Phải Chăng Là Cái Cớ

HKN
Mã số: 17-082
 
Có nhiều lúc tôi tự đặt câu hỏi phải chăng tôi sinh ra là cái cớ cho bố mẹ tôi?
Thân thể của người phụ nữ đạo Công giáo và thân thể của người đàn ông đạo Tin Lành đã hòa quyện với nhau để tạo nên tôi. Đó là cái cớ đầu tiên, tại sao tôi cho nó là một cái cớ các bạn biết không? Hôn nhân của ba mẹ tôi vốn dĩ là một cuộc chiến đấu và đó là cả một sự mạo hiểm. Ngày trước gia đình cả hai bên không đồng ý cho ba mẹ lấy nhau vì không cùng chung một tôn giáo. Ông bà tìm đủ mọi cách để chia rẽ bố mẹ mặc dù biết rằng bố mẹ tôi rất yêu nhau. Mẹ đã nói với ngoại: “Nếu mẹ không cho con lấy anh, con sẽ chết”. Vậy mà ngoại không một chút mảy may thay đổi, ngoại đáp: “Có giỏi thì mày làm đi!”. Không phải ngoại không thương mẹ mà thực ra ngoại sợ rằng khi lấy chồng không cùng đạo mẹ sẽ khổ. Tìm đủ mọi cách, mọi lời thuyết phục nhưng đều vô hiệu hóa, mẹ và bố quyết định làm một việc mà đáng lý ra người Công giáo như mẹ không được làm nhưng vì yêu mẹ chấp nhận. Và thế là chỉ một tháng sau hai bên nội ngoại phải đồng ý cho bố mẹ tới với nhau vì một sinh linh đã được tạo nên và, bạn biết, sinh linh đó chính là tôi. Tôi không biết cái duyên cớ này tôi nên vui hay nên buồn, thực sự tôi không có đáp án cho câu hỏi này.
Từ khi con bé như tôi “oe… oe…” cất tiềng khóc chào đời thì cả hai con người cùng tin vào Thiên Chúa ấy lại bắt đầu giáo dục và dạy dỗ tôi theo tập tục tôn giáo họ. Năm tháng cứ thế trôi qua tôi trở thành một cô bé xinh đẹp, ngay cả chính bản thân tôi không phải tự kiêu nhưng tôi cũng phải thừa nhận điều đó. Trong xóm đạo nhỏ gần ven sông, người ta cho rằng tôi là một thiếu nữ mang dáng dấp của một con người, con người đó là chính là Đức Maria - Mẹ Thiên Chúa, người phụ nữ mà người theo đạo Tin lành như bố không hề tin và có lúc bố còn cười nhạo. Thực ra mà nói, mang trong mình hai luồng tư tưởng khác nhau nên có nhiều lúc tôi cũng chẳng tin vào Đức Mẹ. Suy cho cùng tôi là người ở giữa nên tôi gắng dung hòa. Phải chăng tôi như là hiện thân của Maria nên mẹ lấy đó làm hãnh diện và muốn rằng sau này tôi phải trở thành một nữ tu. Khi nghe được thông báo từ chính miệng mẹ là muốn tôi trở thành một nữ tu, bố gạt phăng:
- Không bao giờ có điều đó xảy ra, tôi cấm, tôi muốn nó yêu và kết hôn với một mục sư để làm chứng cho đạo Tin lành.
Thế là một cuộc cãi vã lại xảy ra, không hẹn mà gặp cả hai cùng bật người quay qua hỏi tôi:
- Con theo ai?
- Con… Con…
Chúa ơi, con biết theo ai bây giờ? Sao Ngài lại đặt con vào giữa cuộc đời với cảnh sống này chứ? Ngài muốn gì nơi con? Tôi đặt ra hàng loat câu hỏi như vậy mà không hề nhận được một câu trả lời.
