện này, mày không tin được đâu!
– Sao?
– Trong lúc tao đấu tranh giữa sự sống và cái chết, có một chuyện kỳ lạ xảy ra.
– Chuyện gì thế?
– Tao không biết lúc đó tao tỉnh hay mê. Nhưng tao ngửi thấy hương hoa hồng thơm ngát, rồi thấy một người đàn bà đến bên giường tao, vuốt tóc và nói với tao: “Ngọc, tỉnh dậy đi con”.
– Trông bà ấy thế nào?
– Bà ấy mặc váy trắng dài, khoác áo choàng trắng. Bà ấy đẹp lắm. Tao chưa gặp người đẹp như thế bao giờ. Rồi tao tỉnh dậy và qua cơn nguy kịch.
Nghe Ngọc kể, Vi chỉ im lặng, rồi chuyển chủ đề sang những chuyện ở lớp, ở trường, chuyện thầy cô và lũ bạn cùng lớp, sau đó quay lại với đống sách vở trên bàn.
Khi Vi đã về rồi, mẹ Ngọc gõ cửa phòng con gái:
– Ngọc, mẹ vào được không?
– Vâng, mẹ.
– Ngọc à, lúc nãy đi ngang qua phòng con, mẹ tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai đứa.
– Có gì sao mẹ?
Bà ngập ngừng đưa cho con gái một tấm hình Đức Mẹ Fatima đã hơi ố vàng và hỏi:
– Người Đàn Bà Đẹp mà con gặp đó, có phải là Bà này không?
– Ôi đúng là Bà ấy. Bà ấy ăn mặc y chang thế này luôn. Ai thế mẹ?
Nhưng bà không trả lời mà rơm rớm nước mắt và đi nhanh ra khỏi phòng. Bà xuống bếp, ấp tấm hình vào lòng mà chan hòa nước mắt. Bà vốn là người Công giáo, nhưng lấy chồng khác đạo, rồi vì con đường công danh của chồng nên ông bà không làm phép cưới. Và cũng từ đấy, bà không còn đi lễ hay xưng tội. Cách đây một năm, chồng bà đã qua đời vì cơn đột quỵ. Giờ nếu không nhờ ơn Đức Mẹ thì bà đã mất luôn đứa con gái độc nhất rồi. Bao năm trôi, bà mới nhận ra rằng cho dù bà bỏ Chúa, nhưng Ngài vẫn không bỏ bà, mà vẫn kiên trì chờ đợi bà quay trở về.
Về phần Vi, hôm ấy từ nhà Ngọc về, cô cứ suy nghĩ mãi về Người Đàn Bà Đẹp ấy rồi quyết định sẽ tìmgặp sơ Huệ để được giải đáp những thắc mắc bấy lâu nay. Khi tới dòng Mến Thánh Giá hỏi thăm, thì Vi được mời vào phòng khách ngồi đợi.
– Vi… Con lớn quá!
Cả chục năm rồi Vi mới gặp lại sơ Huệ. Tóc sơ đã bạc trắng, những nếp nhăn in hằn sâu hơn, nhưng vẫn dáng người nhỏ bé, vẫn nụ cười hiền từ ấy. Vi xúc động chạy tới ôm chầm lấy sơ như ngày còn nhỏ. Chiều hôm ấy, Vi kể cho sơ Huệ nghe chuyện của mình và của Ngọc, tất cả những gì xung quanh Người Đàn Bà Đẹp.
Sơ đã kể cho Vi về thân thế của Bà ấy, rằng Bà tên là Maria, mọi người vẫn gọi Bà là Đức Mẹ. Đứa Bé trên tay Bà là con trai Bà, Chúa Giêsu Kitô, Đấng Cứu Thế, Ngài đã chịu đóng đinh trên thập giá vì tội lỗi thế gian.
– A, Chúa Giêsu… Con có nghe qua ở đâu đó rồi thì phải. Con biết Giáng Sinh là ngày Chúa ra đời nè.
– Đúng rồi đó con.
– Bà kể thêm cho con được không ạ?
