Ánh sao đêm

Văn thơ Công giáo
Mã số: 16-133
Pet Phạm Minh Châu, 1995, gp Nha Trang.
(Giải triển vọng VVĐT 2016)

Trời về khuya, sương buông lớp màn lạnh lẽo phủ lên mọi vật. Dãy phòng bệnh viện trắng xóa, mùi khử trùng, mùi máu tanh tưởi xộc vào khứu giác. Bác sĩ Ly bước dọc hành lang rồi ngồi xuống chiếc ghế đá trước mặt. Cô thở phào như trút được nỗi lo. “Người này quen thật”, cô thầm nghĩ, mồ hôi vẫn còn nhễ nhại trên khuôn mặt sau ca mổ vừa hoàn tất.

Chốc lát, xe cấp cứu lại dừng trước cửa bệnh viện, băng ca đẩy xuống, một người đang oằn èo trong cơn đau. Từ đằng xa, mấy người tất tả chạy, gương mặt đầy lo lắng, tay cầm điện thoại nhấn số. Họ chắc là người nhà của nạn nhân vừa được đem vào. Ly vẫn bình thản, cô đã quen với những cảnh tượng đó vì nó diễn ra hằng ngày tại bệnh viện.
Cố lục lại đống kí ức trong đầu những gương mặt đã từng gặp gỡ trước đây, nhưng Ly vẫn không thể nhớ được nạn nhân lúc nãy đã gặp ở đâu. Biết bao nhiêu người cô từng chạm mặt và các bệnh nhân cô từng điều trị, thật khó để cô có thể nhớ nổi. Thả lỏng người cho sự thoải mái chảy dọc cơ thể, Ly cảm thấy hạnh phúc khi vừa cứu được một mạng người. Lúc mới chọn thi vào ngành y, cô thấy sợ, sợ nhiều thứ, sợ máu, sợ cảnh chết chóc,... Bạn bè khuyên cô nên chọn ngành gì đó dễ dàng hơn nhưng cô vẫn quyết định theo đuổi đam mê của mình. Và bây giờ, cô cảm thấy vui và hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
Đang ngắm nghía ngôi sao sáng và miên man suy nghĩ, bỗng dưng, giọng một người phụ nữ khẽ gọi làm cắt ngang dòng suy tưởng của Ly. Cô quay đầu.
- Con chào cô! – Ly khẽ gật đầu và chào hỏi vì nhận ra người vợ của bệnh nhân mới vừa cấp cứu. – Chú nhà cần một thời gian để hồi phục, cô đã vào thăm chú ấy chưa?
- Dạ rồi nhưng ổng vẫn còn hôn mê.
- Chú nhà cần kiểm tra đầu lại lần nữa, lúc nãy CT con thấy có dấu hiệu xuất huyết.
- Dạ! Tất cả tui nhờ vào bác sĩ. – Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt sương gió của người phụ nữ. Bà dúi một phong bì trắng vào áo blouse của Ly. – Bác sĩ cố giúp tui, ổng là trụ cột của cả nhà, gia đình tui chẳng mấy khả giả chỉ có chút ít biếu bác sĩ.
Ly rút tay người phụ nữ ra khỏi túi áo.
- Dạ không, trách nhiệm của con là cứu người, cô cất đi con không nhận đâu.
Nhìn gương mặt lam lũ, Ly chạnh lòng. Cô vội chào rồi bước đi ngay để lại ánh mắt ngạc nhiên của bà đang ngước nhìn theo. Bà đâu hay biết, trước đây mẹ Ly đã mất cũng vì cái phong bì kia. Gia đình cô không đủ tiền đút lót cho bác sĩ điều trị và rồi bác sĩ Ly hiện tại đang đi trước mặt bà đã vĩnh viễn mất đi người mẹ thân yêu.
***
Ly lại tình cờ gặp người phụ nữ tại quầy thu phí của bệnh viện. Bà đang lo giấy tờ nằm viện cho chồng. Ánh mắt bà rụt rè, hơi lúng túng.
Hôm trước, chồng bà chạy xe ôm chở khách qua phía cầu Bình Triệu. Trên đường trở về nhà, tới đoạn vắng, hai tên say rượu đâm thẳng vào làm ông ngã xuống, ý thức rơi vào vùng tối đen. Nghe tin, bà hoảng hốt, liền bỏ dở công việc tại quán ăn phóng xe lên bệnh viện. Trong người bọc được bao nhiêu tiền, bà gởi Ly nhưng cô nhất định từ chối.
