Hoa nở giữa đêm

Văn thơ Công giáo
Mã số: 16-079
Maria Madalena Đặng Hoàng Hương Giang, 1990, giáo phận Kontum
(Giải Nhì VVĐT 2016)


Mọi công tác chuẩn bị cho đêm Canh thức Giáng Sinh trở nên gấp rút. Sân nhà thờ họ đạo Thanh Bình rộn rã hơn mọi ngày. Các bà, các cô chung tay với các ông trong xứ trang trí cho sân khấu.Gương mặt của họ ngời lên sự vui mừng hân hoan. Tại phòng khách nhà xứ, linh mục chánh xứ đang trò chuyện với một cha bạn mới ở xa đến. Dường như lâu lắm họ mới lại gặp nhau. Ông biện xóm Lộ Đức đang sơn lại chậu kiểng, ngó qua gật gù thầm hi vọng "năm nay Giáng Sinh quê mình hoành tráng, có hai linh mục đồng tế". Cái lạnh hiếm hoi làm cho ai nấy khẽ run rẩy, nhưng vui vì lâu lắm xứ sở miền Nam oi bức này mới đón một đợt không khí lạnh vào đúng dịp Giáng Sinh. Ông trùm xứ ngoài cổng chạy vào gấp gáp, to nhỏ với bà con giáo dân rồi vô thẳng nhà xứ gặp cha sở.
Vị linh mục nói gì đó với bạn, vào phòng lấy túi treo trên móc áo và hối hả theo ông trùm. Mấy bà xì xào với nhau chuyện ông trùm vừa nói. Hoa, hội Bà Mẹ Công giáo, lanh lảnh chua chát :
- Cái đồ giật chồng người ta, có chết cũng chẳng ai thương. Chết cho hết xấu bổn đạo.
- Cái thứ đĩ điếm ấy, ai thèm thương chớ. Không khéo con đó mắc bệnh lậu hay Sida cũng nên. (Hằng, giáo lý viên tiếp lời)
- Sống không đàng hoàng tử tế, giờ sắp chết còn bày đặt xin cha xức dầu. (Bà Lý vợ ông biện xóm Fatima bỉu môi dài thượt)
- Ở khuôn viên nhà thờ mà mấy bà nói gì to tiếng thế? Mà có chắc người ta như vậy đâu, có khi họ có nỗi khổ riêng! Mấy bà cứ nghe một chiều rồi bàn tán. Có hay ho gì đâu. (ông Minh, câu phó nghiêm giọng)
- Phận người sao hiểu được hết mấy con. Tao sống cũng đã bảy chục năm rồi, có những chuyện thấy vậy mà không phải vậy đâu tụi bây ! (Bà Năm góa chồng, vừa thêm nước vào ấm trà vừa thở dài)
- Con thấy chú Minh nói đúng đó mấy chị, mấy cô. Mình đừng xét đoán người khác thì Chúa cũng không xét đoán mình, huống chi năm nay là năm Lòng Thương Xót. (Tâm, giáo lý viên, nhẹ nhàng nói)
Ngồi sau xe máy của ông trùm, vị linh mục trẻ ngoái lại, chau mày nhìn các bà bằng một ánh mắt khó hiểu. Chiếc xe lao đi trong tiếng gió, mặc cho những bàn tán xôn xao về con người cận kề cửa tử mà cha sắp gặp, rít lên từng hồi lạnh căm thốt ra từ môi miệng những con chiên ngoan đạo.
***
Phòng hồi sức cấp cứu toát ra cái lạnh rợn người. Cô nằm đó, trên tấm drap trắng của bệnh viện, gầy gò xanh xao dưới lớp chăn mỏng. Đôi tay cô nắm chặt tràng chuỗi Mân Côi cũ kĩ. Đôi mắt cô khép hờ, đôi môi tái nhợt đang mấp máy điều chi đó mà có lẽ chỉ có Chúa mới hiểu thấu. Bên cạnh cô, không có lấy một người thân, người bạn, không một ai trò chuyện. Cô trơ trọi giữa căn phòng đầy kẻ ra người vô. Trông cô như một cành khô giữa khu rừng chen chúc lá. Ông trùm nói khẽ với cha xứ:
- Cha vô đi, con đứng ngoài này chờ.