Cuộc sống hằng ngày của tôi như được bố mẹ lập trình sẵn, có lúc tôi phát chán với cuộc sống này. Ban ngày dưới sự điều quân của bố, giờ nào rảnh là tôi phải đứng ngay trước cửa các nhà thờ để phát tờ rơi loan báo về đạo Tin Lành. Tối đến tôi lại phải phục tùng mẫu hậu bằng việc tới nhà thờ tham dự Thánh Lễ và lần chuỗi Mân côi. Những việc làm này không phải tôi không muốn nhưng vì mỗi lần theo ai là tôi lại phải nghe đối phương hét lên: “Để con bé ở nhà!”. Và thế là lại có những lời qua tiếng lại trước lúc dẫn tôi đi.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi nhận ra rằng tôi quá quan trọng trong cuộc đời của bố mẹ tôi để rồi hai bên sợ hãi tôi sẽ theo ai, tôi bỏ rơi ai cho tới độ cả hai luôn tìm cách để kéo tôi về một trong hai. Tôi không ngờ họ yêu tôi tới mức đưa ra quyết định ly hôn để chiếm trọn tôi. Tại sao chứ? Tại sao ba mẹ cùng tin vào Chúa, cùng một đối tượng để tôn thờ mà lại có thể đưa ra những quyết định như vậy.
Phải chăng, điều ngoại lo khi xưa giờ đây đã thành hiện thực… Một tuần nay bố mẹ đâu nhìn mặt nhau, cứ chung là đụng, gia đình đâu có bữa ăn nào cơm ngon canh ngọt. Đêm đêm lại nghe tiếng mẹ rên xiết trong phòng: “Chúa ơi, sao con khổ như vậy, biết thế lúc trước con nghe lời mẹ không lấy anh”. Bố lại vọng qua: “Bà nghĩ tôi hạnh phúc khi lấy bà chắc!”. Tôi thiết nghĩ, chẳng nhẽ những gì bố mẹ kể cho tôi về chuyện tình của hai người trước đây không đủ để giữ họ hay sao? Tại sao con người lại đối xử với nhau như vậy?
Áp ngày lễ Giáng Sinh mà gia đình tôi như có đại tang vậy. Tôi không muốn ở nhà một giây phút nào hết. Tối 24 tôi quyết định ngao du một mình, lang thang trên con đường đầy hoa và ánh chớp, rộn ràng tiếng người cười nói, nhưng lòng tôi lai đau như cắt. Tôi đi một cách bất định và tôi bước mà không biết mình bước tới đâu. Đang thẫn thờ, tôi nghe văng vẳng đâu đó tiếng một đứa bé: “Mẹ ơi, mình vào cầu nguyện với Đức Mẹ đi, lúc nào Mẹ cũng bên mình hết”. Tôi biết Mẹ Maria chứ, tôi còn biết rõ nữa là khác nhưng hình như chưa một lần tôi cầu nguyện với Đức Mẹ. Nghe con bé thủ thỉ với mẹ nó tôi cũng thấy chạnh lòng và rồi duyên cớ sao tôi cũng đi vào và ngồi nhìn Mẹ. Chỉ là nhìn thôi, sao nước mắt tôi lại rơi, tôi cứ nhìn và sao tôi thấy Mẹ đẹp thế, phải chăng sự nín nhịn quá lâu nay gặp được một ánh mắt nhân từ tôi bung ra hết. Tôi lại khóc và tôi kể lể cho Mẹ nghe mọi điều: “Mẹ ơi, tại sao gia đình con lại như vậy, bố mẹ con sùng đạo tới mù quáng phải không? Con khổ lắm mẹ có biết không?... Tôi buột miệng, buột ra hết và tôi buột luôn: “Con đi tu Mẹ nhé!”. Giữa cái tiết trời mùa đông lạnh giá của đêm Giáng sinh, từng cơn gió rít lên, khiến tôi tê buốt nhưng lòng tôi ấm lại. Trời đã về khuya, định thần bước chân ra về, bỗng nhiên tôi nghe như ai đang gọi tên tôi, nhưng quay lại thì không phải, di chuyển bước chân thì tôi lại nghe rõ hơn, quay người nhìn lại tôi bắt gặp ánh mắt nhân từ của Mẹ Maria một lần nữa và tôi nghe: “Nhiên ơi, Mẹ sẽ đồng hành cùng con”. Bất giác tôi đáp nhẹ: “Thưa Mẹ, con biết, con xin vâng”. Tôi nở một nụ cười và sải chân về nhà.
Lại nữa rồi, đặt chân tới cổng tôi đã nghe tiếng bố mẹ cãi nhau:
- Bà thấy chưa, bà dạy nó kiểu gì mà tới giờ này chưa thấy về.
- Nó là con của một mình tôi chắc, ông là bố nó mà.