- Chào cô! Chú nhà có dấu hiệu khả quan hơn rồi, mà hôm bữa chú đi đâu mà gặp tai nạn vậy cô. – Ly hỏi.
- Ổng chạy xe ôm bác sĩ à! Giờ tui không biết tính sao nữa. – Mặt bà tỏ vẻ lúng túng, Ly quan tâm hỏi:
- Nhà cô ở đâu? Con cái đâu hết rồi?
- Vợ chồng tui trọ ở Tân Bình, lo cho đứa lớn học năm hai Đại học, còn đứa út ở dưới quê với nội tít Bạc Liêu. Ở đó nghèo quá nên lên đây kiếm việc. Đây là lần đầu gặp chuyện, tui không biết tính sao...!
- Dạ! Rõ khổ. Con cũng người Bạc Liêu, lên Sài Gòn này học rồi làm việc ở đây luôn. Lâu lâu có dịp, con hay về Cha Trương Bửu Diệp rồi ghé thăm một vài nhà bà con. Tính ra con còn may mắn hơn cô chú.
- Ủa... vậy là... vậy bác sĩ có Đạo? – Bà trợn mắt nhìn Ly.
-Dạ! Sao vậy cô?
- Tui cũng vậy nhưng vì công việc, vợ chồng tui nguội lạnh lắm.
Giữa Sài Gòn đất chật người đông, dễ gì kiếm được một người cùng tin Chúa. Mắt bà mừng rớn, sáng hẳn lên. Bà tiếp lời:
- Nói thật bác sĩ, lương lã vợ chồng tui không được mấy đồng, khoản nợ tui lo cho con cũng nhiều, giờ viện phí vậy tui không biết tính sao?
Bà thấy nghẹn ngào, như có thứ gì chặn ngang cổ. Nước mắt như chực trào. Bà cầm lấy tờ thủ tục trên bàn rồi cúi nhìn, cố che đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Bà che cả sự xấu hổ, thẹn thùng, che cái nghèo của dân tỉnh lẻ, quê mùa. Ly nhìn bà, lòng thấy thương cảm. Ly nhớ lại những ngày bạo bệnh của mẹ, khoảng thời gian khó khăn của gia đình mình, lòng cô đồng cảm xót xa.
Bất chợt, thứ linh tính đã gặp chồng bà đâu đó lại chỗi dậy trong cô.
- Cô cho cháu mượn thủ tục tí!
Số tiền phải đóng ban đầu đã hơn năm triệu. Ly liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ rồi lại dán mắt lên tờ giấy. “Nguyễn Văn Tuấn – Nghề nghiệp: Xe ôm”, Ly thấy quen, quen lắm. Cô tần ngần rồi cất tiếng hỏi thử:
- Chú nhà thuộc đội xe ôm ngay chỗ hồ bơi Cộng Hòa – Quận Tân Bình phải không cô?
- Ờ… có gì không bác sĩ. Mà giờ ông chuyển ra Công viên Lê Thị Riêng rồi.
- Vậy là đúng rồi…! – Ly reo lên.
- Đúng sao bác sĩ? Sao bác sĩ biết chồng tui lái xe chỗ đó?
- Chuyện dài dòng lắm cô, có gì con nói cô nghe sau. Thôi, con có việc bận, con chào cô.
Ly vội quay bước về phòng, lần thứ hai cô làm cho người phụ nữ ngạc nhiên. Bà chẳng hiểu nổi cô bác sĩ này đang nghĩ gì, cứ mập mờ từ chuyện này đến chuyện khác.
Về đến phòng, Ly thở dài rồi ngã lưng xuống chiếc ghế xoay của bàn làm việc. Trở lại sự cô đơn của mình, đôi mắt Ly dừng lại ngay tấm ảnh em gái cô tặng mấy tháng trước. Tấm ảnh lòng Chúa thương xót đang mở rộng vòng tay để đón Ly vào lòng. Có phải chăng, Chúa đã chạm vào cuộc sống của Ly để cất đi những giọt nước mắt khổ đau hay chén đắng của sự mất mát. Ngài biến chén đắng của cô thành chén nồng tình yêu, giúp cô cứu chữa nhiều người. Ly cứ mãi suy nghĩ, cô lấy điện thoại từ túi áo rồi lục tìm danh bạ. “Em Lan”, Ly ngắm hình cô bé lưu cùng số điện thoại hồi lâu. Cô muốn báo tin cho nó nhưng rồi thôi.
***
Một tuần sau ngày ông Tuấn nhập viện.