- Coi bộ ông cũng sợ lây bệnh sao, nghe đâu người bệnh là gái bán hoa!
- Dạ không, cha!... Uhm, cô ấy chỉ muốn gặp riêng cha thôi.
- Gặp riêng? – Cha Minh tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Dạ vâng, nhỏ Ngọc y tá lúc điện thoại cho con nói vậy. Con chỉ biết vậy. Thôi cha vô đi, kẻo không kịp…
- Cám ơn ông!
Vị linh mục bước tới giường bệnh nhân, ngài ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Chiếc ghế ấy dành cho thân nhân người bệnh. Nhưng từ khi cô gái đến nằm căn phòng này, người ta chưa thấy một ai đến thăm ngoài cô y tá tên Ngọc hằng ngày vẫn đến thăm bệnh. Cha Minh khẽ nắm lấy tay cô gái. Bàn tay nhỏ gầy gò, lạnh lẽo của cô nằm gọn trong bàn tay ấm áp của người mục tử. Đôi mắt cô từ từ mở ra, đôi mắt sâu hoắm, mệt mỏi nhìn vị linh mục. Cô nở một nụ cười héo hắt nhưng đầy niềm vui. Cha Minh nhìn cô trìu mến. Ngài thấy trong đôi mắt của cô là cả một sự chờ đợi. Đôi mắt ấy quen lắm, ngài đã gặp ở đâu rồi. Ngài cố lục lại trí nhớ nhưng không tài nào nhớ nổi. Đôi môi nhợt nhạt của người bệnh lâu ngày mấp máy. Vị linh mục cúi xuống. Cô gái thều thào trong hơi thở yếu, gấp gáp: "Anh Hai". Giọng nói làm cha Minh sững người! Giọng nói mà lâu lắm, hơn hai mươi năm nay, bây giờ cha mới được nghe lại. Không lẽ nào! Vị linh mục nhìn cô gái thật kĩ. Đôi mắt ấy! Không lẫn vào đâu được, đôi mắt đen láy, đẹp như hồ nước mùa thu. Vị linh mục khựng lại, ngài như không tin vào mắt cuả mình. Con tim ngài như vỡ òa cảm xúc. Tay ngài vẫn nắm chặt bàn tay gầy gò của người bệnh.
- Hương!
Không một lời đáp trả, nhưng vị mục tử trẻ nhận được là cái gật đầu yếu ớt và nụ cười ngập niềm vui của người đang cận kề cửa tử. Quá mệt, cô gái không thể cất nên thành lời. Từ khóe mắt cô, hai dòng nước chảy dài. Cuối cùng, cô cũng gặp lại người anh một thời thơ dại cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên nơi trại trẻ mồ côi. Vị mục tử cứ nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương. Bất giác anh cũng khóc. Mọi ồn ào chung quanh dường như tan biến, chỉ còn sự thinh lặng giữa hai con người, hai số phận. Thời gian như ngưng đọng. Không gian như thu hẹp lại đến nghẹt thở. Anh cố gắng nói từng lời đứt quảng : "Sao r-a nông nổi này h-ở e-m?". Vẫn không một câu trả lời!
Năm phút…
Mười phút…
Thời gian trôi qua thật chậm như muốn kéo dài cuộc gặp gỡ của họ. Câu hỏi của anh chìm vào im lặng. Hai đôi mắt nhìn nhau, hai tâm hồn gặp lại. Nhưng giờ đây, sự hồn nhiên của một thời thơ dại đã nhường chỗ cho sự lo lắng, sợ hãi, cho sự chờ đợi mỏi mòn và biết bao cực khổ ngự trị trong ánh mẳt cô gái. Cô đưa ánh mắt về phía gối như ra hiệu cho cha Minh điều gì đó. Vị mục từ lần tay dưới gối, lấy ra một cuốn sổ đen nhỏ đã bạc phếch. Anh lật từng trang nhật kí, đọc thật chậm rãi.