– Đó là một câu chuyện rất dài. Nhưng bà có mấy thứ này cho con.
Nói rồi Sơ Huệ đứng dậy, đi vào nhà trong. Vài phút sau, bà trở lại, vừa trao cho Vi những thứ mình đang cầm trên tay, vừa giải thích và dặn dò:
– Cuốn sách “Tôi theo Đạo Trời” này hơi cổ, cả ngôn ngữ dùng cũng vậy, vì được xuất bản từ những năm 60 của thế kỷ trước. Nhưng bà nghĩ nó rất hữu ích với con trong lúc này… Còn đây là cuốn Kinh Thánh Tân Ước, con đọc để biết về Chúa Giêsu nhé… Và đây là tấm hình của Đức Mẹ. Con có thể cầu nguyện với Đức Mẹ ở bất cứ đâu. Dù con mang theo tấm hình hay không thì Đức Mẹ vẫn luôn ở bên con. Cứ thủ thỉ với Đức Mẹ như con đã làm từ hồi còn nhỏ.
– Ôi… Con cảm ơn bà.- Vi nhận quà của sơ Huệ, vui hơn một đứa trẻ được cho bánh kẹo, đồ chơi.
– 3 –
Vi đỗ Đại học Ngoại Thương. Ngày Vi biết kết quả thi cũng là lúc cô biết tin sơ Huệ đã nhẹ nhàng lên đường trở về với Chúa. Chiều hôm ấy, Vi hớn hở tới Nhà Dòng, mang theo một bó hoa nhỏ để tặng sơ. Vào tới sân, bỗng nhiên Vi có cảm giác không khí Nhà Dòng hôm nay có gì khác lạ. Những dải băng tím… Những chiếc khăn tang… Vi đang ngơ ngác thì có tiếng gọi:
– Vi!
Đó là sơ Hoa mà Vi vẫn hay gặp khi đến thăm sơ Huệ. Nhưng sao hôm nay mắt sơ đỏ hoe.
– Vi… Bà… mất rồi!
Cảm giác đất trời như sụp đổ, Vi khuỵu xuống, loạng choạng. Sơ Hoa phải đỡ xốc Vi dậy và dìu vào trong. Mãi rồi Vi mới cất được tiếng hỏi:
– Bà… bà đi từ… từ… bao giờ vậy sơ?
– Sáng nay mọi người không thấy bà đâu, lên phòng gọi thì Chúa đã gọi bà đi từ khi nào rồi. Đột ngột quá… Nhưng Vi à, em đừng buồn, vì bà về với Chúa để hưởng hạnh phúc mà.
– Dạ…
Khi bình tĩnh trở lại, Vi đứng dậy, mang bó hoa định tặng sơ Huệ vào đặt trước linh cữu của bà và thắp cho bà một nén hương. Nhưng rồi cô lại gục xuống òa khóc nức nở.
– Bà ơi… Tại sao… Con còn chưa đi học giáo lý… Bà còn phải dự lễ rửa tội của con mà… Giờ không có bà, con biết phải làm sao?
– Vi!
– ...
– Vi! Em không được mềm yếu như vậy. Bà đã hoàn tất con đường mà Chúa giao phó rồi. Giờ là lúc bà được an nghỉ trong Chúa!- Một sơ đứng canh thức gần đó cất tiếng nghèn nghẹn nói với Vi.
– Không! Chúa ơi… Con không chịu vậy đâu!- Vi hét lên trong tiếng nấc.
Trời đất tối sầm lại. Vi không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, Vi thấy mình đang nằm trong phòng y tế của Nhà Dòng và sơ Hoa đang ngồi bên cạnh.
– Vi, em tỉnh rồi đấy à? Em có nhức đầu hay khó thở không?
– Dạ con ổn. Chuyện lúc nãy… các sơ cho con xin lỗi.
– Ồ, không sao. Em mạnh mẽ lên nhé. Bà không muốn em suy sụp vậy đâu.
Ngày hôm sau, sau thánh lễ an táng, sơ Hoa đưa cho Vi một gói nhỏ. Đó là chiếc túi bằng bìa, có nắp dính, cỡ bằng hai bàn tay.