Xô ngay cánh cửa, tôi chạy rầm vào nhà:
- Đủ rồi thưa bố mẹ, con là con của bố mẹ sao bố mẹ cứ phải giành giật nhau, Chúa dạy bố mẹ như thế sao? Bố mẹ luôn miệng nói yêu con, tình yêu bố mẹ dành cho con là như thế sao? Hôm nay, con sẽ nói quyết định của con cho bố mẹ nghe.
Cả hai nín thở nhìn về phía tôi.
- Con sẽ đi tu.
- Không!- Bố hét lên một tiếng thật khủng khiếp.
Lúc này đây mẹ tôi cười như một kẻ đắc thắng, còn bố, bố hiện lên với một gương mặt dữ tợn và đầy hận thù. Mẹ chạy lại ôm chầm lấy tôi, nhưng tôi đẩy mẹ ra:
- Thưa bố mẹ, con đưa ra quyết định này không phải vì con không tin bố, càng không phải vì con nghe theo mẹ, nhưng là chính Mẹ Maria đã dẫn đưa con. Bố, con biết bố sẽ thất vọng về con nhưng bố, từ sâu thẳm con rất yêu bố, yêu Chúa của bố và yêu Mẹ của Chúa nữa, con mong bố hiểu… Mẹ, con cũng rất yêu mẹ nhưng không phải vì thế mà con đưa ra quyết định này, con xin mẹ đừng cười một cách đắc thắng như vậy. Con xin phép bố mẹ ngày mai con đi.
Sáng sớm hôm sau, trời mưa tầm tã như khóc cho chính tôi vậy. Tôi nghĩ vậy và tôi hạnh phúc. Ngoài trời mưa, trong nhà mẹ khóc vì sắp phải xa tôi. Riêng cửa phòng bố vẫn đóng kín mịt, tôi biết bố đang giận tôi. Đã tới giờ, tôi chào mẹ và ghé sát cửa phòng bố: “Chào bố, con đi”. Mọi thứ im lặng không một chút động đậy, và thế là tôi đi.
Đặt chân tới cánh cổng tu viện với biết bao bỡ ngỡ, mọi thứ thay đổi, cuộc sống khác, con người khác, bước đầu làm tôi thấy bất an. Nhưng có một điều tôi thích là tượng Đức Mẹ ngay trước cổng, ngày nào tôi cũng ra đó cầu nguyện với Mẹ. Sau một tuần, cuộc sống nơi tu viện dần quen, tôi cảm thấy yêu nơi này và lại yêu Mẹ Maria hơn. Mặc dù cuộc sống chung có nhiều chuyện nhưng so với những gì tôi chịu trước đây thì nó đâu là gì. Mọi vui buồn tôi đều có Mẹ đồng hành.
Cho tới một hôm, tôi đang ngồi cầu nguyện với Mẹ cho gia đình thì có người tới báo, con sắp xếp về quê đi, mẹ con vừa mới qua đời. Tôi như không tin vào tai mình, tâm thần tôi bấn loạn… Tôi chạy vào phòng vơ đại những gì tôi có và chạy. Trong lúc chạy tôi lại nghe: “Mẹ sẽ đồng hành cùng con”, tôi khóc và đáp: “Vâng, thưa Mẹ!”.
Thì ra, mẹ tôi đã bị ung thư từ lâu, nhưng vì sợ tôi lo nên không dám nói. Giờ đây đứng trước linh cữu mẹ, tôi thầm cảm ơn mẹ đã dạy đức tin cho tôi, đã một lòng trung thành với đức tin Công giáo tới cùng. Tôi về, bố không hề nói với tôi một câu, phải chăng bố còn giận? Tiễn biệt mẹ xong, cũng tới ngày tôi phải lên lại nhà dòng. Nỗi buồn, nỗi đau tôi ôm một mình tâm sự với Đức Mẹ. Tôi lại cất bước ra đi, cửa phòng bố lại đóng kín không một lời chào biệt, tôi tủi và nước mắt lăn trên khóe mi. Gạt nước mắt tới cửa phòng bố: “Chào bố, con đi!”.
Thấm thoát đã 10 năm trôi qua kể từ ngày tôi đi tu và rồi cũng tới cái ngày tôi chính thức trở thành hiền thê của Chúa. Trải qua bao nhiêu thử thách, buồn vui sướng khổ giờ đây tôi được nên một với Ngài. Tôi hạnh phúc, tôi thầm cảm ơn tất cả mọi người và đặc biệt là Mẹ Maria. “Nhưng bố con thì sao, chẳng nhẽ tới bây giờ bố còn… Mẹ Maria ơi, con nhớ bố con lắm!”.