Sài Gòn vẫn còn mưa, mưa lất phất rơi xuống đường. Mưa nhiều ngày làm nước lênh láng khắp các hẻm phố, đường đi. Bác sĩ Ly khép bớt cánh cửa sổ cho mưa khỏi tạt vào phòng bệnh. Căn phòng im lìm, chỉ còn tiếng tí tách khi mưa dội vào mặt kiếng, tiếng quạt trần rè rè phả gió nhẹ xuống người ông Tuấn. Ly kéo tấm chăn lên, ông chợt tỉnh giấc.
- Chú thấy trong người sao rồi? – Ly đứng cạnh giường bệnh ông Tuấn.
- Tui khỏe hơn rồi bác sĩ.
Vợ ông Tuấn xách hai bị cháo bước vào phòng, bà cúi đầu khi nhìn thấy Ly.
- Chào bác sĩ! Bác sĩ đến thăm bệnh sớm vậy? – Bà cười – Mà ông…! Bác sĩ này nè, người nói biết ông đó. – Bà đặt hai bị cháo xuống bàn, đưa tay chỉ về hướng Ly, ông Tuấn ngạc nhiên, hỏi:
- Ủa…! Tui gặp bác sĩ lần nào chưa ta?
- Dạ rồi nhưng chắc là chú quên con. – Ly cười.
- Khi nào mà tui không nhớ! – Ông Tuấn trợn mắt nhìn Ly như đắn đo suy nghĩ.
- Chú nhớ năm tháng trước, chú có lượm được chứng minh thư của con bé nào không? – Ly hỏi.
- À…Tui nhớ! Con bé đi tìm chứng minh trên đường nhà thờ Chí Hóa thì phải, gần chỗ tui chạy xe.
- Dạ! Đó là con Lan, em gái con. Ngày đó, dịp thi Đại học, nó từ quê vô thi, đi học nội quy thi về rồi ghé mua quà cho con trong nhà thờ Chí Hòa, bất cẩn làm rớt túi hồ sơ thi, may mà có chú. Con gặp chú khi chú chở nó về nhà con.
- Ờ…! Đúng rồi! Con Lan, tui mở túi hồ sơ, thấy giấy tờ ghi vậy, hình như cùng quê cùng Đạo với tui nữa. Thật có duyên.
- Dạ…! Ngày nó đậu Đại học, con có chở nó tới chỗ hồ bơi Cộng Hòa tìm chú để cảm ơn, mà không thấy chú ở đó.
- Trời! Ơn nghĩa gì đây, tui thấy sau chứng minh nó ghi tôn giáo: “Thiên Chúa”, tui tưởng mấy đứa trọ ở nhà thờ trong cái tiếp sức mùa thi nên tui tới đó, ai ngờ gặp nó giữa đường. Tui giúp nó rồi sau này có người giúp lại con tui. – Ông cười. – Mà giờ nó học gì rồi bác sĩ?
- Dạ! Nó đậu trường Đại học Y dược, học bác sĩ như con, mà…mà hắn chết rồi. – Ly lợm giọng.
Ông Tuấn giật mình, ngã người ra chiếc gối phía sau.
- Lạy Chúa! Sao vậy?
- Nó cũng bị tai nạn như chú, nhưng nó không qua khỏi. Mấy ngày nữa là 100 ngày của nó. Xin cô chú cầu nguyện cho nó với, linh hồn Catarina. Cái này con tặng cô chú để cầu nguyện, con Lan nó tặng cho con. Còn phần tiền công, cô chú để con lo, con báo vậy cho cô chú an tâm. – Ly đưa tấm ảnh lòng Chúa thương xót cho ông Tuấn, chào một tiếng rồi quay đi.
Một sự thinh lặng chộp lấy tâm khảm hai ông bà. Ly lặng lẽ bước đi để lại giọt nước mắt chưa kịp khô nơi cánh cửa phòng bệnh kia.
Đêm Sài Gòn, trời đã trút hết những giọt mưa cuối cùng xuống đất, không khí trong lành đang dần trở lại. Ngôi sao đêm sáng chói lại xuất hiện như vầng hào quang Chúa đặt trên bầu trời. Ánh sao thắp lên hy vọng của nhiều người, xóa tan những lo lắng, ưu tư của một vài tấm lòng trong bệnh viện. Ánh sao kia cũng thắp lên niềm tin của những người tin vào tình Chúa bao la.
Nằm trên giường bệnh, ông Tuấn đưa mắt ra xa qua ô cửa sổ, lòng vẫn bồi hồi xúc động. Ánh sao kia đang nhìn ông.
- Ý Chúa quá nhiệm mầu, con xin lỗi Chúa vì đã xa Ngài bấy lâu.