– Lúc dọn dẹp phòng của bà, mọi người tìm thấy vật này, là của bà gửi cho em. Chắc bà chuẩn bị từ lâu rồi.
Vi mở chiếc túi ra, bên trong có một chiếc hộp nhựa tròn, trong hộp là một tràng chuỗi Mân Côi màu đỏ thoang thoảng mùi hương hoa hồng. Ngoài chiếc hộp còn có một tờ giấy trắng gấp tư – là bức thư sơ Huệ viết cho Vi.
Vi…
Chúc mừng con đỗ đại học. Giờ con lại bước thêm một bước nữa trên con đường trưởng thành và hoàn thiện bản thân. Trên giảng đường đại học, con sẽ đón nhận những kiến thức mới, nhưng hãy nhớ: không phải tất cả những điều mà con được dạy trên ghế nhà trường đều là CHÂN LÝ. Chân lý thì chỉ có một nhưng những điều giả làm chân lý thì lại rất nhiều. Hãy luôn đặt câu hỏi TẠI SAO và tự mình tìm hiểu, con nhé.
Giờ đã tới lúc con có thể đi học giáo lý và nhập Đạo như con hằng ước mong. Con đã đi một chặng đường dài. Nhưng đức tin không phải là đích đến, mà là một cuộc hành trình mà con phải theo suốt cả cuộc đời, con yêu ạ!
Cuộc hành trình của bà sắp kết thúc, bà mong sao có thể dìu dắt con thêm nữa. Nhưng Chúa có thể gọi bà về bất cứ lúc nào, mà bà phải cúi đầu XIN VÂNG theo Thánh Ý. Nếu như bà không thể tiếp tục đồng hành với con, thì Chúa sẽ gửi những người khác tới cùng con.
Vi à! Hãy luôn ghi nhớ điều này: Dù thế nào thì Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi con, Người Đàn Bà Đẹp của con cũng vậy. Mỗi khi con gặp chuyện gì lo buồn, hãy nép mình dưới tà áo của Bà Ấy để được Bà Ấy chở che.
Bà tặng con tràng chuỗi Mân Côi này. Mỗi lời kinh của con là một đóa hoa hồng dâng lên Đức Mẹ.
Yêu thương con nhiều.
Maria Trần Thị Huệ, MTG
– 4 –
Vi đăng ký đi học giáo lý tân tòng. Ngày đầu đi học, cô bỗng sững sờ khi thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đó cũng kinh ngạc khi thấy Vi.
– Vi!
– Ngọc!
Hai cô gái tròn mắt nhìn nhau, rồi bất chợt đồng thanh kêu lên: “Sao mày ở đây?”
Ai cũng có cả một câu chuyện dài phải kể, nên hẹn sau giờ học sẽ gặp nhau tại một quán cà phê để hàn huyên tâm sự.
– Vậy là Đức Mẹ đã bồng bế mày tới với Chúa, rồi cứu mạng tao, và kéo tay đưa mẹ tao trở lại với Chúa.- Ngọc đưa tách trà Lipton đã nguội ngắt đưa lên miệng uống một ngụm rồi kết luận.
– Ừ, mà sao cả mày cũng trở lại vậy?- Vi hỏi.
– Hỏi hay nhỉ? Là vì qua những gì đã xảy ra, tao tin vào một Thiên Chúa quyền năng. Hiểu chửa?- Ngọc cười.
Chợt nhớ đến cái lần mình sụt sùi cầu nguyện cho Ngọc, Vi quyết định sẽ giữ bí mật nho nhỏ ấy lại cho mình.
Bốn tháng sau, Vi và Ngọc được đón nhận các bí tích Khai Tâm. Cả hai đều chọn Đức Maria làm Quan Thầy, và cùng nhận ngày bổn mạng là 13/10. Sau Thánh Lễ, hai cô tân tòng ôm nhau khóc vì hạnh phúc. Mẹ Ngọc từ đằng xa quan sát mà mắt lệ nhòa, nhưng đó là những giọt nước mắt mừng vui.