"…Ngày…tháng…năm…
Con bị mẹ nuôi bán vào nơi đây. Ở đây con bị đối xử không khác gì một súc vật. Hằng ngày, con phải tiếp khách. Giá như có Anh Hai, anh sẽ bảo vệ con. Không biết anh có giống con không? Anh sống ra sao…! Chúa ơi! Trước mặt Chúa xin cho con được mãi trong sạch. Xin gìn giữ con".
…Ngày…tháng…năm…
Hôm qua con bị bọn đầu gấu của nhà chứa kéo lê và đánh vì con không đồng ý tiếp một lão người Tàu. Đầu con đau nhức, thân con ê ấm. Chúng quăng con vào đây, căn phòng nhá nhem sáng tối. Chúa ơi, con biết con không còn trinh trắng, nhưng con biết Chúa thương con, xin gìn giữ con".
…ngày …tháng…năm
Đứa trẻ có tội tình gì đâu. Nó chỉ mới là giọt máu đỏ hỏn sao người ta nỡ giết nó khi nó còn trong cung lòng người mẹ. Hôm nay, con lại bị đánh, đau lắm, nhục lắm, hận lắm. Dòng máu mang mầm sống nơi con không còn nữa. Con mất đứa bé rồi Chúa ơi. Nó có tội tình gì đâu…!
…Ngày…tháng…năm
Tạ ơn Chúa! Hôm nay con chính thức được tự do. Cám ơn Người đã gởi một thiên thần đến cứu con khỏi cảnh ô nhục, khỏi nơi nhơ nhớp của trần gian. Thiên thần có cái tên thật đẹp: Bình An – Cậu ấy là thành viên của nhóm Bảo vệ sự sống giáo xứ Thanh Bình Chúa ạ. Giờ đây con sẽ là thành viên của giáo xứ…
….."
Từng trang nhật kí tái hiện lại trước mắt cha Minh cảnh đời cơ cực đến tột cùng của người em nhỏ đã từng vui đùa với anh năm nào. Anh cố nén những giọt nước mắt vào trong. Tay anh run run tưởng chừng như không thể cầm cuốn sổ được nữa. Anh dừng lại thật lâu ở một trang gần cuối. Nét chữ nguệch ngoạc, dường như lúc đó em suy sụp tinh thần lắm.
"Ngày …tháng…năm…
Con nghĩ rằng con đã được tự do hoàn toàn, từ đây hạnh phúc sẽ đến với con. Nhưng con chỉ mới hưởng một nửa tự do. Con nghĩ rằng, người ta sẽ đón nhận con, cho dù thương hại cũng được. Nhưng không! Họ nhìn con bằng ánh mắt ghê tởm, hắt hủi. Họ bàn tán xì xầm sau lưng con. Họ bảo con là đĩ điếm giật chồng người khác. Vâng! Con chỉ là một con điếm. Nhưng con không phá hạnh phúc người ta. Họ là người Công giá, Chúa ơi! Thương cho cậu An, chắc có lẽ vợ cậu ấy hiểu lầm. Chúa ơi! Tha thứ cho họ Chúa nhé!