- Nhiên, lại đây mẹ gặp!- Bất ngờ, mẹ Bề trên gọi tôi.
- Sao con có vẻ suy tư vậy, phải vui lên, ngày mai là ngày thành hôn của con rồi, còn gì bận tâm hay sao?
- Dạ, không… dạ, là vì con nhớ bố con quá mẹ ạ!
- Con à, con cứ bình an đi! Mọi chuyện Chúa lo, Chúa đâu thua lòng quảng đại của chúng ta đâu con… Con phải dọn tâm hồn bình an để đón Chúa và mẹ báo cho con biết ngày mai trong Thánh Lễ con sẽ nhận được một món quà rất lớn. Con hãy chờ nhé.
Đêm trước ngày khấn dòng, tôi không muốn ngủ, mắt tôi nhắm nhưng lòng trí tôi cứ mở, tôi thì thầm với Chúa Mẹ và cảm ơn các Ngài, và rồi tôi lại nhớ bố: “Bố ơi, trong góc khuất của tâm hồn con nhớ bố vô cùng, bố biết không?”.
Giây phút tân lang rước tân nương đã tới, tôi bước lên cung thánh với lời hứa trọn vẹn thủy chung với đấng Tình quân tôi tôn thờ. Dứt lời hứa, tôi trở về bàn quỳ, bỗng nhiên tôi nghe tên mình được xướng: “Sr Maria Nguyễn An Nhiên, trong Thánh Lễ hôm nay sẽ có một phần riêng dành cho con, con hãy nhìn về phía cuối nguyện đường!”.
- Bố!
Không tin vào mắt mình, tôi không tin người đang tiến về phía tôi là bố, tôi càng không ngờ bố lại xuất hiện trong Thánh Đường này, nơi mà tôi nghĩ bố không bao giờ đặt chân tới. Tiến lên cung thánh cầm lấy cái micro, bố nói trong nước mắt: “Nhiên bé nhỏ của bố, bố xin lỗi con rất nhiều, bố xin lỗi vì ép con phải theo truyến thống của bố mặc dù con không muốn. Bố xin lỗi con vì tất cả. Suốt những ngày tháng qua bố đã vô cùng ân hận vì gây cho con và mẹ con quá nhiều đau khổ, bố nhớ mẹ lắm. Giờ đây bố muốn nói cho con biết rằng bố đã hiểu đức tin Công Giáo, bố tin Chúa và yêu mến Mẹ Maria nữa. Thực sự, cái đêm con quyết định đi tu bố giận nhưng đêm đó hình ảnh của Đức Mẹ đã quấn lấy và chiếm trọn trái tim bố. Bố không biết tại sao như vậy. Cả hai lần con đi bố muốn chạy ra ôm chầm lấy con nhưng bố không đủ can đảm. Con biết không? Mẹ Maria đã cứu sống bố trong một lần bố bị đột quỵ. Bố tưởng mình đã chết, nhưng trong lúc hấp hối đó bố lại thấy Đức Mẹ xuất hiên. Mẹ mỉm cười trao tràng chuỗi cho bố. Bố thốt lên: “Mẹ ơi, con xin lỗi, xin Mẹ cứu con”. Không ai ngờ rằng bố lại sống. Ai cũng cho đó là một phép lạ. Và bố tin. Con biết không, bố thường nghe văng vẳng bên tai: “Mẹ sẽ đồng hành cùng con!”. Bố biết đó chính là Đức Mẹ. Con gái yêu, bố tạ ơn Thiên Chúa vì cho bố làm bố của con, bố biết, để bố đạt đến sự hoán cải này tất cả là nhờ con. Bố biết bố không có tư cách, không có quyền đòi hỏi con điều gì nhưng bố xin con hãy trung thành trong ơn gọi và bố con mình hãy cùng hiệp nhất và chung một niềm tin con nhé. Bố con mình hãy cùng “chữa lành ký ức và làm chứng cho Đức Kitô”…
Cả thánh đường im lặng. Tôi chết lặng người trong niềm hân hoan vui sướng. Một cú hích làm tôi tỉnh, tôi tiến lại ôm trọn thân xác còm cõi của bố và thủ thỉ: “Phải chăng con là cái ‘cớ’!