Niềm vui được trở thành con cái Chúa chưa được bao lâu thì gian khó ập đến với Vi. Một ngày nọ, mẹ Vi phát hiện ra con gái mình đã kín đáo nhập Đạo từ khi nào. Hôm ấy có người hàng xóm gặp bà ở ngoài chợ và kể với bà rằng họ hay thấy Vi đi lễ nhà thờ và thậm chí còn tham gia cả nhóm Legio. “Trời ơi! Tại sao con gái tôi lại thành ra thế này!”. Bà thầm trách móc ông Trời vì đã làm cho con gái bà trở nên không giống người bình thường. Bà về nhà, tìm một cái que tre dài để làm roi và ngồi đợi.
– Con chào mẹ, con mới về.
– Mày vào đây!
– Dạ?
– Mày mới đi nhà thờ đàn đúm về đấy hả?
– Ơ…
– Ơ cái gì? Mày ngon thì cầm dao đâm chết tao đi.
– Mẹ, con theo Đạo thì có gì sai ạ?
Vút… vút… vút… Mẹ Vi giơ cây roi lên, vụt tới tấp vào người con gái. Mắt bà hằn lên những tia giận dữ nhưng ở khóe mi, hai giọt nước mắt chực tôn trào.
– Không sai này! Không sai này! Không sai này!
Vút… vút… vút… Từng nhát roi quất vào da thịt, nhưng Vi cắn răng chịu đựng, không kêu một lời. Cô bị mẹ mắng là đứa con bất hiếu, là đi ngược lại truyền thống lâu đời của dòng họ. Mẹ cô còn kể ra tất cả những gì mà người ta đặt điều về đạo Công giáo mà bà lại tin là thật.
– Thà rằng mày nghiện hút như thằng cậu của mày đi thì tao còn dễ giải quyết, đằng này thì…
Vi nghe những lời ấy mà trái tim Vi quặn thắt.
Vút… vút… vút… Những nhát roi vẫn tiếp tục. Vi mím môi và đọc thầm trong đầu: “...Thứ hai thì ngắm, Chúa Giêsu chịu đánh đòn, ta hãy xin cho được hãm mình chịu khó bằng lòng… Thứ ba thì ngắm, Chúa Giêsu chịu đội mão gai, ta hãy xin cho được chịu mọi sự sỉ nhục bằng lòng…”
– Mày còn có ý định bước chân tới nhà thờ thì hãy nhớ tới trận đòn hôm nay. Lên phòng và suy nghĩ đi.- Cuối cùng thì mẹ Vi cũng ngừng tay.
Vi gượng dậy, khắp người ê ẩm và thâm tím. Cô lết lên phòng và chốt cửa. Đã thành một thói quen, cô lại mở ngăn kéo, lấy chuỗi Mân Côi mà sơ Huệ tặng ra rồi thắp nến để chuẩn bị giờ kinh. Chuỗi hạt vẫn thoang thoảng mùi hương hoa hồng. Chiều hôm ấy, cô đã dâng 50 kinh lên Đức Mẹ và xin mẹ một ơn đặc biệt. Suốt cả năm qua, không hôm nào cô quên lời nguyện ấy.
– Mẹ ơi… xin Mẹ cứu cậu ruột của con khỏi con đường tội lỗi…
Hôm nay, Vi quyết định xin Người Đàn Bà Đẹp của mình thêm một ơn đặc biệt nữa, dành cho mẹ của mình. Dù mắt đẫm lệ, nhưng trong lòng cô vẫn thấy bình an, vì vẫn đặt trọn niềm phó thác và tin yêu nơi Chúa và Đức Mẹ.
Để kết thúc giờ kinh, cô cất tiếng hát khe khẽ:
– Mẹ nguồn cậy trông, chưa thấy ai xin Mẹ về không… Hỡi Mẹ Thiên Chúa xin hãy lắng nghe con nài van… Mẹ nguồn an vui. Ôi! Nữ Trinh là nguồn an vui… Hết tình kêu khấn, con tin chắc Mẹ thương nhận lời…