Ngày…tháng …năm
Con đến nhà thờ, thấp thoáng dáng người quen quen, gương mặt quen quen. Là anh! Vâng anh Minh, Chúa ơi! Nhưng bây giờ anh là linh mục cao sang, còn con, một người đàn bà tội lỗi. Làm sao con có thể đối diện với anh được đây! Làm sao con có thể gặp anh được! Liệu anh có nhận ra con? Liệu anh có còn yêu thương con như xưa, khi giờ đây con chỉ là một kẻ tội lỗi…
Ngày…tháng…năm
Con tham dự thánh lễ. Ôi sung sướng khi con được gần Chúa. Nhưng tủi nhục lắm Chúa ơi, người ta thấy con, ném cho con ánh mắt khinh bỉ, tránh xa con như tránh hủi. Con đứng xa xa ở cuối nhà thờ…nước mắt lưng tròng…"
Đọc đến đây, người linh mục không còn kiềm được cảm xúc của mình nữa. Ngài chợt nghe sống mũi mình cay cay. Tay nắm chặt như muốn nghiền nát cơn giận dữ. Ngài đấm vào đùi mình một cú đau điếng. Ngài không thể hiểu, tại sao những con chiên ngoan đạo của ngài lại đối xử với anh chị em đồng loại như vậy. Họ chỉ tôn thờ Chúa vẻ bề ngoài, mà lòng lại xa cách Ngài vạn dặm. Cha bỏ cuốn nhật kí xuống, nhìn người em bất hạnh bằng một đôi mắt trìu mến, đôn hậu. Tay ngài lại nắm chặt lấy tay cô, và bàn tay gầy gò, lạnh ngắt ấy được bao bọc bởi bàn tay ấm của người mục tử. Anh cúi xuống thì thầm trong tâm trạng đau khổ, day dứt:
- Sao ra nông nổi này hở em? Mãi mãi em vẫn là đứa em của anh cơ mà. Xin lỗi! Anh đã không bảo vệ được cho em…
- C-á-m ơn ch-a! Gặp..lại-cha, là..là con vui..lắm -rồi! Hãy…là mục tử tốt lành!- Tiếng cô gái đứt quảng trong hơi thở.
- Từ giờ, anh Hai sẽ chăm sóc cho em! Em sẽ qua khỏi thôi mà! Em biết không, đêm nay Giáng Sinh đó. Giáng Sinh, mầu nhiệm phải không em? Cuộc sống của mình cũng là một mầu nhiệm. Hãy tin, em sẽ qua khỏi thôi mà…
- C-á-m ơn ch-a! Con…biết, biết sức khỏe ...của..của con. Con sẵn sàng, con ...phó..phó thác …tất cả n-ơ-i..Chúa!
- Giá như hồi đó em còn ở trại mồ côi thì có lẽ…
- Thôi, đừng..đừng nhắc ..lại, con không ..không muốn nhắc …lại nữa. Con…con biết Chúa..Chúa yêu con nhiều lắm…cha hà! Nếu không yêu con, có lẽ..có lẽ con…đã mãi ở trong…trong nhà chứa…và …và không biết chết từ …lúc nào rồi. Gặp..lại cha, là con…con vui lắm. Anh ơi…cha ơi..con mệt lắm…cha xức dầu cho …con…kẻo…
- Uhm
Vị linh mục lấy lọ dầu oliu nhỏ từ túi xách ra, cúi đầu thinh lặng rồi đặt tay lên đầu người em gái bé nhỏ của mình và cầu nguyện "Lạy Chúa là Cha mọi nguồn an ủi, Chúa đã muốn nhờ Con Chúa mà chữa bệnh tật những người đau yếu. Chúng con nài xin Chúa đoái thương nhậm lời chúng con cầu nguyện do lòng tin. Xin ban Thánh Thần Chúa, Ðấng an ủi từ trời xuống trên chất dầu này mà Chúa đã thương cho cây xanh tươi sản xuất hầu bổ dưỡng thân xác, để nhờ phúc lành của Chúa, những ai được xức dầu này đều lãnh nhận ơn hộ vực thân xác, linh hồn và tâm trí, khỏi mọi đau đớn và bệnh hoạn tật nguyền. Lạy Chúa, xin ban cho chúng con dầu thánh Chúa đã được chúc phúc nhân danh Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng con, Người hằng sống và hiển trị cùng Chúa muôn đời".
- Amen!- Người bệnh đáp lại yếu ớt trong hơi thở.
Cha Minh lấy dầu xức trên trán và tay của Hương. Tay cô lạnh ngắt, hơi thở cô yếu dần. Vị mục tử đọc lời nguyện mà như nấc nghẹn. Xức dầu xong, ngài lấy ra một tấm Mình Thánh nhỏ kẹp trong cuốn Tân Ước, đặt vào miệng Hương. Hương đón lấy như mảnh đất khô cằn lâu ngày đón những giọt nước mát của cơn mưa hiếm hoi. "Amen!" – Cô thưa lần nữa, yếu hơn, tiếng cô giờ chỉ như tiếng gió thoảng.
Hương nhìn vị linh mục như muốn nói điều gì đó. Cha Minh cúi xuống, cô gượng trong từng hơi thở:
- Em..về..với..Chúa! Hãy làm…mục…tử..tốt nghe..anh..Hai. Đừng trách họ….
Mắt Hương dần khép lại, cô đi thật nhẹ nhàng thanh thản. Cô đã hoàn thành xong sứ mệnh làm người của mình. Cha Minh như gào lên trong sâu thẳm tâm hồn "Hương ơi!". Cha vẫn nắm bàn tay lạnh của Hương. Giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt ngài rơi xuống đôi mi đã khép của Hương. Tiếng chuông nhà thờ xa xa vang lên báo giờ thánh lễ nửa đêm bắt đầu. Ông trùm xứ đứng ngoài cửa chờ đợi, giờ bước vào, đăt bàn tay thô ráp lên vai cha, như chia sẻ nỗi mất mát ấy với ngài. Ông không nghe hết, biết hết câu chuyện giữa ngài với cô gái nhưng ông lơ mơ nhận ra rằng bấy lâu nay cô đã chịu nhiều cơ cực, đã chịu nhiều tiếng xấu từ chính họ đạo nơi ông sống. Ông hổ thẹn vì cũng đã từng nghĩ xấu về cô…
***
Chiếc quan tài đặt giữa thánh đường giáo xứ Thanh Bình. Sau Noel, không gian giáo xứ trở lại êm ắng vốn dĩ của nó. Đêm nay là đêm cuối của cha Minh và Hương, cô em gái kết nghĩa từ thuở bé. Ngày mai sẽ là thánh lễ an táng và mọi người sẽ đưa em về với đất mẹ. Vị mục tử ngồi bên chiếc quan tài. Giờ đây, trong nhà thờ, chỉ còn mình ngài, em và Chúa Giêsu trên thập giá. Cô nằm đó, như chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ dài sau khi đi hết một kiếp người. Cha nghĩ về quá khứ, may mắn và bất hạnh. Cha nghĩ nhiều về Hương, một đời bất hạnh: Em bị bỏ rơi từ khi còn đỏ hỏn, sống trong trại trẻ mồ côi. Những tưởng sẽ được sống hạnh phúc, vậy mà cái tuổi đẹp nhất của thời thiếu nữ, em lại bị mẹ nuôi bán vào nhà chứa, sống không bằng chết, bị chà đạp nhân phẩm, thân thể, rồi thì biết bao nhiêu điều tiếng… Vậy mà em luôn tín thác nơi Chúa, nhận ra Chúa vẫn yêu em và em đã đáp lại tình yêu ấy bằng sự tha thứ cho tha nhân.
Vị mục tử nhìn lên Giêsu trên thập tự. Cha thấy hồn mình bớt đau đớn hơn. Cha cảm nhận được Chúa đã yêu em, và yêu cả cha nữa, biết dường nào. Cha thì thầm với Hương hay đúng hơn cha nói với chính mình: "Em thật có phúc biết không, Chúa thương em nhiều lắm. Ngày Chúa sinh ra trên thế gian cũng là ngày em gái của anh sinh ra trên nước Thiên đàng".